Xuyên Không Thành Thiên Tài Cá Mặn Giới Tu Chân

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Thanh niên áo đen đứng thắng tắp ngoài cung điện, một ánh sáng màu xanh bay vào trong tay mình, hắn ta cầm Thanh Sơn thuẫn, cúi đầu nói với người bên cạnh: "Sư tôn, Linh Tu làm ngài thất vọng rồi."

Trái lại nam nhân mặc trường bào trắng như tuyết lại không cảm thấy bất ngờ, y dịu dàng nói: "Người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên. Ngươi vẫn luôn làm rất khá, sư tôn không thất vọng. Chẳng qua hôm nay thiên tài Vân giới xuất hiện lớp lớp, muốn đi đường xa trên con đường Tu tiên này, ngày sau cần phải làm tốt hơn nữa."

Thanh niên áo đen thi lễ một cái: "Vâng, sư tôn, Linh Tu nhớ kỹ."

Một đám đệ tử của Vân Kiếm Phái đã thay đổi sắc mặt, có thể nói đối với bọn họ cái tên Linh Tu này như sấm bên tai.

Ngu Chi Dao vẫn không nhanh không chậm dùng muỗng ăn dưa hấu. Cái tên Linh Tu này nàng vẫn là ở trong "Hai ba chuyện ta và tôn giả Vân Cảnh thánh địa không thể không nói" biết được, nàng cắn dưa hấu nói: "Sư tôn, Linh Tu này hình như là đồ đệ của Tôn giả Vân Cảnh thánh địa đi?"

"Ừ." Minh Lê gật đầu: "Người đã biết hắn, vậy có biết tu vi của hắn không?"

Ngu Chi Dao lắc đầu.

Minh Lê hơi nhướng mày, tâm trạng cực tốt xúc một muỗng dưa hấu không nói gì.

Ngu Chi Dao cảm thấy có chỗ không đúng, tiếng ầm ầm của Thiên bảng lại vang lên ---

"Vị trí thứ hai, Lạc Vân Dã, ban thường Bán Thần khí Cổ Phù bút!"

So với Linh Tu, ba chữ màu đen Lạc Vân Dã xuất hiện, hào quang sáng rực rỡ hơn một chút, sau mấy hơi thở, nặng nề khắc trên quyển trục.

Ngu Chi Dao đang bưng một nửa dưa hấu, vừa ăn vừa cảm thấy Thiên Bảng này thông báo quá chậm, lại giữ lại một phần dưa hậu cuối cùng, chuẩn bị xem vị trí thứ nhất, thuận tiện ăn xong nửa trái dưa hấu.

Chỉ thấy trên Thiên bảng màu vàng xán lạn kia, vị trí thứ nhất dưới chữ "Tên" còn để lại một mảnh trống lớn.

Mượn ánh sáng mờ ảo cuối cùng của chân trời, bút mực của Thiên Bảng sáng rực cũng bắt đầu viết---

Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm cộng hưởng với thiên địa, giống như nổ tung bên tai tất cả mọi người: "Vị trí nhứ nhất, Ngu Chi Dao, ban thương Bán Thần khí Thần Hỏa kiếm!"

Miếng dưa cuối cùng trong tay của Ngu Chi Dao, rởt xuống.

Cái gì.

Ngu gì?

Tri Dao nào?

Ngu Dao?

Ngu Chi Dao liên tiếp hỏi ba cầu hỏi, nàng hoảng hốt nhìn ba chữ to màu vàng rực rỡ thiếu chút nữa sáng mù mắt, lại hoảng hốt nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Minh Lê, chậm chạp nói: "Không phải, sư tôn, đây chắc là trùng tên trùng họ đi, có lẽ là người của đại tông môn nào đó---"

Ngu Chi Dao còn chưa nóng xong, một luồng ánh sáng đỏ thẫm chui vào trong lòng bàn tay của Ngu Chi Dao.

Ngu Chi Dao: Rớt áo choàng rồi!

Nàng mở lòng bàn tay ra, ánh sáng màu đỏ kia biến thành một trường kiếm đỏ thẫm, thân kiếm phát ra hàn quang lẫm liệt, chỗ chuôi kiếm điêu khắc một cái thần hỏa trông rất sống động, giống như một giây sau có thể nhảy ra vậy,

Nhất là trên thân kiếm, còn khắc ba chữ Thần Hỏa kiếm bằng chữ triện, rất sợ người ta không biết mình vậy.

Ngu Chi Dao yên lặng che mặt.

"Sư tôn, chuyện này..."

"Ha ha ha ha!" Minh Lê cười nghiêng ngã, cười nửa ngày mới ôm bụng dừng lại: "Rốt cuộc Tiểu Ngư Ngư của chúng ta cũng len lén làm mọi người kinh diễm rồi!"

"Không phải..." Ngu Chi Dao không bình tĩnh được, nàng vội vàng thu Bán Thần khí nóng phỏng tay này lại: "Bây giờ ta là lúc làm kinh diễm mọi người sao? Bây giờ là lúc ta khó giữ cái mạng nhỏ này đó!"

Minh Lê lau nước mắt vì cười quá nhiều: "Sao Tiểu Ngư Ngư lại nói lời này?"

Ngu Chi Dao còn chưa nói chuyện, tiếng ầm ầm của Thiên Bảng lại tiếp tục: "Năm vị thiên kiêu của Vân giới, mỗi tháng Thiên Bảng sẽ có một lần khen thưởng, ngày sau Thiên Bảng còn sẽ theo tháng theo thứ tự công bố tuổi tác, xuất thân tông môn, tu vi. Thiên kiêu bị tụt tu vị hoặc là chết, thiên kiêu ở dưới sẽ được đưa lên! Sau ba năm năm người sẽ đi vào Tiên cung lịch luyện!"

Thanh âm này vừa nói xong, phía sau chỗ trống của "Tên" trên quyển trục Thiên Bảng, xuất hiện chữ "Tuổi" và "Tông môn" như ẩn như hiện.

Còn phía trên tên của nàng, là có một dấu ấn màu vàng chói sáng đặc biệt, thật sự làm cho người ta nhớ kỹ.

Ngu Chi Dao: "..." Tạm biệt, bây giờ nàng đã đi xa rồi.

Minh Lê như có điều suy nghĩ, vuốt cằm: "Nói như vậy, bây giờ đúng là Tiểu Ngư Ngư rất nguy hiểm, không bằng trước tiên chúng ta làm như vậy..."

Hai thầy trò tụm đầu lại, bắt đầu nói nhỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp