Sau khi hôn lễ kết thúc, nữ hiệp Đàn và thư sinh Lương lập tức bắt đầu thực hiện kế hoạch sinh khỉ con. Nhưng mới chỉ một tuần sau khi kế hoạch bắt đầu thì thư sinh Lương bỗng nhận được thông báo về dự án nghiên cứu mới, hơn nữa đơn vị nghiên cứu lại không phải ở Đông Phụ, mà là ở Tây Phụ——

Anh được Viện Nghiên Cứu Khoa Học biệt phái tới cơ sở ở Tây Phụ cần phải đến Tây Phụ công tác trong một tháng.

Sau khi biết được chuyện này, trong lòng Nữ hiệp Đàn cảm thấy hơi buồn: Không có tuần trăng mật cũng đành chấp nhận, nhưng thậm chí cả kế hoạch sinh khỉ con cũng không thành thì đúng là thảm kịch nhân gian.

Nhưng đồng thời trong lòng cô lại có thêm chút cảm giác nhẹ nhõm vui mừng: Anh đi công tác cũng tốt, cuối cùng thì cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút, nếu không thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh ép khô—— Cái tên thư sinh này nhìn thì lịch sự nho nhã, thực ra lại cực kỳ hung bạo như hổ đói!

Ngày Lương Vân Tiên lên đường tới Tây Phụ, Lục Vân Đàn nhất quyết muốn đi tiễn chồng.

Khoảng hơn 4 giờ chiều Chủ Nhật, hai người lưu luyến tạm biệt nhau trước cổng ga tàu cao tốc. Nữ hiệp Đàn quyến luyến không rời, nắm chặt lấy cổ tay Thư sinh Lương, trìu mến nhìn anh: "Đồ thư sinh thối, anh nhất định phải nhớ em đấy, bởi vì em chắc chắn sẽ nhớ anh, nếu anh không nhớ em thì tình yêu của chúng ta sẽ không còn công bằng nữa đâu!"

Lương Vân Tiên cố ý chọc cô: "Nếu anh quên không nhớ em thì sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ hiệp Đàn lập tức thay đổi, cô nhíu mày, ánh mắt ngang ngược nói: "Anh dám quên thử xem! Em sẽ đánh vỡ đầu anh ngay!" Con ngươi đảo một vòng, cô vươn bàn tay ma quái ra nắm lấy tay anh rồi đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình: "Nói không chừng bây giờ em đã có rồi, nếu anh dám không nhớ em thì em sẽ lập tức lấy con tin ra trút giận!"

Mặc dù con tin này nhiều nhất cũng chỉ mới được một tuần tuổi.

Lương Vân Tiên bị chọc cười, phối hợp trả lời cô: "Anh sợ rồi, mong nữ hiệp Đàn nhẹ nhàng với con tin một chút, tại hạ nhất định sẽ nhớ nữ hiệp Đàn."

Lục Vân Đàn kiêu ngạo mỉm cười: "Biết sợ là tốt!" Sau đó cô lại uy hiếp nhìn anh chằm chằm: "Anh nhất định phải nhớ em!"

Lương Vân Tiên nhìn vào mắt cô, kiên định đáp ứng: "Yên tâm, anh nhất định sẽ nhớ em." Sau đó anh lại hứa hẹn với cô: "Đi đâu, làm gì anh cũng sẽ báo trước với em một tiếng, tuyệt đối không để em phải lo lắng."

Lúc này Lục Vân Đàn mới hài lòng, cảm thấy thời gian không còn nhiều nên cô khẽ thở dài: "Anh sắp phải vào ga rồi nhỉ?"

"Ừ." Lương Vân Tiên cúi đầu hôn lên môi cô: "Anh đi đây."

"Đi đi." Lục Vân Đàn buông tay, dặn dò: "Sau khi đến ga tàu thì gửi tin nhắn Wechat cho em, đến khách sạn cũng phải gọi cho em."

"Được."

"Bye bye." Nói xong Lục Vân Đàn còn đưa tay lên làm một dấu trái tim nhỏ: "Em yêu anh, thư sinh thối."

Lương Vân Tiên mỉm cười đáp lại: "Nữ hiệp Đàn, anh cũng yêu em."

Sau khi tạm biệt, Lương Viên Tiên kéo vali hành lý đi về phía lối vào nhà ga.

Lục Vân Đàn vẫn đứng yên không chớp mắt nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, cô chợt nhớ đến lần chia tay ở sân bay nhiều năm về trước.

Năm đó anh cũng giống như bây giờ, quay lưng về phía cô, mang theo tình yêu và sự quan tâm của cô mà bước đi càng lúc càng xa……

Khi đó cô đã hi vọng anh sẽ quay đầu nhìn lại, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không quay lại mà sải chân nhanh chóng bước vào cửa kiểm tra an ninh, bắt đầu cuộc chia ly kéo dài 7 năm không một chút tin tức.

Tình huống bây giờ cũng rất giống lúc đó, chuyện xưa chợt hiện lên trong đầu khiến nữ hiệp Đàn lập tức thấy buồn bã. Khóe mắt cô đỏ lên, lông mày hơi nhíu lại, môi mím chặt, một bàn tay đè lên bàn tay khác che lên miệng mình, dáng vẻ vừa khổ sở vừa đau thương, tựa như nữ chính trong một MV nào đó.

Trước khi Lương Vân Tiên bước vào nhà ga, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau khi thấy rõ nét mặt của cô, anh lại cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.

Anh đột nhiên thay đổi phương hướng, quay trở về phía cô.

Lục Vân Đàn sững sờ, cảm xúc của nữ chính bị đập tan, cô hạ tay xuống rồi kỳ quái nhìn anh: "Sao anh lại quay lại?"

Lương Vân Tiên: "Em giữ giúp anh một thứ."

Lục Vân Đàn: "Cái gì vậy?"

Lương Vân Tiên không nói gì mà đưa tay giữ lấy gáy rồi cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn ngắn ngủi nhưng sâu sắc, sau đó anh nói: "Lúc nào anh trở về thì trả lại cho anh."

Lục Vân Đàn giật mình, trái tim đập thình thịch, tâm tình của thiếu nữ tràn về, vui mừng khôn xiết: Cứu mạng! Cô bị trêu chọc! Bị chinh phục rồi!

Tuy nhiên cô tuyệt đối không thể thừa nhận mình đã bị chinh phục, nếu không thì sẽ rất mất mặt!

Để bảo vệ thể diện của mình, cô làm ra vẻ kiêu ngạo, cằm hơi ngước lên, lạnh lùng nói: "Được rồi, thấy thái độ của anh thành thật như vậy, em đành bất đắc dĩ giữ giúp anh."

Lương Vân Tiên: "Cảm ơn nữ hiệp Đàn đã ưu ái."

Lục Vân Đàn liếc nhìn anh, thúc giục: "Mau lên, tàu sắp vào ga rồi!"

"Ừm." Lương Vân Tiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, nghiêm túc nói với cô: "Nữ hiệp Đàn, đây là một khoản vay nặng lãi, một tháng sau em phải trả anh cả gốc lẫn lãi."

Lục Vân Đàn: "..."

Hả?!

Đây chẳng phải là anh đang dùng nhan sắc để lừa người à?!

Lừa đảo qua mạng cũng chẳng hiểm độc bằng anh!

Hừ!

Không đợi cô phản bác lại thì Lương Vân Tiên đã kéo vali hành lý đi rồi, chỉ để lại một mình nữ hiệp Đàn đang hờn dỗi ở phía sau, sâu sắc cảm nhận được cô vừa bị lừa tình!

……

Sau khi từ ga tàu cao tốc trở về, Lục Vân Đàn quay lại ngôi nhà nhỏ của mình trước rồi nhanh chóng thu dọn một cái vali hành lý nhỏ để trở về nhà mẹ đẻ.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, cô về đúng giờ ăn cơm. Vừa hay cô cũng đang đói nên cô không thèm sắp xếp hành lý đã chạy tới phòng ăn.  

Bữa tối chỉ có cô và bố mẹ, anh trai không ở nhà.

Lục Vân Đàn cuộn thật chắc một cuốn bánh đầy rau củ, vừa đưa lên miệng vừa tò mò hỏi: "Anh trai con lại đi đâu rồi ạ?"

Quý bà Kỷ hừ lạnh: "Ai mà biết được, ngày nào nó cũng không ở nhà, có giỏi thì cứ chết ở bên ngoài luôn đi, đừng có trở về nữa!"

Lục Vân Đàn cảm thấy lời này của mẹ mình có chút tuyệt tình: "Ồ, mẹ cũng không thể nói vậy được, tốt xấu gì thì anh ấy cũng là con ruột của mẹ mà."

Quý bà Kỷ nhanh chóng xua tay: "Đừng, con đừng nói thế, mẹ cũng không dám nhận là mẹ nó đâu." 

Lục Vân Đàn hơi kinh ngạc, cô cảm giác thái độ của mẹ có chút gì đó không đúng lắm, thế là cô nhìn về phía bố mình, nhỏ giọng hỏi: "Hai người họ cãi nhau ạ?"

Sư phụ Lục thở dài: "Không có."

Lục Vân Đàn: "Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Sư phụ Lục: "Sau hôm con kết hôn thì anh trai con đã rời đi ngay rồi."

Lục Vân Đàn lại hỏi: "Đi đâu?"

Sư phụ Lục: "Bố không biết, hỏi thì nó chỉ nói là đi nhập hàng."

Sắc mặt của quý bà Kỷ càng trở nên thiếu thiện cảm: "Rốt cuộc là có bao nhiêu hàng để nhập vậy, một tháng thì đến quá nửa là không ở nhà!" Cơn tức giận của bà rõ ràng đã bị khơi ra: "Nó cút xa được chừng nào thì tốt chừng ấy, giỏi thì cả đời cũng đừng trở về nữa!"

Lục Vân Đàn không dám lên tiếng chỉ âm thầm ăn nốt cuốn bánh rau củ trong tay.

Sư phụ Lục vội vàng khuyên giải bạn già nhà mình: "Ôi trời, thằng bé cũng đã hơn ba mươi rồi, em cũng không cần phải quản nó nhiều như vậy, nó có thể tự lo cho bản thân rồi."

Quý bà Kỷ thật sự tức giận rồi, bà đập mạnh đôi đũa lên mặt bàn: "Anh đừng cho là em không biết, chắc chắn là nó lại đi tới miền bắc Myanmar rồi! Đúng là thằng nhóc không cần mạng, ở đâu mà không có phụ nữ, cứ hết lần này tới lần khác phải tới cái chỗ quái quỷ kia để tìm? Thiếu thốn tới vậy à?"

Lục Vân Đàn bị sốc, cô thầm nghĩ: Sao mẹ lại biết được?

Sư phụ Lục không còn cách nào khác chỉ đành tiếp tục an ủi bạn già: "Ở đâu thì cũng có người xấu và người tốt, em không thể vơ đũa cả nắm được. Đâu phải em không biết Vân Phong của chúng ta là loại người như thế nào, nếu không phải là cô gái tốt thì thằng bé có thể vừa ý được sao?"

Lục Vân Đàn càng ngày càng tò mò, làm sao mà bố mẹ cô lại biết? Nhưng cô vẫn không dám lên tiếng, để tránh tai bay vạ gió.

Thái độ của quý bà Kỷ vẫn rất cứng rắn: "Vậy tại sao lại cứ phải là chỗ đó! Coi như cô gái đó là người tốt thì anh có thể đảm bảo trong nhà người ta không có kẻ xấu không? Dính vào thì chính là gánh nặng cả đời!"

Sư phụ Lục không còn lời nào để nói.

Lục Vân Đàn nuốt xuống miếng cuối cùng, nhìn trộm bố mình, rồi lại nhìn mẹ mình, cô mím môi, làm ra vẻ muốn nói điều gì đó rồi hỏi: "À, hai người đang nói cái gì vậy? Sao con nghe chẳng hiểu gì cả? Anh trai có bạn gái rồi à? Là người ở đâu thế? Miền bắc Myanmar ạ?"

Ánh mắt sắc bén của quý bà Kỷ bắn tới: "Con bớt giả vờ giả vịt ở đây đi!"  

Lục Vân Đàn: "……"

Hu hu hu hung dữ quá, nhớ chồng quá đi!

Sư phụ Lục cũng nói: "Con đừng có giả vờ nữa, ngoan ngoãn nói cho bố mẹ nghe một chút, anh trai con và cô gái kia rốt cuộc là thế nào? Có nghiêm túc hay không?"

Chuyện tới nước này, Lục Vân Đàn cũng không thể tiếp tục giả vờ được nữa, đành thành thật nói: "Chuyện con biết có khi cũng không nhiều bằng chuyện hai người biết đâu."

Quý bà Kỷ: "Sao con không thử hỏi xem?"

Không đợi Lục Vân Đàn trả lời, bố đã cướp lời thay cô trả lời câu hỏi: "Với cái tính hóng chuyện của con bé thì nó có thể không hỏi sao? Anh đoán là thằng bé cũng đã bị nó hỏi đến phát phiền rồi."

Lục Vân Đàn: "..."

Quý bà Kỷ nghĩ thấy cũng đúng: "Anh trai con nói với con thế nào?"

Lục Vân Đàn bất lực: "Mẹ cảm thấy anh ấy sẽ nói với con sao? Cái miệng của người kia còn cứng hơn đá, có cạy cũng không ra được."

Mỗi lần cô hỏi, anh trai đều chỉ lạnh lùng đáp lại năm chữ: Lo cho mình trước đi.

Khá là lạnh lùng vô tình!

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô thích hóng chuyện, thế nên cô liêm chính nói với bố: "Con quan tâm anh ấy nên mới hỏi, con không hề hóng chuyện chút nào!"

Sư phụ Lục từ chối cho ý kiến: "Con thật sự không biết gì cả à?"

Cô chỉ biết là mình rất ghét người phụ nữ Myanmar kia, trừ cái đó ra thì chuyện gì cô cũng không biết.

Nhưng cô cũng không thể nói ra sự chán ghét của mình được, nếu không thì sẽ càng khiến anh trai cô khó xử hơn, nên cô chỉ có thể trả lời: "Con thật sự không biết." Để chuyển chủ đề, cô nhanh chóng quay lại chủ đề chính: "Sao hai người lại biết?"

Quý bà Kỷ lại hỏi ngược lại cô: "Vậy sao con biết?"

Cuộc chiến giữa những cao thủ giao tiếp thì vũ khí là câu hỏi tu từ, giống như đang tập Càn Khôn Thái Cực Quyền vậy, so xem ai có thể tránh không bị đối phương lừa. 

Lục Vân Đàn không thể lừa gạt cho qua, chỉ có thể trả lời: "Con vô tình phát hiện ra thôi."

Quý bà Kỷ: "Mẹ cũng thế."

Lục Vân Đàn: "..."

Quý bà Kỷ không nhịn được nói thêm: "Cô gái kia chắc chắn không phải loại người lương thiện!"

Trong lòng Lục Vân Đàn tràn đầy sự đồng cảm, nhưng cô chỉ có thể làm ra vẻ không biết gì: "Sao mẹ biết?" Cô sợ mẹ mình sẽ không nói nên đã sử dụng phép khích tướng nho nhỏ: "Đừng nói là vì con trai mẹ thích cô ấy nên mẹ mới cho rằng cô ấy không phải loại lương thiện nhé? Mẹ à, không thể làm mẹ chồng như thế được! Phải đối xử với con rể và con dâu như nhau chứ!"

Quả nhiên, quý bà Kỷ bị chọc giận: "Con bớt nói nhảm đi!"

Lục Vân Đàn: "Vậy mẹ nói con nghe đi, sao mẹ lại không thích cô ấy vậy?"

Quý bà Kỷ: "Mỗi lần anh trai con từ đó trở về thì quần áo và hành lý của nó đều có mùi thơm, vừa ngửi là biết ngay đó là mùi nước hoa phụ nữ thường dùng." Bà vươn tay chỉ vào cổ mình, tức giận nói: "Còn trên cổ nó, nhìn kỹ thì…… Mẹ còn thấy xấu hổ khi nói về chuyện đó, đúng là không có chừng mực gì cả!"

Lục Vân Đàn: "Cái này có thể chứng minh điều gì?"

Sư phụ Lục thở dài: "Chứng minh là cô gái kia cố ý."

Lục Vân Đàn ngơ ngác nhìn bố mình: "Hả?"

Sư phụ Lục bất lực nhìn con gái mình: "Ai lại xịt nước hoa vào vali chứ? Anh trai con cũng không có thói quen dùng nước hoa."

Lục Vân Đàn: "……"

Ôi mẹ ơi, còn có kiểu liên hệ thế này hả?

Quý bà Kỷ: "Chắc chắn là cô gái đó cố ý muốn cho chúng ta biết sự tồn tại của cô ấy."

Lục Vân Đàn: "..."

Cao thủ!

Đây mới đúng là cao thủ!

Ngay sau đó, cô lập tức đưa ra một quyết định: Khi thư sinh thối quay về, cô cũng phải ngửi thật kỹ vali của anh, nếu có bất kỳ mùi hương nào thì cô sẽ chặt anh thành tám mảnh!

Hừ!

Quý bà Kỷ nói thêm: "Nếu cô ấy thật sự muốn có mối quan hệ tốt đẹp với anh trai con thì tại sao không theo thằng bé về gặp mẹ và bố con chứ? Dù chỉ một lần! Gặp cũng không gặp, nhưng lại muốn tất cả chúng ta đều phải biết đến sự tồn tại của nó, còn khiến anh trai con phải chạy đi chạy lại suốt ngày, đây là có ý gì hả?"

Lục Vân Đàn cũng không trả lời được vấn đề này, cô chỉ càng thêm chán ghét người phụ nữ Myanmar kia, đồng thời trong thâm tâm cô cũng cảm thấy anh trai mình thật sự là nạn nhân của một vụ lừa tình.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã hơn nửa tháng mà anh trai cô vẫn chưa về nhà.

Nếu không phải điện thoại Lục Vân Phong vẫn luôn liên lạc được thì Lục Vân Đàn chắc chắn sẽ nghi ngờ anh trai cô đã bị cái người phụ nữ Myanmar kia bán đi Châu Phi làm lao động khổ sai rồi.

Sáng ngày Tết thiếu nhi, Lục Vân Đàn bị tiếng điện thoại rung đánh thức, vốn là cô rất tức giận khi rời giường, hận không thể đánh người gọi điện tới một trận, nhưng ngay lúc cô nhìn thấy tin nhắn Wechat thì lập tức trở nên vui vẻ——

Chồng:【Chuyển khoản: 521】

Chồng:【Chuyển khoản: 521】

Chồng:【Quốc tế thiếu nhi vui vẻ, nữ hiệp Đàn.】

Ôi, vì hai khoản tiền này, cô sẽ tha thứ cho anh tội quấy rầy giấc ngủ của nữ hiệp Đàn!

Lục Vân Đàn vui vẻ nhận tiền, vô cùng nịnh nọt trả lời:【Chồng ơi, em yêu anh, em yêu anh nhất trên đời!】

Chồng:【Vừa dậy à?】

Lục Vân Đàn:【Đúng vậy.】Sau khi gửi tin nhắn đi, cô vô thức nhìn đồng hồ mới bàng hoàng phát hiện ra đã gần mười hai giờ trưa rồi.

Chồng:【Xem ra khoảng thời gian anh không ở đó, nữ hiệp Đàn sống rất là thoải mái nhỉ, chẳng nhớ anh chút nào.】

Chậc, lại là cái giọng điệu ghen tuông này!

Lục Vân Đàn không phục:【Nào có! Người ta nhớ anh đến ăn không ngon, ngủ không yên, ngày nào cũng chán ăn nên gầy mất mấy cân rồi!】Sau đó cô còn bổ sung thêm:【Em dậy muộn là vì trời nóng quá, vào hè nên em bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi!】

Mùa xuân dễ buồn ngủ, mùa thu dễ mệt mỏi, mùa đông ngủ nướng, mùa hè ngủ gật.

Năm nay, cô cảm thấy giấc ngủ gật vô cùng đáng sợ, bởi vì kể từ đầu hè, hầu như ngày nào cô cũng thấy mê man muốn ngủ.

Chồng:【Mau dậy ăn cơm đi.】

【Ồ.】Lục Vân Đàn cũng cảm thấy mình nên rời giường rồi, nếu không thì mẹ nhất định sẽ mắng cô.

Sau khi vội vàng rửa mặt xong, cô mặc luôn đồ ngủ đi xuống phòng ăn.

Phòng ăn nằm ở ngay lối vào sân, bên cạnh bếp và cửa ra vào.

Hôm nay hình như mẹ cô đang chiên món gì đó, trong không khí nồng nặc mùi dầu mỡ, vừa ngửi vào cô đã thấy buồn nôn.

Cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt, cho đến khi nó dâng lên đến cổ họng thì cô lập tức khom người nôn khan lên mặt đất. 

Nước mắt cũng vì cơn nôn ói mà ứa ra.

Cảm giác khó chịu như sắp chết đến nơi.

Một lúc sau, cảm giác buồn nôn mới dần dịu đi, cô từ từ đứng thẳng lên, sau đó lập tức cảm thấy choáng váng, chóng mặt, sững sờ, trong nháy mắt quên luôn cơn buồn nôn——

Cửa sân không đóng, ngay lúc cô ngẩng đầu lên thì một người mặc áo ngắn tay và quần thể thao màu đen bước vào.

Thân hình người này cao gầy, khuôn mặt như hoa đào, trong ánh mắt tuy có lộ ra chút mệt mỏi và tức giận, nhưng không khó để nhìn ra được, đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, đẹp không sao tả xiết.

Tuy nhiên vẫn có thể dễ dàng phân biệt được giới tính của người này: Nam.

Bởi vì, người này để đầu đinh rất gọn gàng, lộ ra sự tàn nhẫn.

Lục Vân Đàn không tin vào hai mắt mình, cô lập tức nâng tay lên dụi dụi mắt, sau khi buông tay xuống thì hai mắt cô vẫn mở to, nhìn chằm chằm người đó vài giây. Cô càng lúc càng thấy mơ hồ, khó tin nhìn chăm chú người đang đi tới, một câu cũng không thể nói ra được——

Anh trai của cô, Lục Vân Phong, lại đi cạo trọc đầu?!

Mái tóc đen nhánh vừa dài vừa dày đó đã biến mất?

Đây là, có phải là…… cắt tóc để chặt đứt tơ tình!

【Tác giả có lời muốn nói】

Thai đôi long phượng: Dọa mẹ chúng ta đến nỗi quên luôn cả việc nôn ói rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play