Xuyên Không Thành Thiên Tài Cá Mặn Giới Tu Chân

Chương 11


2 tháng

trướctiếp

Nàng gõ thân kiếm một chút, sau đó lấy ra vải màu trắng đặc biệt có thể che giấu khí tức của bán thần khí đắp lên thanh Thần Hỏa này, tiếp đó lại xóa đi ba chữ triện Thần Hỏa kiếm viết trên lưỡi kiếm sắc bén.

Tùy tiện viết xuống "Bình phàm kiếm".

Thần Hỏa kiếm không nhận, lay động lưỡi kiếm, phát ra từng trận ông ông.

Ngu Chi Dao: "Không thích?"

Thần Hỏa kiếm lắc chuôi kiếm.

"Được rồi." Ngu Chi Dao tự giác là một người dễ nói chuyện, nàng xóa đi ba chữ Bình phàm kiếm, sau khi suy nghĩ thật lâu, khắc xuống ba chữ Tiểu Ngư kiếm, còn nhân tiện vô cùng nghiêm túc vẽ một con cá đơn giản.

Thần Hỏa kiếm: "..."

"Tiểu Ngư là ta, ngươi là kiếm của ta, cho nên gọi là Tiểu Ngư kiếm." Ngu Chi Dao còn cầm kính Linh thông của mình đặt trước mặt trường kiếm soi cho nó.

Chỉ thấy trên kính Linh thông hiện ra trên thân kiếm có ba chữ viết xấu, ở dưới còn có một con cá vẽ đơn giản càng xấu hơn.

So sánh giữa xấu và xấu hơn, đột nhiên Thần Khỏa kiếm có một loại cảm giác ưu việt, nó miễn cưỡng xem như hài lòng quơ quơ chuôi kiếm.

Rốt cuộc Thần Hỏa kiếm cũng an phận bị che đi phong quang của mình, ngày sau có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngu Chi Dao hài lòng thu hồi Thần Hỏa kiếm, ra khỏi phòng, lại giống như ngày thường nằm chơi ăn no chờ chết. Ý đồ làm mọi người mất đề phòng, ầm thầm lặng lẽ chuẩn bị đường chạy với sư tôn Minh Lê của mình.

Thiên Bảng này giống như một lợi kiếm, lúc nào cũng treo trên đầu, không biết ngày nào làm cho áo choàng che giấu của nàng rớt xuống.

Đến lúc đó không nói Vân Kiếm phái mơ ước Thần hỏa kiếm, ngay cả Vân giới, người muốn giết người cướp của cũng không ít.

Dựa theo cách nói mỗi tháng Thiên Bảng sẽ công bố khen thưởng một lần mà tính, đoán chừng tháng sau sẽ công bố thêm cả tuổi tác/tông môn/ tu vi, nàng còn có ít nhất một tháng.

Cho nên hiện tại Ngu Chi Dao đặc biệt quý trọng cuộc sống dưỡng lão này, mua tiểu thuyết mới ra, cùng sư tôn đi Linh Thiện đừng ăn món ăn và đồ uống ngon nhất, thỉnh thoảng ở ven hồ câu cá nướng ăn, mệt thì phơi nắng ngủ một giấc.

Ngày tháng ba, là thời gian tắm nắng thoải mái nhất.

Bởi vì trong tất cả đại tông môn đều không biết người tên Ngu Chi Dao, bên trong kính Linh thông cũng không có tin tức chính xác nào liên quan đến nàng, cho nên đệ tử Vân Kiếm phái cũng trở nên nửa tin nửa ngờ với chuyện Đại sư tỷ chính là thiên tài đệ nhất Thiên Bảng.

Chỉ với một câu nói của Minh Lê chuyện bái quái tìm hiểu sâu, có người tổng kết cuộc đời đã từng là thiên tài của Ngu Chi Dao ra thành một trang giấy dày, nghiêm túc phân tích. Còn nói đến chuyện lúc tám tuổi được cứu ra khỏi thiên lôi hôn mê nửa năm là có liên quan đến Sở Thanh.

Trong lúc nhất thời, trong môn phái nhiều tin đồn nổi lên, danh tiếng của Nhị sư tỷ ôn nhu hiền lành bị tổn hại. Mà Ngu Chi Dao mặc dù bây giờ vẫn là phế vật, nhưng đã từng là thiên tài hiếm thấy, có thể là bằng chứng chứng minh nàng có thể là tu sĩ trên Thiên Bảng. Vì vậy tất cả mọi người đều hào hứng nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng lộ ra chân tướng.

Nhưng đệ tử Vân Kiếm phái nhìn chằm chằm nàng, thấy hơn nửa ngày nàng đều ngủ, chính là một con cá mặn, thậm chí cảm thấy theo dõi phế vật này thật sự chính là lãng phí thời gian.

Một ngày quá lâu, hoặc có lẽ không muốn theo dõi, công thêm cám dỗ của Thần Hỏa kiếm, không biết ai là người bắt đầu, toàn bộ đệ tử Vân Kiếm phái đều lục tục đến cửa khiên chiến Ngu Chi Dao.

Tất nhiên Ngu Chi Dao từ chối.

Lý do từ chối?

Không cần lý do.

Minh Lê ở trên Vô Tình phong, chỉ cần nàng hô một tiếng sư tôn, ai dám ra tay người đó chính là Sở Thanh tiếp tục.

Ngu Chi Dao nằm nhìn bộ dạng tức chết của bọn họ nhưng lại không làm gì được mình, cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn ăn thêm hai miếng bánh thanh đoàn nhân hạt sen mới ra của Linh Thiện đường.

Quả thật không có bất kỳ kiếm tu nào có thể chống lại được sức cám dỗ của bán thần khí Thần Hỏa kiếm, thậm chí ngay cả đồng môn ở Vân Kiếm Phong, cũng chạy đến muốn khiêu chiến với Ngu Chi Dao.

Đứa bé quét rác canh cửa cầm cái chổi, bộ dạng chuẩn bị xong, hô to một tiếng: "Đại sư tỷ, ngươi dám đánh với ta một trận không?"

Ngu Chi Dao: "..."

Nàng nhìn lướt qua đứa bé quét rác Luyện khí sơ kỳ, thì ra ở trong mắt người Vân kiếm phái, nàng đã trở nên phế như vậy rồi?

"Không dám." Nàng bỏ một miếng bánh vào miệng, "Nếu ngươi dám động thủ thì đi đến đáy vực cơn lốc đi."

Đứa bé quét rác: “..." Vô sỉ!

Đứa bé quét rác đỏ cả mặt, là bị Ngu Chi Dao làm cho tức giận, cũng sắp khóc rồi, cuối cùng chỉ có thể ướt hốc mắt, kéo cái chổi tức giận rời đi.

Dưới sự theo dõi của chúng đệ tử, Ngu Chi Dao không cảm thấy xấu hổ, còn chậm rã cầm trà xanh trăm năm ở một bên, nheo mắt vui vẻ uống.

Không thể không nói, đắt tiền đúng là có đạo lý của nó.

Lệnh bài Vân Kiếm phong dùng thật tốt.

Nếu không phải áo choàng ngụy trang bị rớt, Ngu Chi Dao cảm thấy dưỡng lão ở Vân Kiếm phái chính là lựa chọn tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp