"Từ nhỏ đến lớn, luôn là người khác cố gắng hết sức để tiếp cận và theo đuổi mẹ, mẹ chưa bao giờ chủ động tiếp cận người khác như vậy." Quý bà Tống Từ nâng ly trà lên tao nhã nhấp một ngụm, sau đó bà ấy tiếp tục nhận xét về quý ngài Lương Cố khi còn trẻ: "Bố của Lương Vân Tiên đúng là không biết tốt xấu."  

Lục Vân Đàn quyết tâm đứng trên cùng một chiến tuyến với mẹ chồng, gật đầu phụ họa: "Con cũng thấy vậy!" Nhưng cô vẫn không kìm nén được tâm lý thích hóng chuyện: "Vậy sau đó thì sao ạ?"

Tống Từ nhìn chằm chằm vào khoảng không, thở dài: "Sau đó ông ấy đã ngả bài với mẹ, nói rằng ông ấy đã có người mình thích, hy vọng mẹ đừng lãng phí thời gian lên người ông ấy nữa."

Lục Vân Đàn sững sờ: "Chương Đồng?"

Tống Từ gật đầu, cười khổ: "Lúc đó mẹ vẫn chưa biết bà ta tên là Chương Đồng, nhưng Tống Từ này cũng là người có khí phách, người ta đã nói như vậy rồi thì mẹ đâu thể vứt hết mặt mũi mà tiếp tục quấn lấy ông ấy nữa?"

Lục Vân Đàn: "Mẹ cứ vậy mà từ bỏ ạ?"

Tống Từ thẳng thắn nói: "Xem như là vậy, nhưng mẹ vẫn tìm người hỏi thăm xem người ông ấy thích là ai, vì mẹ muốn nhìn thử một chút xem người phụ nữ kia tốt đến mức nào, không thì mẹ thật sự không cam tâm."

Lục Vân Đàn: "Người mẹ nghe được là Chương Đồng ạ?"

Tống Từ gật đầu: "Ừm, đó là nghệ sĩ vĩ cầm dự bị của dàn nhạc, mẹ từng gặp bà ta rồi."

Lục Vân Đàn không nhịn được hỏi: "Cảm giác thế nào ạ?"

Tống Từ cười lạnh: "Chỉ có vậy thôi."

Lục Vân Đàn: "……"

Quý bà Tống Từ thật đúng là giỏi giang!

Tống Từ nói tiếp: "Nói thật, không nói đến chuyện bố Lương Vân Tiên thì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt mẹ cũng không thích Chương Đồng rồi."

Lục Vân Đàn: "Tại sao vậy ạ?"

Tống Từ hỏi ngược lại cô: "Con từng gặp Chương Đồng chưa?"

Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Hình như con chưa gặp."

Tống Từ: "Là do con không có ấn tượng, trước đây bà ta thường xuyên xuất hiện ở cổng trường của các con, lấy lý do đưa đón con trai đi học để đợi bố Lương Vân Tiên."

Chuyện này Lục Vân Đàn đã từng nghe Lương Vân Tiên nói, nhưng cô vẫn không nhịn được cảm thán: "Đúng là cố chấp quá mà!"

Tống Từ: "Là đã cố chấp còn không chịu nói lý lẽ, lần đầu mẹ gặp bà ta chính là lúc đến hậu trường. Mấy cô gái trong cùng dàn nhạc với bà ta đang nói đùa, bà ta thì không nói gì mà chỉ cười vui vẻ sảng khoái hùa theo những người xung quanh. Sau khi mọi người đi hết thì bà ta lại bắt đầu khóc, giống như bản thân phải chịu oan ức gì lớn lắm, còn trùng hợp đúng lúc lãnh đạo bắt gặp, mẹ nghi ngờ bà ta cố ý." 

Lục Vân Đàn bối rối: "Bà ta có ấm ức gì sao không nói luôn tại chỗ? Tại sao cứ nhất định phải đợi mấy lãnh đạo đến rồi mới nói? Còn khóc nữa? Quá thảo mai rồi……"

Tống Từ mỉm cười khinh thường: "Con đoán xem lãnh đạo của bà ta là ai?"

Lục Vân Đàn im lặng suy nghĩ một lúc, thẳng thắn nói: "Hình như con đoán được, nhưng có chút khó tin."

Tống Từ lạnh lùng nói: "Không sai, chính là bố của Chu Lạc Trần, Chu Nghiệp."

Lục Vân Đàn: "……"

Lục Vân Đàn: "…………"

Lục Vân Đàn: "………………"

Tống Từ: "Con không hiểu sao?"

Lục Vân Đàn ngơ ngác gật đầu: "Còn khó hiểu hơn cả toán vi phân và tích phân nữa ạ." Rồi cô lại thở dài: "Lúc trước con còn thấy thông cảm với bà ta một chút, thấy bà ta cũng là bị Chu Nghiệp lừa dối, không ngờ…… Haizz!"

Tống Từ nhún vai: "Lúc đó mẹ không biết người đó là Chu Nghiệp, sau này mới biết, nhưng cũng không khó để đoán được ông ta hẳn là một lãnh đạo nhỏ."

Lục Vân Đàn: "Lúc đó Chu Nghiệp làm gì ở dàn nhạc ạ?"

Tống Từ: "Là nghệ sĩ vĩ cầm chính."

Lục Vân Đàn: "Vậy ông ta cũng rất giỏi."

Tống Từ: "Sau này thì ông ta chuyển nghề, lấn sân sang kinh doanh, ngày nào cũng uống rượu, uống đến mất mạng."

Lục Vân Đàn mím môi: "Những chuyện này đều liên quan đến Chương Đồng đúng không ạ?"

Tống Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là cũng có một chút. Say rượu thì cũng là liên quan đến vấn đề làm ăn, nhưng chuyển nghề thì chắc chắn là vì Chương Đồng, ông ta không muốn có dính líu gì đến bố chồng con nữa."

Lục Vân Đàn ngỡ ngàng: "Hả? Giữa hai người bọn họ có dây dưa gì sao ạ?"

Tống Từ mỉm cười, không khó để nhìn ra trong nụ cười ấy lộ ra vài phần nuối tiếc và bất lực: "Lúc đó trong dàn nhạc của bọn họ có một câu nói thế này: "Nhạc cụ hợp tấu thích hợp với dương cầm nhất là vĩ cầm, người phối hợp ăn ý nhất với Lương Cố là Chu Nghiệp." " Bà ấy lại rơi vào hồi ức, chậm rãi kể lại: "Mẹ may mắn được nghe hai người họ hợp tấu một lần, đó chắc chắn là sự kết hợp hoàn hảo nhất, nhưng không ai ngờ được rằng, buổi hòa nhạc ấy đã trở thành lần hợp tấu cuối cùng trong đời của họ."

Lục Vân Đàn giật mình, trong lòng bỗng sinh ra chút cảm giác chuyện đời khó lường——

Lương Cố và Chu Nghiệp, khi kết hợp thì là thiên hạ vô song, tách ra thì vẫn là vị vua trong lãnh thổ của mình. 

Ai cũng không ngờ tới, kết thúc của câu chuyện lại trở thành một núi không thể có hai hổ.

"Khi Chu Nghiệp rời đi, bố chồng con cũng đã buồn rất lâu." Tống Từ thở dài nói: "Bất kể giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự hòa hợp và tương thích trong trình độ nghệ thuật là không ai bằng."

Lục Vân Đàn: "Giữa hai người họ hẳn là có sự ăn ý ngầm đúng không ạ?"

Tống Từ: "Không có sự ăn ý ngầm thì sao có thể đạt đến trình độ tương thích cao như vậy?"

Lục Vân Đàn: "Vậy nên quan hệ giữa họ cũng rất tốt phải không ạ?"

Tống Từ: "Ít nhất là cho đến trước khi Chương Đồng xuất hiện thì là vậy."

Lục Vân Đàn: "……"

Cô không nhịn được châm chọc: "Mặc dù không nên nghĩ vậy, nhưng con vẫn cảm thấy mọi chuyện đều là do Chương Đồng." Hơn nữa cô vẫn có chỗ khó hiểu: "Tại sao bà ta lại khóc trước mặt Chu Nghiệp ạ? Cố ý à? Làm ra vẻ đáng thương để dành được sự thông cảm của Chu Nghiệp?"

Tống Từ: "Mẹ không chắc là bà ta có cố ý khóc hay không, nhưng làm ra vẻ đáng thương thì chắc chắn."

Lục Vân Đàn: "Mẹ nói rõ hơn đi ạ."

Tống Từ: "Nhà bà ta là dạng không có tiền, không có lai lịch nên bà ta muốn tham gia vào dàn nhạc, nơi mà các con cái nhà giàu tụ tập để tìm chỗ dựa cho mình, Chu Nghiệp là chỗ dựa gần nhất mà bà ta tìm được." Bà ấy còn nói thêm: "Nghệ sĩ vĩ cầm dự bị nhiều như vậy, nhưng xuất được chuyển lên chính thức thì chỉ có một, bà ta muốn ở lại nên chỉ có thể làm vậy."

Trong giọng nói của bà ấy không có sự khiển trách đối với Chương Đồng, thậm chí Lục Vân Đàn còn có thể cảm nhận được bà ấy hoàn toàn hiểu và thông cảm cho hành động của Chương Đồng. Dù sao thì đó cũng là thế giới cá lớn nuốt cá bé, Chương Đồng không từ thủ đoạn nào thì cũng dễ hiểu—— Nếu cô bé lọ lem không có Hoàng tử thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể là bị chèn ép đến không sống nổi.

Lục Vân Đàn cũng có thể hiểu được Chương Đồng, nhưng cô vẫn không thể giải thích được thái độ của Chương Đồng đối với Chu Nghiệp: "Chương Đồng đã không thích Chu Nghiệp thì tại sao lại muốn gửi tín hiệu sai lầm cho ông ấy? Trước đây con vẫn cho rằng Chu Nghiệp lừa bà ta, nhưng bây giờ con lại cảm thấy hình như Chương Đồng không đáng thương đến vậy, bà ta và Chu Nghiệp càng như là đáp ứng nhu cầu của nhau, một bên cần cuộc sống quyền lực giàu sang, một bên muốn thỏa mãn ham muốn sắc dục." 

Tống Từ: "Chu Nghiệp lại không phải loại người ham muốn chuyện sắc dục, mà ông ta thực sự thích bà ta. Nếu không thì sao ông ta có thể kiên trì chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy." 

Lục Vân Đàn nghiêng người dựa vào thành ghế sofa, vẫn không thể hiểu được: "Rốt cuộc thì bà ta có chỗ nào tốt mà đàn ông ta lại yêu thích tới vậy."

Tống Từ mỉm cười: "Hầu hết đàn ông đều thích kiểu như vậy, mong manh yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, hơn nữa bà ta còn xinh đẹp, chỉ tùy tiện rơi hai giọt nước mắt là có thể lập tức rơi vào trái tim họ, khiến ham muốn bảo vệ của họ tăng vọt."

Lục Vân Đàn: "Cho nên bố chồng con cũng vì vậy nên mới thích Chương Đồng sao ạ?"

Tống Từ thẳng thắn nói: "Điều này thì mẹ không rõ, mẹ chỉ thấy bà ta khóc trước mặt Chu Nghiệp, chưa thấy dáng vẻ của bà ta khi ở trước mặt bố chồng con."

Lục Vân Đàn tò mò: "Sau khi mẹ hỏi thăm, phát hiện người bố chồng con thích chính là người cố ý rơi nước mắt trước mặt lãnh đạo, mẹ cảm thấy thế nào ạ?"

Tống Từ cười nhạt: "Mẹ cảm thấy bố chồng con đang sỉ nhục mẹ."

Lục Vân Đàn bật cười ra tiếng: "Hahaha."

Tống Từ: "Sau đó mẹ không quan tâm đến ông ấy nữa, Tống Từ này không thèm làm loại chuyện cọc đi tìm trâu ấy nữa!"

Lục Vân Đàn: "Vậy hai người kết hôn bằng cách nào ạ?"

Tống Từ mỉm cười: "Nhắc tới là thấy trùng hợp, năm đó khi gia đình mẹ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho bà ngoại con thì có mời rất nhiều bạn bè họ hàng tới dự. Trong lúc vô tình mẹ mới phát hiện ra người chơi dương cầm trong sảnh tiệc là Lương Cố. Lúc đầu mẹ còn tưởng là ông ấy được ông ngoại con đặc biệt mời tới để khuấy động bầu không khí, nên mẹ lập tức gọi phục vụ mang một vạn tệ cho ông ấy, coi như là tiền boa tối nay. Dù sao cũng là người đàn ông mà Tống Từ này từng thích, không thể đối xử tệ bạc được."

Lục Vân Đàn: "……"

Quá ngang ngược!

Quá, vô, nhân, đạo!

Rốt cuộc khi đó quý ngài Lương Cố đang nghĩ gì nhỉ?!

Tống Từ tiếp tục kể: "Con đoán xem sau đó xảy ra chuyện gì? Nhân viên phục vụ lại mang khay quay lại chỗ mẹ, kèm theo một câu."

Lục Vân Đàn: "Câu gì ạ?"

Đến bây giờ, Tống Từ vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Nếu dư tiền thì đổi đàn dương cầm trong nhà đi, chất lượng quá thấp nên rất khó sử dụng."

Lục Vân Đàn: "……"

Quý ngài Lương Cố, sao bố có thể giẫm lên bãi mìn của quý bà Tống Từ một cách chuẩn xác như vậy?

Tống Từ: "Đó là lần đầu tiên trong đời mẹ bị người ta chê bai vì dùng đồ kém chất lượng, lúc thẹn quá hóa giận chuẩn bị đi tìm ông ấy tính sổ thì ông bà ngoại con tới. Họ nói muốn dẫn mẹ đi gặp một người bạn cũ, nhân tiện giới thiệu con của người đó cho mẹ quen biết……"

Lục Vân Đàn dở khóc dở cười: "Con đã có dự cảm là chuyện sẽ rất xấu hổ rồi."

Tống Từ thở dài: "Chứ còn gì nữa, khi mẹ và ông ấy ngồi đối mặt nhau thì xấu hổ muốn chết. Lúc Bà ngoại con khen tính cách con gái mình hiền lành dịu dàng, biết tiết kiệm tiền thì mẹ nào dám ngẩng đầu lên, cứ nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân mình."

Lục Vân Đàn: "Hahahahahaha."

Tống Từ cũng cười: "Sau đó người nhà sắp xếp cho chúng ta đi xem mắt, vốn là mẹ định không đồng ý vì người ta đã sớm nói là có người mình thích rồi. Hơn nữa trong một cuộc phỏng vấn, ông ấy cũng nói là vì yêu thích cô gái đó nên mới viết bản nhạc đầu tay, vậy tại sao mẹ phải tự rước nhục vào mình chứ? Nhưng không ngờ Lương Cố lại đồng ý xem mắt, mẹ cứ thấy kỳ quái không biết đã xảy ra chuyện gì nên lập tức tìm người trong dàn nhạc để hỏi thăm, sau đó mới biết Chương Đồng đã kết hôn với Chu Nghiệp."

Lục Vân Đàn:"Vậy sau đó mẹ đồng ý xem mắt ạ?"

Tống Từ nở nụ cười tự giễu: "Đúng vậy, mẹ còn ngu ngốc cho là cơ hội của mình đã tới, không ngờ…… Trái tim ông ấy đã nguội lạnh nên mới chọn mẹ, vì bất lực không thể từ chối sắp xếp của người nhà nên mới xử lý như vậy."

Lục Vân Đàn đau lòng cầm tay bà ấy.

Tống Từ khẽ thở dài: "Về lý mà nói, ông ấy đúng là một người chồng, người bố tốt. Nhưng mẹ có thể cảm nhận được ông ấy không thích mình, ông ấy chỉ đang thực hiện nghĩa vụ trong hôn nhân, thực hiện nghĩa vụ kết hôn thôi."

Lục Vân Đàn cắn môi dưới, thử đặt mình vào hoàn cảnh của bà ấy để suy nghĩ một chút: Nếu Lương Vân Tiên lấy cô nhưng lại không thích cô, chỉ xem cô là vợ mà không phải người yêu, chắc chắn là cô sẽ tức tới không sống nổi.

Loại cảm giác này giống như tôi đã đem cả trái tim trao cho anh, nhưng anh không cần. Cho dù chúng ta đã trở thành vợ chồng, đã có con cái thì anh vẫn coi như không nhìn thấy tình cảm của tôi. Chỉ là vẫn đối xử với tôi rất tốt, chỉ là do lương tâm và nghĩa vụ đạo đức thúc ép anh phải làm như vậy chứ không phải vì yêu tôi, cũng không phải vì quan tâm tôi.

Nói cách khác, nếu đổi thành người khác, anh cũng có thể đổi xử tốt với cô ấy như vậy, cũng có thể cùng cô ấy sinh con dưỡng cái.

Anh đối xử tốt với tôi không phải vì người đó là tôi hay vì anh quý trọng tôi, mà là vì tôi có danh phận "Vợ của anh".

Về tình mà nói, thái độ của quý ngài Lương Cố khi mới kết hôn với quý bà Tống Từ là thờ ơ, nhưng cái mà quý bà Tống Từ muốn lại là một người chồng hoàn hảo, là một người chồng tương thân tương ái.

Quý ngài Lương Cố, nếu bố đã không thích mẹ thì tại sao lại muốn kết hôn với bà ấy? Tại sao lại muốn cùng bà ấy sinh con dưỡng cái? Điều quý bà Tống Từ không thiếu nhất chính là người đối xử tốt với bà mà? Nếu như mẹ thực sự chỉ muốn một người chồng hoàn hảo như lời đã nói thì trên thế giới còn rất nhiều lựa chọn, cần gì phải chọn bố?

Haizz, cái chuyện tình yêu này ấy mà, đau lòng nhất chính là không công bằng, chỉ một mình trả giá là mệt mỏi nhất.

Lục Vân Đàn cảm nhận được nỗi ấm ức và khổ sở của bà ấy, nỗi ấm ức đã tích tụ trong nhiều năm, cho dù hiện tại quý ngài Lương Cố có thật sự yêu bà ấy thì bà ấy cũng vẫn cảm thấy ấm ức.

Thực ra trên thế giới này cơ bản không có chuyện "Mây tan trăng sáng", mà chỉ có bất lực và thất vọng đến đau lòng mà thôi.

Cô khẽ thở dài, đưa tay nắm tay mẹ chồng mình, tựa đầu vào vai bà ấy: "Vậy cứ để ông ấy dỗ dành mẹ đi, là ông ấy xứng đáng bị như vậy."

Tống Từ cười hỏi: "Sao con không khuyên mẹ đừng ly hôn với ông ấy?"

Lục Vân Đàn: "Vì mẹ vẫn yêu ông ấy mà, chắc chắn mẹ sẽ không nỡ ly hôn, hơn nữa thời cơ trả thù tốt nhất chính là lúc ông ấy thích mẹ. Tình yêu của ông ấy chính là vốn liếng để mẹ độc đoán ngang ngược, nếu ông ấy không thích mẹ thì dù mẹ có làm thế nào cũng vô ích."

Tống Từ chậm rãi gật đầu: "Đúng thế, tình yêu có thể làm tổn thương người ta, nhưng cũng có thể giúp đỡ người ta." 

Lục Vân Đàn: "Cho nên mới phải nhân cơ hội này tận tình giày vò quý ngài Lương Cố một chút."

Tống Từ cảnh cáo: "Con không được nói cho ông ấy biết mẹ không có ý định ly hôn nhé, không thì ông ấy sẽ không sợ nữa."

Lục Vân Đàn thề thốt: "Con sẽ không đâu, miệng con vô cùng kín đấy!"

Lúc này, giọng của Lương Vân Tiên bỗng truyền tới từ trong bếp: "Vân Đàn, em vào đây một chút."

Lục Vân Đàn lớn tiếng hỏi trước: "Sao vậy?"

Lương Vân Tiên: "Thử nhân sủi cảo."

"Ồ." Lục Vân Đàn buông quý bà Tống Từ ra rồi xỏ dép lộc cộc chạy vào bếp: "Em tới đây."

Lương Vân Tiên: "Đóng cửa lại."

Lục Vân Đàn khó hiểu nhìn anh, nhưng vẫn làm theo, sau đó hung dữ nói: "Mỗi câu hỏi hai trăm tệ."

Lương Vân Tiên: "……"

Lục Vân Đàn giơ tay phải lên, ngửa lòng bàn tay về phía trước: "Làm ăn nhỏ thôi nên không được mặc cả."

Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười rồi gật đầu: "Được."

Lục Vân Đàn bước vài bước tới chỗ anh, khoanh tay hỏi: "Hỏi đi, muốn hỏi bao nhiêu câu cũng được." 

Hỏi càng nhiều thì cô kiếm được càng nhiều.

Tiền tiêu vặt một tháng chỉ có nhiêu đó nên Lương Vân Tiên chọn câu hỏi quan trọng nhất: "Thái độ của mẹ bây giờ thế nào?"

Lục Vân Đàn hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ: "Thái độ gì cơ?"

Lương Vân Tiên: "Có ly hôn không."

Hiếm khi Lục Vân Đàn có thể khống chế được cái miệng của mình một lần, vẻ mặt vô tội chớp mắt trả lời: "Em không biết đâu."

Lương Vân Tiên suy nghĩ: "Anh sẽ cho em thêm tiền."

Lục Vân Đàn không trực tiếp từ chối: "Anh có thể cho thêm bao nhiêu?"

Lương Vân Tiên hơi do dự: "Ba trăm?"

Lục Vân Đàn: "Chỉ thêm có một trăm thôi à?"

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, hơi cụp mắt, trầm giọng nói: "Vị ở nhà quản lý rất nghiêm, thực sự là sạch túi rồi."

Lục Vân Đàn bật cười thành tiếng, "Tốt bụng" khuyên anh: "Anh có thể ứng trước tiền tiêu vặt của tháng sau, vị ở nhà anh rất dễ nói chuyện đấy!"

Lương Vân Tiên không còn cách nào khác chỉ đành đi thẳng vào vấn đề: "Nữ hiệp Đàn cứ ra giá đi."

Lục Vân Đàn hừ khẽ, hai tay chắp sau lưng, kiêu ngạo nói: "Em không nói cho anh biết đâu, miệng em rất kín đấy, tiền này em không kiếm đâu!" Nói xong cô lập tức xoay người bỏ đi.

Lương Vân Tiên mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của nữ hiệp Đàn, trong nụ cười còn mang theo chút áy náy đối với vợ: Bị lừa dễ như vậy, nếu quý bà Tống Từ thật sự muốn ly hôn thì sao lại không để em nói ra chứ?

Lục Vân Đàn quay lại phòng khách tiếp tục cùng mẹ chồng tám chuyện, không ngờ chỉ mấy phút sau, Lương Vân Tiên bỗng đi ra từ phòng bếp, đi thẳng tới cửa ra vào, Lục Vân Đàn và quý bà Tống Từ đồng thanh: "Đi đâu vậy?"

Lương Vân Tiên hơi dơ dự rồi vẫn nói với quý bà Tống Từ: "Đi đón bố con."

Lục Vân Đàn sững sờ: Ôi, cô quên mất hôm nay quý ngài Lương Cố cũng sẽ tới!

Tống Từ bỗng mở to hai mắt, tức giận hỏi: "Ông ấy cũng đến? Bây giờ mẹ đi ngay!" Nói xong bà ấy còn đứng dậy từ trên ghế sofa, bày ra vẻ muốn rời đi ngay.

Lục Vân Đàn vội vàng kéo tay bà ấy lại, liên tục khuyên nhủ: "Mẹ à, chúng con có tin tốt muốn chia sẻ với hai người nên mới gọi bố mẹ cùng tới!"

Tống Từ đứng cạnh ghế sofa, thái độ kiên quyết: "Mẹ không muốn gặp ông ấy!"

Lục Vân Đàn liếc mắt ra hiệu cho Lương Vân Tiên, ý bảo anh mau nói gì đi, Lương Vân Tiên hiểu rõ quý bà Tống Từ nên chỉ nói một câu: "Hôm nay mẹ ăn mặc rất đẹp." Sau đó thay giày rời đi.

Quý bà Tống Từ: "……"

Lục Vân Đàn bỗng tỉnh táo hẳn, hiểu ra điều gì đó—— Quý bà Tống Từ đã đoán trước được là quý ngài Lương Cố cũng sẽ tới, không thì sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy?

Thư sinh Lương đúng là thông minh tuyệt đỉnh, nhìn thấu mọi chuyện nhưng không nói thẳng ra thôi……

Lục Vân Đàn lặng lẽ liếc nhìn mẹ chồng mình, cảm thấy ánh mắt bà ấy như muốn bóp chết bố con bọn họ vậy, nên cô lập tức đưa cho bà ấy một bậc thang để đi xuống: "Mẹ, sao mẹ biết chiều nay chúng ta sẽ ra ngoài chơi? Lương Vân Tiên đã nói trước với mẹ rồi sao? Chẳng trách hôm nay mẹ ăn mặc đẹp như vậy!"

Vài phút sau, Lương Vân Tiên lại đi tới hầm để xe.

Lương Cố mở cốp xe, lúc Lương Vân Tiên đi về phía ông ấy, còn chưa đến trước mặt thì bố anh đã hỏi: "Thái độ của mẹ con giờ thế nào?"

Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Mỗi câu hỏi năm trăm nhân dân tệ, câu hỏi quan trọng thì gấp đôi." Anh còn nói thêm: "Tốt nhất là tiền mặt."

Chuyển khoản sẽ để lại ghi chép, rất dễ bị phát hiện.

Lương Cố ngẩn người: "Con đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy à?"

Lương Vân Tiên rất bình thản: "Đúng vậy, là nhân lúc cháy nhà đi hôi của đó."

Lương Cố khó mà tin được: "Sao con lại trở thành một tên cướp vậy hả?"

Lương Vân Tiên: "..."

Đại khái là vì gần mực thì đen.

【Tác giả có lời muốn nói】

Kết thúc trò chơi, người thắng lớn nhất: Thư Sinh Lương.

*

Thật vất vả mới có một lần mà miệng nữ hiệp Đàn giữ được bí mật, nhưng còn không bằng thu chút tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play