Xuyên Không Thành Thiên Tài Cá Mặn Giới Tu Chân

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Sở Thanh bay vượt qua hồ nước, đạp hai bước trên không trung, rơi xuống cách chỗ Ngu Chi Dao ba bước, nhìn bộ dạng không xương dựa vào tháp mềm của nàng, hơi nhíu mày nói: "Đại sư tỷ, ngày mai là ngày lịch luyện của Giản cốc, ngươi có đi không?"

Ngu Chi Dao từ chối: "Không đi."

Sở Thanh không nói nữa, chẳng qua trong mắt rất phức tạp, có chán ghét tăng lên, có áy náy vụt qua rồi biến mất, cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.

Ngu Chi Dao nhìn ánh mắt thay đổi của nàng ta, lại hút hai ngụm nước quả trám.

Sư đệ đứng phía sau cực kỳ chán ghét: "Sở sư tỷ, đừng để ý đến Đại sư tỷ nữa, chưởng môn và Minh Lê sư thúc cũng không quản được nàng, chúng ta để ý làm gì?"

Sở Thanh cúi đầu trầm mặc, qua mấy hơi thở, lạnh đạm nói: "Là chính ngươi không đi."

Ngay sau đó gật đầu nói với mấy sư đệ sư muội: "Chúng ta đi thôi, nhanh chóng lịch luyện tăng cường tu vi, chuẩn bị cho Vân Sinh tiên cảnh."

"Vâng."

Mấy người vẫn như lúc đến, đạp nước mà đi.

Vượt qua sông, bên kia bờ sông, có mấy đệ tử vừa đi vừa xì xào bàn tán.

"Gỗ mục không thể khắc, bùn nát đỡ không nổi tường, Nhị sư tỷ cần gì phải tự mình mời loại phế vật như vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, loại phế vật này sao có thể xứng làm Đại sư tỷ của chúng ta? Nếu không phải năm đó Vô Tình phong..."

"Im miệng!" Sở Thanh khiển trách, "Đừng có nói như thế , Đại sư tỷ chính là Đại sư tỷ của chúng ta!”

Cách một bờ sông, bọn họ cho là phế vật Ngu Chi Dao không nghe được, ai ngờ nàng nghe được rõ ràng.

Ngu Chi Dao hơi cong môi, hơi mỉm cười. Nàng thi triển linh khi dán cho mình một tầng mặt nạ thực vật thiên nhiên, lạnh lão, kín kẽ, rất thoải mái.

Ngày nghỉ khó có được nha!

Phải hưởng thụ thật tốt.

"Tiểu Ngư Ngư, đến lúc đến lượt ngươi làm mọi ngươi kinh diễm rồi!" Một bóng người khoác áo màu xanh đi ra từ sau cây liễu.

Ngu Chi Dao đắp mặt nạ, nhắm mắt lại, bịt tai không nghe.

"Ai? Ngươi đừng..." Minh Lê còn chưa nói hết, Ngu Chi Dao đã nâng tay trước ngực làm dấu gạch chéo, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm bản gỗ trên đó có viết bốn chữ màu đen "Hôm nay là ngày nghỉ".

Minh Lê nhịn cười.

"Tiểu Ngư Ngư, năm đó sư tôn thật vất vả từ thiên lôi cứu được ngươi. Ngươi tỉnh lại còn nói với sư tôn muốn len lén rèn luyện làm cho mọi người kinh diễm, hôm nay chính là một cơ hội tốt, tham gia tông môn thi đấu, ngày sau trong một trăm người tham gia Vân Sinh tiên cảnh nhất định sẽ có tên ngơi.

"Thôi đừng." Ngu Chi Dao làm ra động tác tay Nhĩ Khang: "Sợ là Sở Thanh kia sẽ vô cùng hận ta. Mười năm trước đi ra từ thiên lôi đã thiếu chút nữa muốn mạng nhỏ của ta. Mười năm sau lỡ nàng ta bị đả kích, không chừng muốn nghĩ ra chiêu gì mới hại ta."

Minh Lê than thở một tiếng: "Ai bảo Tiểu Ngư Ngư của chúng ta vận may tốt, thiên phú tu luyện lại hiếm có, thuở nhỏ khắp nơi áp trên đầu Sở Thanh làm cho người ta hận chứ!"

Y thuộc như lòng bàn tay, bắt đầu đếm: "Tiểu Ngư Ngư được sư tôn mang về, từ năm tuổi bắt đầu tu luyện, chẳng qua một ngày đã bước vào Luyện khí, đánh vỡ kỹ lục một tháng vào luyện khí của Sở Thanh - thiên tài được mọi người trong tông môn khen ngợi. Ba tháng sau đã Luyện khí trung kỳ, lại ba tháng sau tiến vào Trúc Cơ. Ở giai đoạn Luyện Khí, Tiểu Ngư Ngư của chúng ta chỉ cần nửa năm. Mà Sở Thanh kia vất vả khoảng hai năm mới vào Trúc Cơ."

"Lại qua hai năm rưỡi, Tiêu Ngư Ngư tám tuổi từ Trúc Cơ nhảy vào Khai Thiên cảnh, trở thành người Tu tiên chân chính, khi đó Sở Thanh còn là một tiểu Trúc cơ, cách Khai Thiên cảnh còn rất xa, khắp nơi đều bị Tiểu Ngư Ngư đè đầu, thật là thê thảm nha! Không ngờ tới bây giờ vẫn bị Tiểu Ngư Ngư áp chế, nếu là biết, chẳng phải sẽ tức chết sao?"

Ngu Chi Dao nghe ra được sự cười trên đau khổ của người khác của Minh Lê, nàng có chút bất đắc dĩ, tiếp tục phơi nắng.

Nàng thoải mái thở dài: "Sư tôn, hai thầy trò của chúng ta đều là người không có bối cảnh không có hậu đài gì cả, không bằng cứ ở Vân Kiếm Phái ăn uống chờ chết dưỡng lão trước thời hạn. Còn về chuyện tu luyện, toàn là vì tự vệ, dù sao tu sĩ Vân giới như đầm rồng hang hồ, Ma tộc vẫn còn đang nhìn chằm chằm."

Đây là Ngu Chi Dao mười năm trước bị thiên lôi đánh đi tới thế giới hiện đại ngộ ra được. Cái thế giới kia nàng không cần tu luyện, cũng không cần kỹ năng, không có nguy hiểm bị người giết, sau khi vui vẻ nằm ngang năm năm, vào một đêm hè cuồng phong bão táp, lại bị thiên thôi đánh trở về.

Súng bắn chim đầu đàn.

Trước kia không thu liễm, ánh sáng quá chói mắt, lúc này mới để cho Sở Thanh - một thiên chi kiêu nữ có hận ý với nàng khắp nơi, thiếu chút nữa mất mạng nhỏ.

Cho nên sau khi Ngu Chi Dao phát hiện mình bị thiên lôi đánh ở hiện đại năm năm nhưng ở Vân giới chỉ mới qua nửa năm, nàng lập tức vô cùng thản nhiên trở thành cá mặn ăn no chờ chết trong mắt tất cả mọi người. Từ mười năm trước, thậm chí tu vi không tiến còn lùi, từ Khai Thiên cảnh ngã xuống đến Trúc Cơ trung kỳ.

Tất nhiên đây là pháp bảo của Minh Lê giúp nàng che giấu tu vi.

Minh Lê cẩn thận suy nghĩ một phen: "Ừm, Tiểu Ngư Ngư nói có lý. Cho nên ngày mai chúng ta luyện tập Chuyển Hoàn Đan được không?"

Ngu Chi Dao: "..."

Nàng yên lặng từ trong nhẫn trữ vật, xóa hàng chữ màu đen trên tấm bảng gỗ, phía trên lại viết một hàng chữ khác: "Ngày mai cũng nghỉ ngơi".

Minh Lê thấy vậy bị chọc cho vỗ tay cười lớn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp