Xuyên Không Thành Thiên Tài Cá Mặn Giới Tu Chân

Chương 25


2 tháng

trướctiếp

Ngu Chi Dao và sư tôn Minh Lê cũng chưa từng hợp nhịp với nhau như vậy.

Minh Lê thích đồ ăn ngon, nhưng luôn là ăn như hổ đói, làm hại Ngu Chi Dao không thể không tăng tốc độ tranh đoạt với y, ngay cả vị gì cũng không kịp nếm ra.

Lạc Vân Dã thì lịch sự hơn nhiều, ăn chậm, hơn nửa thức ăn đều vào bụng Ngu Chi Dao.

Quan trọng nhất chính là, món ăn mà Lạc Vân Dã gọi, đều rất là ngon!

Đồng bạn như vậy, phải thêm điểm!

Ngu Chi Dao vô cùng hài lòng, trộm liếc nhìn thiếu niên nhai kĩ nuốt chậm hưởng thụ đồ ăn ngon, suy nghĩ nên làm thế nào đoạt hắn vào tay.

Lấy tu vi hôm nay của nàng, dẫn theo một tiểu trúc cơ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa nàng còn rất có tiền, linh bảo pháp bảo linh khí nhiều, cho hắn một bộ cũng còn dư.

Ở đối diện Lạc Vân Dã cũng yên lặng chú ý đến Ngu Chi Dao, thấy nàng ăn rất vui vẻ, nhìn vào là có thể kích thích được sự thèm ăn của người ta, là một người biết hưởng thụ thưởng thức đồ ăn ngon.

Hắn gần như đã nhận định vị này chính là đồng bạn thích hợp.

Chẳng qua là...

Lạc Vân Dã rũ mi mắt trầm tư, hắn phải làm thế nào để đoạt nàng vào tay... Không phải, biến thành đồng bạn của mình?

Ít ngày nữa tu vi của hắn cũng có thể khôi phục, lại dùng Cổ Phù bút vẽ ra được linh phù thất phẩm lục phẩm, có lẽ bảo vệ được đồng bạn. Nếu không được, thì cứ dùng thân thể cố gắng chống đỡ, tranh thủ thời gian cho nàng chạy trốn.

Hai người trên bàn cơm kỳ dịu mà đạt thành nhất trí.

Một bữa cơm, hai bên đều ăn rất hài lòng.

Lúc muốn tính tiền, Lạc Vân Dã sờ hông mình một cái, sắc mặt hơi thay đổi.

Ngu Chi Dao chú ý đến sắc mặt của hắn, trong lòng hơi suy đoán, vô cùng thân thiện cười nói: "Hôm nay Tiểu Ngư xúc phạm công tử, lại cảm thấy rất vui vì quen biết được với công tử, bữa này ta mới, đợi ngày mai công tử lại mời lại ta, được không?"

Túi tiền của Lạc Vân Dã đã bị mất, hơi có chút lúng túng, chỉ đành phải gật đầu: "Như vậy quá tốt, cảm ơn Tiểu Ngư cô nương."

Chờ lúc Ngu Chi Dao kêu tiểu nhị tính tiền, tiểu nhị cười nói: "Hôm nay bàn của hai vị không cần tính tiền! Hai ngày sau là hội đèn Hoa Triêu mỗi tháng tổ chức một lần của trấn Thanh Châu chúng ta, Linh Lung các chúng ta mới đẩy là một loại bánh ngọt Bách hoa, đợi lúc hội đèn sẽ bán số lượng lớn. Cho nên trong ba ngày này Linh Lung các chúng ta, bàn thứ một trăm gọi món bánh ngọt Bách Hoa, đều sẽ được miễn phí! Hôm nay hai vị chính là bàn thứ một trăm đã gọi bánh ngọt Bách Hoa của chúng ta."

Ngu Chi Dao làm thiếu nữ may mắn hưởng thụ vô số lần ăn miễn phí, cũng rất quen thuộc với chuyện này, vô cùng thành thạo nói lời chúc: "Thức ăn và bánh ngọt Bách hoa đều rất ngon, chúng quý tiệm làm ăn thịnh vượng, vào ngày hội đèn bán nhiều bánh ngọt Bách Hoa!?"

Tiểu nhị nhận được lời chúc mặt mày hớn hở: "Được được! Cảm ơn khách quan!"

Hắn ta quất khăn vải trắng trong tay lên vai, lúc tiễn hai người đi, còn nói thêm một câu: "Ngày mai hai vị cũng có thể tới Linh Lung các thử vận may một chút."

Ngu Chi Dao thuận miệng nói: "Nhất định nhất định, món ăn rất ngon, có thời gian lại đến."

Trên đường trở về, Lạc Vân Dã vẫn còn đang trong hoảng hốt.

Không cần tính tiền?

Trong cuộc đời mười chín năm ngắn ngủi của hắn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Tình huống mà hắn thường xuyên gặp phải là, món ăn mình muốn ăn hôm nay bị bán hết, túi tiền bị mất, đầu bếp thất thủ nấu ra món ăn có mùi vị khó ăn.

Hôm nay đúng là bị mất túi tiền.

Nhưng ăn cơm không tính tiền vẫn là lần đầu tiên gặp được.

"Hôm nay ta mời công tử ăn cơm lại được miễn phí." Ngu Chi Dao xách bánh ngọt Bách hoa còn dư lại gói mang về, "Công tử vận may thật tốt, tiết kiệm không ít tiền cho Tiểu Ngư."

"Là ngươi gọi bánh Bách hoa." Lạc Vân Dã nói.

"Vậy ngươi là người chiếm được bàn thứ một trăm." Ngu Chi Dao cười cong mắt: "Hôm nay chúng ta, thiếu ai cũng không được."

Lạc Vân Dã nheo mắt lại.

Trong lòng hắn có dự định, liếc mắt tới, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, tỉnh bơ dò hỏi: "Tiểu Ngư cô nương là tới trấn Thanh Châu tìm huynh trưởng sao?"

"Không phải." Ngu Chi Dao lắc đầu, bịa lý do: “Huynh trưởng kia là bạn chơi khi còn bé của ta, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, Hôm nay thấy công tử hơi quen mắt, còn tường rằng là huynh ấy. Còn về tới trấn Thanh Châu, chỉ là bởi vì nơi này là trạm đầu tiên trên đường đi về phía Đông của ta thôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp