*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi đó vừa khai giảng lớp 10, học sinh mới không những phải học quân sự mà còn phải làm luôn nhiệm vụ tổng vệ sinh và biểu diễn văn nghệ trong đại hội chào đón học sinh mới.

Đương nhiên là việc này phải chia nhiệm vụ thành hai phần để thực hiện, ai có năng khiếu thì phụ trách chuẩn bị tiết mục văn nghệ, không có thì chỉ có thể phụ trách tổng vệ sinh.

Ban đầu Lục Vân Đàn cảm thấy mình là người có năng khiếu, nên vô cùng tự tin đăng ký tiết mục Hình ý quyền* với giáo viên chủ nhiệm. Nhưng vị chủ nhiệm lớp kia thật sự là có mắt như mù, thẳng thừng bác bỏ tiết mục của cô, báo với lớp trưởng tiết mục múa hát của hai bạn nữ khác —— Không nhận tiết mục biểu diễn của cô thì thôi, lại còn bắt cô một mình đi quét dọn ở toà nhà thí nghiêm, đúng là coi thường người khác mà!

(*Hình ý quyền: tên một bài quyền của Trung Quốc)

Nhưng dù sao hơn một chức quan cũng đè chết người*, cô lại là người mới đến, chỉ có thể cầm chổi phục tùng thôi.

(*Hơn một chức quan cũng đè chết người: đại khác là trong môi trường làm việc, người có chức quyền cao hơn hay bắt nạt, ức hiếp người cấp dưới, và người cấp dưới tuy vẫn phục tùng nhưng không phục.)

Tòa nhà thí nghiệm cách khu dạy học rất xa, có tới sáu tầng. Bên trong không chỉ có phòng thí nghiệm sinh học và hóa học, còn có phòng nghệ thuật, vũ đạo và âm nhạc.

Nhiệm vụ hôm nay của Lục Vân Đàn là quét dọn hành lang bên ngoài phòng âm nhạc ở tầng năm.

Khoảng một giờ trưa ngày hôm đó, cô mang theo chổi, cây lau nhà và thùng nước đi lên phòng âm nhạc của tòa nhà thí nghiệm. Lúc cô đang miễn cưỡng lau nhà thì một đoạn nhạc Piano du dương nhẹ nhàng như một cơn gió lặng lẽ vang lên, trong phút chốc tràn ngập cả hành lang yên tĩnh.

Cô như bị ma xui quỷ khiến ngừng ngay động tác lau nhà, đứng thẳng lưng im lặng nghe nhạc.

Trên hành lang tràn ngập ánh mặt trời, tiếng nhạc trong trẻo uyển chuyển khiến cho người nghe như đang hòa mình vào một cánh đồng mùa xuân: Bầu trời trong xanh không một gợn mây, đồng ruộng xanh tươi bát ngát, trong không khí có mùi bùn đất và cỏ xanh, luồng gió mát trêu đùa thổi qua bên tai, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ lại say mê.

Cô im lặng lắng nghe một lúc, sau đó bắt đầu lén lút nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm nơi phát ra khúc Piano vui vẻ này. Vì cô vừa tò mò vừa ghen tỵ với người có thể đánh ra khúc nhạc hay như vậy.

Giờ nghỉ trưa mà tranh thủ thời gian ngồi luyện Piano thế này thì chắc chắn là học sinh, hơn nữa còn là học sinh lớp Mười mới vào trường. Bởi vì sắp tới chỉ có học sinh lớp Mười mới có tiết mục biểu diễn, nên mới cần phải tranh thủ thời gian luyện tập như vậy.

Còn cô chỉ có thể quét dọn lau sàn trong sự chán nản

Thật sự cùng là con người nhưng số phận lại khác nhau.

Trước mặt là một hành lang rất dài, từ hướng bắc tới hướng nam là tám phòng học. Cô cầm theo đồ lau nhà đi qua mấy phòng liên tiếp để tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng học ở hướng nam —— Khúc nhạc Piano xuất phát từ trong phòng học này.

Nhưng cửa phòng học đã khóa lại, hơn nữa ô cửa kính trên cửa cũng không mở.

Vì vậy, cô đi vòng đến trước cửa sổ, nhưng phòng học này không giống với những phòng học âm nhạc khác. Căn phòng này giống như là một phòng học riêng hơn, cửa sổ không giống cửa sổ những phòng học khác trong trường là đẩy qua trái phải để mở, mà là loại thiết kế trên và dưới, bên trong đẩy ra ngoài và chỉ có thể đẩy nửa dưới của cửa sổ ra ngoài, hơn nữa chỉ có thể đẩy ra một góc nhỏ đủ để với một tay vào trong.

Lục Vân Đàn nhìn xuyên qua khe hở nhỏ này thấy bên trong là một bức rèm kéo. Nhưng dù không có tấm rèm thì cô cũng không có cách nào xem được bên trong phòng học, bởi vì kính của cửa sổ không phải loại thủy tinh trong suốt mà là kính đơn, chỉ có người ở bên trong mới có thể nhìn thấy bên ngoài, còn bên ngoài thì không nhìn thấy bên trong.

Loại thiết kế này làm Lục Vân Đàn nghĩ đến chuyện mấy ngày trước mới nghe được một tin đồn: Mùa thu năm ngoái, tại buổi đại hội mừng 60 năm thành lập trường, một cựu học sinh là nhạc sỹ đã tặng cho trường một cây đàn Piano trị giá cả trăm vạn.

Cho nên, thứ đang đặt bên trong căn phòng học này không phải cây đàn Piano trị giá cả trăm vạn đấy chứ?

Chả trách lại có tính bảo mật và riêng tư như vậy, cửa sổ cũng không dám mở quá lớn, nếu không lỡ bị người ta chui vào phá hư hoặc ăn trộm mất thì biết làm sao được?

Hơn nữa, nếu tin đồn là thật thì người bạn học mới đang ngồi bên trong đánh đàn cũng rất ghê gớm, nếu không thì trường học sao có thể yên tâm giao cây Piano đó cho cậu ấy dùng được chứ?

Vậy nên, Lục Vân Đàn càng thêm tò mò về người này, muốn nhìn cậu ấy thần thánh phương nào.

Nhưng mà... Làm sao để có thể nhìn thấy người này đây? Trực tiếp gõ cửa? Hình như làm vậy thì không hay lắm. Dù sao cậu ấy cũng đang luyện đàn, không thể tùy tiện cắt ngang được.

Suy nghĩ một lúc, cô nghĩ ra một ý kiến hay, cô để đồ lau nhà tựa vào vách tường, vội vội vàng vàng chạy xuống tầng bốn đi vào một phòng học mỹ thuật đang mở cửa, dựa vào khả năng ngoại giao tuyệt vời của mình rất tự nhiên đi đến chỗ bạn học sinh lớp 12 đang học Mỹ thuật tạo hình, mượn một tờ giấy trắng và một cây bút chì, dùng bút chì viết một câu lên tờ giấy trắng: Cậu đánh đàn rất hay.

Cô nghĩ, dựa theo tư duy logic của người bình thường, khi nhìn thấy một lời khen như vậy, có lẽ sẽ rất vui vẻ rồi chủ động đi ra ngoài gặp gỡ thân mật với người hâm mộ mình một lần.

Sau khi viết xong lời khen, cô xếp tờ giấy trắng thành máy bay nhỏ, lại dùng bút chì viết lên đôi cánh của máy bay nhỏ một câu: Từ thính giả trung thành của cậu.

Cô trả bút chì cho học sinh Mỹ Thuật tạo hình rồi cầm máy bay nhỏ quay lại tầng năm.

Trước khi phóng máy bay đi, cô còn dựa theo thông lệ quốc tế hà hơi vào đầu máy bay giấy, sau đó mới ném máy bay qua khe hở ở cửa sổ.

Nhưng có thể là do người đó đánh đàn quá nhập tâm, nên không hề phát hiện có máy bay nhỏ của cô.

Lục Vân Đàn đành phải khoanh tay đứng chờ, nhưng người đó lại mãi không đi ra.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đã sắp tới giờ tập hợp huấn luyện quân sự, côcũng không biết phải làm sao, đành vội vàng lau dọn sàn hành lang cho xong rồi miễn cưỡng rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.

Buổi chiều trời nắng chang chang, buổi huấn luyện quân sự đã làm phai mờ sự nhiệt tình của cô đối với khúc nhạc Piano. Đến giữa trưa ngày hôm sau cô mới nhớ ra mình vẫn còn một việc chưa làm xong, thế là sau bữa ăn trưa lại đi đến phòng thí nghiệm.

Nhưng hôm nay lại không có khúc nhạc Piano đó.

Rõ ràng là người đánh đàn hôm qua hôm nay không có ở đây.

Cánh cửa phòng học âm nhạc đó đóng chặt, cửa sổ cũng đóng, nhưng trên bệ cửa sổ bên ngoài để một chiếc thuyền giấy màu trắng, đúng hơn là một chiêc thuyền có mái che hai bên, kỹ thuật cao siêu hơn nhiều so với máy bay giấy.

Lục Vân Đàn cảm thấy mình bị kỹ thật gấp giấy này chèn ép và khiêu khích, đồng thời lại thấy bạn học đánh đàn Piano này cũng rất thú vị, đã thành công thu hút sự chú ý của cô.

Cô nhẹ nhàng cầm thuyền giấy lên, nghiêm túc quan sát kỹ thuật gấp giấy của người ta rồi mới cẩn thận từng li từng tí mở thuyền giấy ra.

Đó là một tờ giấy trắng hình chữ nhật, bên trên dùng bút màu đen viết hai chữ: Cảm ơn. Nét chữ mượt mà uyển chuyển, cấu tứ kiêu ngạo rất là đẹp mắt.

Lúc này, trên hành lang tràn đầy ánh mặt trời mùa hè, tia nắng vừa đúng lúc chiếu lên hoa văn đám mây tao nhã trên tờ giấy trắng. Hai mắt Lục Vân Đàn như đang tỏa sáng, cảm thấy loại giấy này thật sự rất xinh đẹp.

Cô nghĩ: người bạn học này đúng là một người thật thú vị, mình tuyệt đối không thể thua!

Vì vậy, Lục Vân Đàn lập tức chạy tới tiệm sách ở trường học, chuẩn bị cũng đi mua một xấp giấy có hoa văn đám mây như vậy, nhưng ông trời không toại nguyện lòng người, tiệm sách trường học không có loại này.

Cô đành phải lên mạng mua, cũng trong lúc tìm tòi trên mạng cô mới biết được, ở thời xa xưa, loại giấy có hoa văn đám mây này được gọi là: Vân Tiên.

Vì để chứng minh mình còn thú vị hơn cậu ấy, Lục Vân Đàn không chỉ mua giấy có hoa văn đám mây màu trắng, mà còn mua giấy có hoa văn đám mây nhiều màu khác, còn mua thêm một cuốn sách dạy gấp giấy.

Hai ngày sau, giữa trưa bưu kiện đã gửi tới phòng bảo vệ ở cổng trường, cô mở luôn bưu kiện ở cổng bảo vệ, sau đó đến chỗ chú bảo vệ mượn một cây bút bi, rồi viết lên tờ giấy màu vàng nhạt trên cùng: [Cậu là nam hay nữ vây? Tên bản nhạc mà cậu đánh là gì?] Sau đó dưới sự hướng dẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của chú bảo vệ, gian nan lắm cô mới gấp được thành con hạc giấy, rồi vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm.

Đại hội chào đón học sinh mới sẽ diễn ra vào thứ Bảy đầu tiên sau khi khai giảng, bây giờ kỳ huấn luyện quân sự vẫn chưa chấm dứt, cho nên cô tin chắc rằng thời gian gần đây bạn học kia vẫn sẽ đến phòng âm nhạc luyện đàn.

Cô đi từ bậc thang phía nam lên, còn chưa đi tới tầng năm đã nghe được âm thanh Piano du dương, tròng lòng có chút kích động, bước chân lên lầu cũng nhanh hơn. Cô ba chân bốn cẳng chạy đến bên cửa sổ, ném con hạc giấy vào trong qua khe hở. Tiếng nhạc vẫn vang lên không dừng lại, cô thành tâm đứng ngoài cửa sổ yên lặng lắng nghe một lát, sau đó âm thầm rời đi.

Sau bữa ăn tối, trời chiều như lửa, ánh hoàng kim. Cô chạy một mạch từ căn tin lên tầng năm tòa nhà thí nghiệm, nhưng cửa sổ phòng học đang đóng chặt, trên bệ cửa sổ bên ngoài cũng không có bất kỳ một vật gì.

Có nghĩa là, bạn học kia dường như không muốn tiếp tục việc gấp giấy truyền thư nhàm chán nữa.

Lục Vân Đàn lại cảm thấy có chút không cam lòng, còn hơi tức giận ——trận đấu gấp giấy vừa mới bắt đầu, ai cho phép cậu đơn phương tuyên bố chấm dứt? Tôi mua giấy và sách hướng dẫn đâu phải không mất tiền chứ?

Càng nghĩ càng không phục.

Mặt kính một chiều trên cửa sổ phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cô: Thiếu nữ mặc đồng phục quân sự có dáng người cao gầy mảnh khảnh, làn da vốn trắng nõn không tỳ vết đã bị sạm đi đôi chút, đôi lông mày xinh đẹp giận dữ nhíu chặt, cánh môi hồng hào hơi mím lại, trên mặt lộ đầy vẻ không vui.

Cô không hề biết lúc này có một thiếu niên mặc đồng phục quân sự đang đứng trước cửa sổ lớp học, thích thú nhìn từng biểu cảm nhỏ của cô, không nhịn được cười.

Cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ khoảng năm phút, sau đó vẫn còn không bỏ cuộc mà áp mặt mình vào kính, muốn thách thức cả các nguyên lý quang học, cố gắng nhìn qua kính muốn nhìn qua kính một chiều để xem trong phòng học có người hay không.

Nhưng mà cô lại chỉ thấy được mặt mình.

Cốc, cốc, cốc.

Cửa sổ đột nhiên vang lên ba tiếng, Lục Vân đàn giật mình, hoảng sợ, lùi về sau mấy bước, rồi mới ý thức được mình đang bị chơi xỏ!

Cậu thiếu niên trong phòng học không nhịn được cười.

Lục Vân Đàn nổi giận đùng đùng đivề trước cửa sổ, dùng tay phải đập lên cửa sổ, nói ra một đoạn lời kịch kinh điển: "Phó Văn Bội, ngươi đừng trốn chui trốn nhũi bên trong nữa, ta biết rõ ngươi đang ở nhà!"

(*Phó Văn Bội: một nhân vật trong tiểu thuyết Mưa Sương Mù, vợ thứ tám của Lục Chấn Hoa.)

Cậu thiếu niên: "..."

Lục Vân Đàn cuối cùng không cam lòng đập một cái vào cửa sổ rồi xoay người rời đi, không quên bỏ lại một câu: "Từ nay về sau không chơi với cậu nữa."

Cậu thiếu niên bị bất ngờ, còn tưởng là cô thật sự tức giận bỏ đi, đang định đi ra cửa gọi cô. Nhưng mà anh vừa mở ra một khe hở nhỏ trên cửa sổ, một khuôn mặt ma nữ mắt trợn ngược, lè lưỡi, tóc tai bù xù áp mặt vào kính, còn kèm theo âm thanh: "Ú - òa!"

Cậu thiếu niên giật mình, lập tức buông lỏng tay nắm cửa ra, lùi về sau mấy bước.

Lục Vân Đàn không nhìn thấy tình huống bên trong cửa sổ, nhưng cô cảm thấy người bên trong chắc chắn đã bị cô hù chết khiếp rồi. Sau đó, cô vừa nhìn vào mặt kính buộc tóc vừa kiêu ngạo nghĩ: Mình đúng là một người thông minh, vậy mà lại có thể nghĩ đến chiến thuật hồi mã thương*.

(*chiến thuật hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.)

Sau khi buộc lại tóc đuôi ngựa, cô chắp hai tay ra sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn vào cửa sổ, bắt đầu nói vu vơ: "Cái này gọi là binh bất yếm trá*, cậu nên học tập nhiều một chút nha!

(* binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa.)

Mặt mày của cô tràn đầy vẻ đắc ý, hận không thể ghi mấy chữ cậu phục tôichưa? lên mặt.

Cậu thiếu niên chưa từng gặp người nào thiếu khiêm tốn như vậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài gặp cô thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của thiếu: "Trước khi chưa có sự đồng ý của tôi, không cho phép cậu xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ đánh cậu!"

Cuộc gặp gỡ đã không còn thú vị, không chỉ mất đi cảm giác bí ẩn mà trận đấu gấp giấy cũng không thể tiếp tục, cô vẫn chưa chơi đủ mà.

Nói xong, cô bèn quay người rời đi, để lại cho cậu thiếu niên một bóng lưng đẹp đẽ đầy kiêu ngạo.

Giữa trưa ngày hôm sau, cô một lần nữa đi tới phòng âm nhạc ở tòa nhà thí nghiệm, không có âm thanh Piano, nhưng ở trên bệ cửa sổ bên ngoài phòng âm nhạc có để một con Hồ ly xếp bằng giấy, kỹ thuật vẫn cao siêu như những lần trước, làm cho Lục Vân Đàn không nỡ mở ra.

Nhưng nếu không mở ra sao biết bên trong viết gì.

Cô chỉ có thể đau lòng mở con Hồ ly giấy ra, đồng thời trong lòng châm biếm: Hừ, không khoe khoang kỹ thuật cậu sẽ chết sao?!

Sau khi mở ra, vẫn là loại giấy có hoa văn đám mây đó, chữ viết trên giấy cũng vẫn là chữ viết đẹp mắt như trước: Trai đẹp, cải biên từ 《Xuân Nhật Tụng 》

Cái này có nghĩa là gì?

Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm vào mấy chữ này một lúc lâu mới nhớ ra là có ý gì —— cậu ấy đang trả lời câu hỏi của cô —— Giữa trưa ngày hôm qua cô ghi lên con hạc giấy: [Cậu là nam hay nữ vậy? Tên bản nhạc mà cậu đánh là gì?]

Hứ, Lại còn trai đẹp, đồ tự luyến!

Cô muốn dựa theo nếp gấp cũ gấp lại tờ giấy có hoa văn đám mây trong tay thành Hồ ly, nhưng không được. Kỹ thuật của cô thật sự không đạt tiêu chuẩn, đành phải gấp nó lại thành hình vuông rồi nhét vào trong túi quần học quân sự, sau đó lấy điện thoại giấu ở trong túi quần ra lên mạng tìm: 《Xuân Nhật Tụng 》

Không ngờ lại là một khúc Piano rất nổi tiếng, tác giả lại là một nghệ sĩ Piano hiện đại nổi tiếng thế giới: Lương Cố.

Người này sao lại trông quen như vậy nhỉ?

Lục Vân Đàn lại tiếp tục xem thêm trang web khác, vừa đọc được đoạn văn Lương Cố học cấp 3 ở trường trung học số 2 Đông Phụ’, cuối cùng cô cũng nhớ ra mình nhìn thấy cái tên Lương Cố và hình ảnh của ông ở đâu!

Cô cầm điện thoại chạy trên hành lang.

Trên hành lang tầng này thường cách một đoạn sẽ dán một bảng hình ảnh tuyên truyền những cựu học sinh nổi tiếng.

Lục Vân Đàn chạy từ đầu hành lang phía nam tới giữa hành lang thì dừng bước tìm kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía bức tường đối diện phòng học.

Trên vách tường màu trắng dán đầy những áp phích lớn nhỏ với nhiều tấm hình màu sắc rực rỡ.

Người đàn ông trong hình mặc âu phục màu đen, đang ngồi trước cây đàn Piano chính là nghệ sỹ Piano nổi tiếng Lương Cố.

Phía dưới tấm ảnh còn có lời giới thiệu ngắn gọn cùng tác phẩm tiêu biểu của ông, một trong số đó là 《Xuân Nhật Tụng 》

Lục Vân Đàn vừa vuốt cằm vừa nhìn ảnh chụp của Lương Cố rồi nghĩ thầm: Vừa là nghệ sỹ Piano, vừa là cựu học sinh, còn nổi tiếng thế giới, thế cho nên, chiếc đàn Piano trị giá trăm vạn kia không phải là do cựu học sinh Lương Cố tặng chứ?

Người kia có bao nhiêu ưu tú mới có tư cách soạn lại nhạc của Lương Cố, hơn nữa còn dùng đàn của Lương Cố tặng để biểu diễn? Không sợ trình diễn thất bại sao?

Trường học cũng đủ yên tâm nhỉ, không hề quan tâm đ ến cảm nhận của cựu học sinh Lương Cố.

Vào thời gian tự học tối hôm đó, Lục Vân Đàn lại lấy ra một tờ giấy có hoa văn đám mây dùng bút đen viết lên: [Cậu dùng Piano của Lương Cố, còn tự tiện soạn lại nhạc của Lương cố, không sợ ông ấy biết sao?] Sau khi viết xong những lời này, cô đang định bắt đầu gấp giấy, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, bèn lấy bút viết thêm một đoạn bổ sung: [Nếu mà cậu không đẹp trai thì cậu chính là kẻ lừa đảo!]

Thật ra cô cũng không đặt nhiều hy vọng đối với tướng mạo của nghệ nhân gấp giấy, bởi vì những người tự nhận mình là trai đẹp đều không đẹp đẽ gì.

Nhưng có đẹp hay không cũng không sao cả, tâm hồn thú vị mới là điều quan trọng nhất, hơn nữa người ta còn là người đánh đàn Piano tài hoa, cho nên cô sẵn sàng cùng cậu tiếp tục trận đấu gấp giấy.

Cô cất bút, rồi dựa theo trình tự trên sách dạy gấp giấy để gấp tờ giấy có hoa văn hình đám mây thành một chiếc đàn Piano. Vào giữa trưa ngày hôm sau, cô đặt chiếc Piano giấy lên bệ cửa sổ bên ngoài phòng học âm nhạc.

Buổi chiều, sau khi ăn tối, cô lại đi đến toà nhà thí nghiệm, ở trên bệ cửa sổ bên ngoài phòng học âm nhạc có một chiếc cano bằng giấy.

Sau khi mở ra, trên đó dùng chữ thư pháp viết hai câu ——

Câu thứ nhất: [Đó là vinh hạnh của tôi.]

Câu thứ hai: [Không dám nói dối, sợ bị đánh.]

Đoán xem cậu thiếu niên này là ai [đầu chó.jpg]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play