Xuyên Không Thành Thiên Tài Cá Mặn Giới Tu Chân

Chương 19


2 tháng

trướctiếp

Ngu Chi Dao khẽ cười một tiếng, nàng dương cánh tay ra phía sau, trong nháy mắt thanh Thần Hỏa kiếm sắp bị Sở Lan chạm vào, lại giống như một luồng sáng, lấy tộc độ nhanh nhất chủ động bay trở lại tay nàng.

Đây rõ ràng là trêu đùa, làm cho Sở Lan trừng mắt muốn rách: "Ngu Chi Dao!"

Dưới chân Ngu Chi Dao là mang giày linh bảo có thể tăng tộc độ, tiến về phía trước càng nhanh hơn, nàng không đi trấn Thanh Châu, vọt thẳng vào trong núi sâu.

Sở Lan mới vừa thấy được Ngu Chi Dao chỉ là tu vi Phá Hư cảnh trung kỳ, nhưng tay cầm Hỏa Thần kiếm lại có thể tùy tiện phá vỡ kiếm khí của tu sĩ Quy Nhất cảnh sở kỳ như hắn ta, mặc dù hắn ta còn chưa sử dụng tiên khí Vân kiếm, nhưng kiếm khí cũng không phải là loại tu sĩ Phá Hư cảnh có thể chống đỡ được.

Nghĩ tới đây, trong mắt Sở Lan ngày càng nóng nảy, nhất định phải lấy được Thần Hỏa kiếm kia.

Mộc Sênh và Lục Chi Quy cũng đuổi theo.

Ba người chia ra làm ba hướng, muốn vây Ngu Chi Dao trước mặt lại.

Ai ngờ Ngu Chi Dao lại chủ động dừng lại, Sở Lan nhanh chóng gọi Tiên khí Vân kiếm mà mình ôn dưỡng hơn mười năm, muốn cùng Mộc Sênh, Lục Chi Quy hợp lại vây quanh giết chết nàng.

Chỉ có như vậy, Ngu Chi Dao mới bị xóa tên khỏi Thiên Bảng. Không ai biết được Ngu Chi Dao xuất thân từ môn phái nào, như vậy hắn ta có thể giữ được chuôi bán thần khí Thần Hỏa kiếm này.

"Sư tôn, nếu ngài không xuất hiện nữa, mạng nhỏ của đồ nhi khó bảo toàn rồi." Ngu Chi Dao thở dài, làm cho Sở Lan cả kinh.

Hắn ta thi triển một phép thuật phòng ngự cho mình, rồi nhanh chóng thi triển Vạn Thiên kiếm trận uy lực lớn nhất, lấy tiên khí Vân kiếm làm mắt trận thi triển. Phía trước Ngu Chi Dao và hai vị phong chủ đánh với nhau, Thiên Thủy kiếm thuật của Mộc Sênh vô cùng dẻo dai khó dây dưa, Lục Hợp kiếm của Lục Chi Quy thi triển toàn lực, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Nhưng toàn thân Ngu Chi Dao tản ra khí tức "Ta rất có tiền", lại thêm bán thần khí Thần Hỏa Kiếm, đánh với hai người này, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.

Lúc bụng của Lục Chi Quy bị phỏng bởi kiếm khí của Thần Hỏa kiếm, sau lưng Mộc Sênh sử dụng Thiên Thủy kiếm nổi tiếng muốn từ sau đâm xuyên qua ngực Ngu Chi Dao, không nghĩ tới lại bị Ngu Chi Dao đánh lại, một chiêu này bị bốc hơi biến thành hơi nước.

Nước khắc lửa, nhưng Thần Hỏa kiếm có thể khắc Thiên Thủy kiếm.

"Phốc", một kiếm giống như xích hỏa của Thần Hỏa kiếm xuyên qua ngực của Mộc Sênh, máu văng lên mu bàn tay của Ngu Chi Dao, đôi mắt của nàng sáng kinh người.

Lục Quy Chi che vết thương kêu một tiếng: "Mộc sư muội!"

Ngu Chi Dao quả quyết rút Thần Hỏa kiếm ra, Mộc Sênh thẳng đơ ngã xuống, máu tưới dính trên Thần Hỏa kiếm bị bốc hơi biến mất.

Giờ phút này Vạn Thiên kiếm trận của Sở Lan đã chuẩn bị xong, vô số mũi kiếm hàn quang lẫm liệt đồng loạt nhắm thẳng vào Ngu Chi Dao.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Minh Lê từ chỗ tối đi ra, sờ bàn tay than thở một tiếng: "Vân kiếm, trở về đi."

Vân kiếm trong trung tâm của Vạn Thiên kiếm trận rung một cái, đột nhiên thoát khỏi kiếm trận, hưu một tiếng, bay về trong tay Minh Lê.

Kiếm trận thiếu mắt trận, vô số lưỡi kiếm đung đưa, giống như là muốn rơi từ không trung xuống.

Hai mắt Sở Lan đỏ thẳm, gắt gao nhìn hai thầy trò này. Hắn ta cười lạnh một tiếng, lấy tiểu kiếm bổn mạng mình ôn dưỡng thành tiên khí, lúc muốn thêm vào chỗ trống trong kiếm trận, Ngu Chi Dao và Minh Lê mỗi người nắm một tấm phù màu vàng, truyền tống phù trân quý có thể truyền tống ngẫu nhiên trong năm mươi dặm bị đốt lên.

Vô số kiếm trận nhào hụt, trái lại ghim nát Mộc Sênh đã chết.

Đêm hôm đó, chim chọc trong núi rừng bị hoảng sợ bay ra không ít, trong rừng cây truyền ra tiếng gầm thét trầm thấp do nhiều lần bị trêu đùa.

Vận may của Ngu Chi Dao tốt được truyền tống đến phòng trống của một khách điểm trấn nhỏ, nàng không để ý đến máu trên bàn tay, trước tiên cầm ốc biển dẫn âm truyền thanh cho Minh Lê.

"Sư tôn, thân thể ngài thế nào? Thu hồi Vân kiếm có làm ngài không thoải mái gì không?"

Nàng hỏi xong thì lập tức đặt ốc biển bên tai, bên kia truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Minh Lê: “Cảm giác rất tốt, đây là kiếm bổn mệnh của ta, được ta dùng linh lực ôn dưỡng một ngàn năm. Hôm nay trở về, liên tục không ngừng tỏa ra linh tức phụng dưỡng thân thể ta, làm cho ta cảm thấy cả người đều tràn đầy sức lực, lúc nào cũng có thể đại chiến với Ma tộc một trận!"

Ngu Chi Dao coi thương nhiệt huyết xúc động trung nhị lúc này của y, chỉ nói: "Được, kiếm bổn mạng có ích cho thân thể ngài là tốt rồi. Còn phải nhớ đúng hạn uống đan dược, đứng cứng rắng chống đỡ."

Minh Lê làm bộ như không nghe thấy: "Ai nha, ta vận may tốt dịch chuyển vào sơn động, còn có chiếu cỏ khô, ta muốn ngủ rồi."

Ngu Chi Dao liếc nhìn tấm đệm tơ tằm trên giường nhỏ trong phòng, không nhanh không chậm nói: "À, vậy thật sự không tệ, chỗ này của ta chỉ có nệm tơ tằm không có gì hiếm lạ cả."

Minh Lê: "..." Giận đến mức cúp ốc biển.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp