Bạn Tốt Không Thể Yêu

Chương 5: Tôi chấp nhận


2 tháng

trướctiếp

Phim thần tượng không phải luôn có một đoạn kinh điển sao?

Nam chính ở trong khuôn viên vườn trường sẽ luôn có vài người dũng cảm lại cố chấp theo đuổi, họ sẽ vận dụng mạng học sinh để tìm kiếm thông tin liên quan đến nam chính, và cũng có thể biết rằng nam chính thường xuyên qua lại với cô gái nào đó, rồi bí mật chặn cô gái vào góc tường đe dọa cô không được quyến rũ nam chính.

Tưởng Tinh đã may mắn gặp phải phiên bản nhái.

Năm thứ hai Trung học.

Hai nữ sinh chặn cô lại trong căng tin, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô và nói: “Cậu có phải là Tưởng Tinh không? Chúng tôi muốn gặp cậu.”


“À.” Tưởng Tinh buông cái bánh bao mới cắn được hai miếng, cúi đầu đem túi buộc lại, đứng thẳng ngẩng đầu, “Được thôi.”

Quá mức thuận lợi thản nhiên, ngược lại bầu không khí có vẻ buồn cười.

Tưởng Tinh chủ động chìa một bàn tay ra cho họ.

Hai nữ sinh không rõ nguyên do, không nói gì nhìn nhau.

“Các cậu không phải là có đồ cần đưa Trương Tuyết Tề sao?” Tưởng Tinh chưa thu hồi tay, “Tôi có thể đưa hộ.”

“Chúng tôi không có đồ cần đưa cậu ấy.” Một nữ sinh cao hơn nói, “Tôi chỉ muốn xem cậu trông như thế nào.”

Tưởng Tinh chớp mắt.

Một lúc lâu sau, cô giơ ngón trỏ lên, nhận: “Tôi là Tưởng Tinh thật, các cậu không có nhận sai. Trong trường học có vài người cũng tên Tưởng Tinh, có ít nữ sinh tìm nhầm người, còn phải tốn mấy đồng tiền mới có thể nhờ Tưởng Tinh giả giúp họ đưa đồ, nghe nói còn tìm nhầm cả Tưởng Tinh nam, thật quá đáng. Tôi không tính tiền.”

Làm việc miễn phí, vì yêu mà làm.

Dành cho “tình yêu” của các cô gái.

Nữ sinh thấp bé không kìm được mà phá lên cười.

“Nếu không có, vậy tôi đi trước.” Tưởng Tinh mở túi ni lông, bánh bao đã lạnh một nửa, vừa dùng ngón tay vừa nhấm nháp, “Có việc cứ tìm tôi.”


Tần Lý từng nói: “Bộ phim thần tượng máu chó gặp Tưởng Tinh, sẽ biến thành một bộ phim hài.”

Trương Tuyết Tề cũng vô số lần bất lực nghiến răng, không thể nề hà mà cắn răng nói: “Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy? Tôi cảm giác cậu ngày càng giống con gái của mẹ tôi.”

Xác thật, hai nhà gặp qua họ đều nói thế.

Trương Tuyết Tề giống như đứa trẻ do Tô nữ sĩ sinh ra, vừa xinh đẹp lại có trí tuệ, còn Tưởng Tinh tính cách hồn nhiên thân thiện không khác biệt lắm so với Trương phu nhân.

---

“Cho nên bây giờ cậu đang lập một tài khoản đăng video ngắn.” Vân Hiểu Nguyệt cầm cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, “Loại hài hước vui vẻ à?”

Tưởng Tinh trầm mặc, trông cô hài không?

“Không, tôi dẫn chương trình cho những cuốn sách ảnh, video ngắn là cắt nối biên tập từ những buổi phát sóng trực tiếp.”

Sau cùng, cô vẫn chấp nhận lời mời.

Sau bữa tối lần trước, cô đã trao đổi Wechat với Vân Hiểu Nguyệt. Khi nhận được lời mời đi uống trà chiều cùng cô ấy, phản ứng đầu tiên của Tưởng Tinh là gửi ảnh chụp màn hình cho Trương Tuyết Tề, nhưng lời Tô nữ sĩ và Đàm Lực lại quay cuồng trong đầu, rất lâu, rất khó chịu.

Trương Tuyết Tề đã nhiều ngày cùng Đàm Lực ra ngoài xã giao gặp khách hàng, khả năng không thể chú ý nhiều đến Vân Hiểu Nguyệt, nên lúc này cô ấy mới đến tìm cô đi.

“Tôi hiểu rồi, giống lồng tiếng?” Vân Hiểu Nguyệt chống hai tay lên hai chân đang nâng lên, hơi nghiêng người về phía trước, tư thế lười biếng tao nhã, “Giọng của cậu rất hay, ngọt ngào rõ ràng, rất thích hợp với vừa hát vừa kể chuyện.”
Tưởng Tinh hồi lâu mới tò mò: “Cậu đang làm công việc gì?”

“Lập kế hoạch trò chơi.” Vân Hiểu Nguyệt cười nói thêm, “Cốt truyện văn án này nọ.”

“Hiểu rồi, giống viết truyện xưa.”

“Không sai biệt lắm.”

“Cậu là người thành phố J sao? Hay đến đây để công tác?”

Vân Hiểu Nguyệt nói với vẻ bình tĩnh, “Tôi đến từ thành phố P, tốt nghiệp Đại học ở lại Thủ đô công tác, năm nay mới chuyển tới thành phố J.”

Phần sau không phải chính là giống chặng đường làm việc của Trương Tuyết Tề sao?

Tưởng Tinh nhấp một ngụm latte, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện cá nhân: “Cậu vì phát triển công việc, hay là...”

Có nên hỏi không? Vân Hiểu Nguyệt và Trương Tuyết Tề không biết lần trước kết quả nói chuyện riêng tốt hay xấu, bỏ đá xuống giếng không phải phong cách của cô, vạn nhất liên lụy đến chuyện thương tâm thì làm sao bây giờ?
Vân Hiểu Nguyệt bưng miệng cười: “Đi theo người tới, nhà bạn trai tôi ở thành phố J.”

Quay lại rồi?

Tưởng Tinh im lặng một lúc.

Vân Hiểu Nguyệt giơ tay trái lên, chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa sáng rực rỡ: “Chồng sắp cưới của tôi không phải Trương Tuyết Tề.”

Tưởng Tinh ngạc nhiên: “Cậu sắp kết hôn? Ngày hôm đó không thấy cậu nói đến.”

Vân Hiểu Nguyệt tay trái chống cắm, cười nhẹ: “Ngày đó còn chưa có đồng ý. Cùng A Tề gặp mặt, nhận rõ một ít việc, mới quyết định đáp ứng.”

Tưởng Tinh ánh mắt an tĩnh, nhìn xuống dưới.

“Tưởng Tinh, tôi tin là không có cô gái nào có thể thản nhiên chấp nhận bạn trai, thậm chí là chồng có một người bạn khác giới vượt quá giới hạn phạm vi bạn tốt bình thường.”

Giống như cậu vậy.

Vân Hiểu Nguyệt trầm mặc một hồi: “Chuyện này không phải tôi trách cậu.” Bởi vì cô ta cũng không có lý do gì để trách móc, “Là con gái, cậu nhất định hiểu được, khả năng sẽ không thoải mái, nhưng sau khi gặp cậu, tôi phát hiện, người bất lực và bi thảm nhất không phải tôi.”
Tưởng Tinh nhìn cô không hiểu: “Là bởi vì tôi nên cậu mới chia tay sao?”

“Ai, đừng căng thẳng. Tôi cảm thấy có lỗi khi cậu nhìn tôi với ánh mắt thuần lương như vậy.” Vân Hiểu Nguyệt không kìm được thở dài, “Người bi thảm nhất đương nhiên là Trương Tuyết Tề, trừ phi một ngày nào đó, cậu ta thật sự có thể vượt qua rào cản này. Nhưng...”

Dừng lại đúng lúc, Vân Hiểu Nguyệt rất am hiểu thời cơ.

Một cảm giác kỳ lạ trào ra trong lòng Tưởng Tinh: “Cậu vứt bỏ Trương Tuyết Tề?”

Vân Hiểu Nguyệt trầm ngâm: “Chia tay xác thực do tôi đề nghị, nhưng ban đầu là tôi theo đuổi cậu ta. Tôi đơn phương theo đuổi cậu ta suốt một năm rưỡi, bên nhau bốn tháng, chia tay đến bây giờ cũng đã nhiều năm.”

Thảo nào Trương Tuyết Tề không nhắc đến chuyện tình cảm thoáng qua này.
Nhưng mà, tình trạng yêu đương của anh, cô một đoạn cũng không biết.

Vân Hiểu Nguyệt hùng hồn nói: “Biết cậu tồn tại cũng không khó, ở cùng một nhóm, Đàm Lực cũng sẽ kể chuyện xưa, cũng sẽ nhắc đến cậu, nhưng từ lời nói của hắn, không thấy cái gì ái muội, mọi người chỉ biết Trương Tuyết Tề có một thanh mai trúc mã ở đối diện, tình bạn tuyệt đối trong sáng. Trương Tuyết Tề cũng không có giấu diếm, nhưng càng như vậy, tôi lại càng bất an, giác quan thứ sáu của con gái thật sự rất chính xác.”

***

Chiều nay, rất xa lạ với Tưởng Tinh.

Cô như bước vào thế giới xa lạ, sáng lạn mà phập phồng, mơ hồ lại mê ly. Cô có thể nghe thấy từng câu từng chữ của Vân Hiểu Nguyệt, nhưng không thể hiểu được sự phức tạp lắng đọng cảm xúc bên trong. Như thể qua một tấm kính trong suốt màu xám, cô có thể nhìn thấy ánh sáng và màu sắc chảy ở phía bên kia, cô biết nó rất tươi đẹp, nhưng cô không đưa tay ra chạm được vào ánh sáng rực rỡ đó.
“Chúng tôi đã chia tay sau lần cãi nhau đó, lúc đang xem Lễ hội đèn lồng cùng nhau, cậu ta nghe một cuộc điện thoại rất dài, dọc đường đi cảm xúc nặng nề, thường thường xem di động, hoặc là gửi tin nhắn. Tôi rất không vui, không biết vì cái gì, thế nhưng đoán được bên kia điện thoại có thể là cậu. Sau đó đã xác thực suy đoán của tôi, là điện thoại của cậu.”

Tưởng Tinh muốn nói lại thôi: “Chuyện khi nào?”

“Cậu ta có nói qua với cậu chuyện chúng tôi hẹn hò không?”

“Không có.”

Vân Hiểu Nguyệt trong lòng cũng không ngoài ý muốn, thần sắc chớp mắt lại trở nên ảm đạm: “Không có gì lạ.”

Cô ấy tiếp tục: “Vào nửa đầu năm cuối, tôi nghe Đàm Lực nói có chuyện gì đó đã xảy ra trong kỳ thực tập của cậu.”

Tưởng Tinh cuối cũng cùng nhớ ra thời gian và sự kiện phù hợp.
Đó là kỳ thực tập tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Cấp trên ăn bớt, phương án bị đánh tráo, cô phải gánh tội thay, cô không đành lòng để chứng cứ phơi bày trước công chúng, nhưng lại bị biến thành chuyện lớn và làm trò hề.

Vốn dĩ mọi chuyện đều có thể suôn sẻ, cô có thể đến công ty của lão Tưởng để tạm giữ chức vụ và đóng dấu, nhưng cô tuổi trẻ khí thịnh, muốn chứng tỏ bản thân bằng thực lực chính mình, không nghĩ tới mới bước nửa chân ra xã hội, đã chật vật ngã vào hố, một thân đầy nước bẩn.

Phụ thuộc vào Trương Tuyết Tề vì những chuyện nhỏ nhặt, cũng giống như dựa vào lão Tưởng trong những chuyện lớn của gia đình.

Cô nhớ lần đó, Trương Tuyết Tề bay thẳng về thành phố J từ Thủ đô. Nhìn thấy anh, một chỗ dựa ấm áp và mạnh mẽ như vậy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, quen rồi không thể bỏ được.
Chỉ là lúc đó cô không biết rằng Trương Tuyết Tề đã có bạn gái.

Vân Hiểu Nguyệt nói: “Tôi biết cậu ta rất khó theo đuổi, bởi vì có rất nhiều người thích cậu ta, nhưng tôi là người nhất định phải kiên trì đến khi cậu ta gật đầu, tôi đã cho rằng tôi đặc biệt. Nhưng mà con người, không nên đặt kỳ vọng quá cao vào bản thân, dù cho sau này có rất nhiều người theo đuổi với điều kiện tốt nhưng Trương Tuyết Tề như cái gai trong tim tôi, tên của cậu ta đã trở thành một ẩn số khiến tôi phải nghiền ngẫm.”

Không tê tâm liệt phế, không có khóc lóc thảm thiết, không có tức sùi bọt mép, ngược lại là như thế này, ngữ điệu không nặng không nhẹ, đem thời học sinh buồn bã lại trống trải, dũng cảm lại hèn nhát từng chút một giải tỏa.

Vân Hiểu Nguyệt nhìn Tưởng Tinh: “Cậu vì sao chưa có bạn trai?”
Tưởng Tinh nói thật: “Tôi chưa gặp được người động tâm.”

“Trước kia có gặp được chưa?”

“Có, lúc ấy đọc sách, nhưng mà đã từ chối tôi.”

Đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt rũ xuống, ngón trỏ cong lên, vỗ nhẹ lên mặt cô: “Cậu có biết tại sao Trương Tuyết Tề không có bạn gái không?”

Trước kia? Hay bây giờ? Không phải họ đã hẹn hò ở trường Đại học sao?

Tưởng Tinh không suy nghĩ kỹ: “Hiện tại cậu ta đang rất bận với phòng làm việc của riêng mình.”

“Đây là lời lẽ ngụy biện để đối phó với ba dì và sáu mẹ.” Cuối cùng Vân Hiểu Nguyệt cũng mỉm cười trở lại sau 20 phút kể lại quá khứ của mình. Cô suy nghĩ vài giây, lại mím môi cười, má đồng tiền hiện ra, “Có lẽ cậu ta biết giữa bạn tốt và bạn gái, chỉ có thể chọn một.”

“Tại sao?”

“Hả?”

“Chẳng lẽ sau khi có bạn gái, không thể có bạn tốt khác giới à?”
Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn người đối diện.

Tưởng Tinh nhìn cô chằm chằm vẻ mặt khó hiểu. Không phải là soi mói, cũng không phải là chất vấn, giống như tự hỏi bản thân: “Tại sao chỉ có thể chọn một người? Tôi sẽ không can thiệp vào quyền kết bạn của cậu ta. Nếu cậu ta nói với tôi rằng cậu ta đã có bạn gái, tôi chắc chắn sẽ không thường xuyên gọi điện cho cậu ta, để cậu ta giải quyết chuyện cho tôi, cũng sẽ không đến nhà cậu ta một mình. Chúng tôi không có hành động thân mật quá giới hạn, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện, không phải bạn bè đều là như vậy sao?”

Vân Hiểu Nguyệt trầm ngâm nghĩ...

Tưởng Tinh xoa mặt tỏ vẻ phiền muộn: “Tôi không muốn phàn nàn, hay là tôi nghĩ mình đúng, chỉ là tôi không hiểu. Gần đây nhiều người bảo tôi phải giữ khoảng cách thích hợp với Trương Tuyết Tề, tôi không rõ cái gì mới là khoảng cách thích hợp, nhiều năm như vậy, mười mấy hai mươi năm, chúng tôi đều là như thế. Không cầm tay, không hôn môi, không lăn giường, chỉ là ăn cơm nói chuyện phiếm dắt chó đi dạo. Tôi cảm thấy tôi cùng Đàm Lực cũng có thể như vậy, chẳng qua nhà Đàm Lực quá xa, mà nhà hắn cũng không có nuôi chó.”
Vân Hiểu Nguyệt “A” rồi thở dài đầy ẩn ý: “Hóa ra trên đời này, thật sự có những kẻ ngốc yêu.”

Tưởng Tinh thần sắc cổ quái, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Có phải những cô gái khôi hài, không thích hợp yêu đương?”

Vân Hiểu Nguyệt giật mình, ngay sau đó nụ cười càng đậm, bả vai không ngừng run rẩy: “Cậu nghe ở đâu lời này?”

“Ở video ngắn nghe được.” Tưởng Tinh ủ rũ, Vân Hiểu Nguyệt cười dường như đã chứng thực điều này.

Vân Hiểu Nguyệt nhìn chăm chú cô gái lâm vào cảm xúc buồn rầu trước mắt mình.

Đó không phải là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng khó có thể rời mắt. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, nút thắt mà cô ấy trăn trở nhiều năm nay đã được nới ra một cách lặng lẽ mà không hề hay biết. Thuần khiết, nhanh nhẹn và tràn đầy sức sống, chính vì tính cách của Tưởng Tinh mà cô và Trương Tuyết Tề mới có thể duy trì một mối quan hệ trên mức tình bạn chứ không phải người yêu, trải qua một thời gian dài.
Tình bạn trong sáng? Khó tồn tại.

Hoặc là cố tình giả ngu, hoặc là không biết

Vì vậy, Trương Tuyết Tề là người bất lực và buồn bã nhất.

Nhưng không thể trách anh.

Nếu muốn đâm thùng tầng giấy này, biện pháp nhanh nhất là Trương Tuyết Tề xuống tay. Rốt cuộc Tưởng Tinh ngây thơ mờ mịt, không thể phân biệt được đâu là tình yêu và đâu là tình bạn. Nhưng Trương Tuyết Tề từ chối làm điều đó, hoặc sợ đi làm điều đó.

Tưởng Tinh có thể bày tỏ mà không gặp bất kỳ áp lực nào, nhưng Trương Tuyết Tề thì không.

Cô nói có thể là một trò đùa, còn anh nói đó lại là sự thật.

Nếu Tưởng Tinh từ chối anh, họ sẽ không thể quay lại điểm xuất phát ban đầu.

Vào ngày đó, Vân Hiểu Nguyệt cuối cũng cũng biết được sự lựa chọn của Trương Tuyết Tề.

Cô ấy nhờ Tần Lý hẹn gặp Trương Tuyết Tề thành công sau vài lần thất bại, sau đó tạo không gian chỉ có hai người để bày tỏ những suy nghĩ đã giấu kín trong lòng nhiều năm: “Nếu không có một người bạn như Tưởng Tinh, cậu sẽ lựa chọn tôi sao?”
Nói một cách dễ hiểu, đặt địa vị của bản thân và Tưởng Tinh lên bàn cân, ai cao hơn ai thấp hơn, trong nháy mắt đã rõ ràng.

Trương Tuyết Tề lông mi hơi rũ xuống, vẫn là bộ dáng lầm lì như cũ. Điều khiến cô bị cuốn hút sâu sắc là bí ẩn chỉ thuộc về anh. Trầm mặc khi yên lặng sâu xa, hùng hồn khi giao tiếp, tương phản kịch liệt, khiến cô ấy lắc lư mà mất phương hướng.

Trương Tuyết Tề cho cô ấy một câu trả lời phiền muộn nhưng không hối tiếc.

Anh nói: “Dù cậu không hỏi, tôi cũng sẽ tìm thời cơ thích hợp để xin lỗi cậu, thời gian đó là một sai lầm. Tôi nghĩ rằng thực hiện bước này, cục diện bế tắc sẽ có điều thay đổi, kỳ thật không có thay đổi, lại làm tôi phải nghi ngờ kết quả nhiều năm.”

“Yêu đương, cùng ai cũng giống nhau, nói hoặc không nói chuyện đều có thể. Hiện tại với trước kia khác nhau, nếu nói chuyện, mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy sẽ thay đổi, khả năng sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy. Không nói chuyện cũng không có gì, vậy cứ thế đi.”
Cuối cùng Trương Tuyết Tề nói: “Tôi chấp nhận nó.”

Anh nói, tôi chấp nhận nó.

---

Bầu trời tối dần bên ngoài cửa sổ, có những ánh đèn trên đầu.

Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy như thể cô đã trải qua mấy đời.

“Tưởng Tinh, cậu quen Trương Tuyết Tề đã lâu, khẳng định biết, cậu ta là một người rất nghiêm túc.”

Vân Hiểu Nguyệt không định nói cho Tưởng Tinh cuộc trò chuyện cuối cùng và bí mật thực sự của họ. Dù sao, làm việc tốt thường gian nan, tình yêu sao có thể dựa vào người khác.

Cô ấy nói: “Nếu một ngày Trương Tuyết Tề gặp được người mà cậu ta thực sự thích, cậu ta nhất định sẽ giữ khoảng cách an toàn với cậu. Khoảng cách này có thể khiến cậu khó chịu và không thể thích ứng.”

Ngực Tưởng Tinh đột nhiên thắt lại.

...

Bước đi không mục đích trên những con đường của thành phố, Tưởng Tinh rơi vào vòng xoáy của những mâu thuẫn không thể giải quyết.
Trước đây cô chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Trương Tuyết Tề, thậm chí cô còn cho rằng hai gia đình không phải là họ hàng nhưng họ còn tốt hơn cả họ hàng. Và sau này, con cái của họ cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau.

Nếu Trương Tuyết Tề có bạn gái, liệu mối quan hệ của họ sẽ thay đổi sao?

Nhất định sẽ.

Điều đó sẽ như thế nào?

__Cậu ấy sẽ không cần mình sao?

Ý nghĩ đó như một phát đại bác rơi xuống dưới chân cô, khiến cô run lên, lưng tê dại khiến cô chỉ biết nằm yên tại chỗ.

Đó gần như là một phản xạ có điều kiện do não bộ điều khiển, khi tỉnh lại, cô thấy hộp thoại Wechat quen thuộc trước mặt, tin nhắn của cô đã được gửi đi.

Tưởng Tinh: Trương Tuyết Tề, cậu ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói.

Giây tiếp theo.

Khoảng thời gian không được hiển thị. Khi cô có phản ứng, Wechat của anh dường như là một cái riêng biệt, có vẻ như anh đang trả lời cô.
Tin nhắn vèo mà hiện ra ___

Trương Tuyết Tề: Chuẩn bị phát sóng trực tiếp à? Tôi đang ở bên ngoài, có muốn tôi mua đồ ăn khuya cho cậu không?

...

Tưởng Tinh giơ điện thoại di động lên, vội vàng đi qua biển người. Từng tiếng chờ đợi đập vào tim cô. Khi tiếng bíp chưa trả lời vang lên, cô như đàn cừu mất phương hướng, nửa đường không biết đi đâu. Có thể là một cảm ứng nào đó, có thể là định mệnh, ngay lúc cô mở mắt ra trong vô vọng, tầm nhìn trống rỗng hiện ra bóng dáng “mất mà tìm lại”.

Đại não Tưởng Tinh ong lên.

Đúng vậy, mất mà tìm lại. Giây trước còn xuất hiện trong Wechat, giây tiếp theo liền biến mất trong điện thoại.

Thanh niên cao to đĩnh đạc nổi bật giữa đám ba, năm người đột nhiên xuất hiện trước một nhà hàng sang trọng và mỉm cười chào tạm biệt. Cảnh này rất giống với việc lấy nét theo chuyển động chậm, với màu sắc xung quanh mờ dần, nụ cười thờ ơ của anh, tồn tại ở trung tâm bức ảnh.
Trương Tuyết Tề ánh mắt chậm lại trong một giây, khi anh vừa cúi đầu thì đã có người chạy tới, ôm chặt lấy anh.

Cô gái nhỏ xinh.

Trong phút chốc, tất cả những cuộc trò chuyện đều biến mất, mọi người bàng hoàng không nói nên lời khi chứng kiến khoảnh khắc này.

Đàm Lực hé môi, biểu cảm nhỏ mất kiểm soát của hắn có thể miêu tả đầy màu sắc. Hắn ho khan vài tiếng, dẫn đầu đánh vỡ kinh ngạc: “Làm các vị chê cười, hai người này một nhà, này là bình thường, mọi người đừng lo lắng.”

Mọi người cười cười, dăm ba câu suy đoán một đoạn chuyện xưa ái muội. Bậc thang đã có, mặt mũi cũng cấp đủ, mọi người rời đi như thường cùng Đàm Lực chào hỏi.

Nhưng cũng không quên ngoái lại nhìn anh, ý cười không giảm.

Trương Tuyết Tề bị giữ lại tại chỗ bởi cái ôm bất ngờ trên đường phố.
Từ kinh ngạc chuyển sang sững sờ, lại chậm rãi cau mày quay đầu nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán vào trong ngực mình.

Mặt cô áp vào ngực anh, mắt mở to, không có tiêu cự xuất thần mà dừng ở một chỗ.

Trương Tuyết Tề nhíu mày nhìn chằm chằm cô: “Nữ lưu manh?”

Cô như mất hồn, bất động.

Anh hơi ngả người ra sau, cố gắng kéo khoảng cách giữa hai người. Hai cánh tay như que tăm đột nhiên siết chặt, trong lúc lơ lãng đi lên hai bước, anh nửa bước chống đỡ, cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu hơn.

“Nói hay không?” Tưởng Tinh im lặng.

Trương Tuyết Tề đưa mắt nhìn cô: “Nói thật tôi biết, có phải buổi chiều cậu đốt nhà tôi khi tôi đi vắng không?”

Cô lúc này mới rầu rĩ mà hừ một tiếng.

Có thể lên tiếng là tốt rồi.

Sớm chiều ở chung mấy năm nay, anh có thể từ trong âm điệu của cô phán đoán xảy ra chuyện lớn hay nhỏ.
Dường như không phải vấn đề lớn, có thể là một vướng mắc về tình cảm.

Cô là một người duy tâm và cố chấp, có rất nhiều thứ cô không thể tìm ra được, tội gì làm khó đầu nhỏ của mình.

Nhưng chưa từng giống như hôm nay, làm ra hành động quá trắng trợn và cảm nghĩ.

Trương Tuyết Tề suy nghĩ một chút, nhìn xuống đỉnh đầu cô nói: “Tưởng Tinh, cậu trả tiền cho tôi.”

“Tôi không đốt.” Giọng nói yếu ớt phản bác lại ảnh như mèo kêu.

Anh khẽ mím môi.

“Đơn hàng này mà thất bại, cậu bồi thường tôi hai triệu.”

“Sẽ không thất bại.”

“Làm sao cậu biết.” Trương Tuyết Tề cố ý dọa cô, “Cậu đột nhiên xông tới, có lẽ khách hàng sẽ cho rằng đời tư của tôi lộn xộn, bội tình bạc nghĩa, bị người chặn lại để yêu cầu giải thích.” Tưởng Tinh bình tĩnh trả lời một cách đáng ngạc nhiên, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy thì bỏ đi.”
Không chờ anh nói tiếp, cô lại nói: “Tôi sẽ bồi thường.”

Trương Tuyết Tề chế nhạo, không tin rằng cô thật sự bồi thường. Người qua đường liếc mắt, anh làm ngơ, nhưng không đẩy cô ra.

Mùi trên người Trương Tuyết Tề có phải là thuốc an thần không?

Trong sáng như gió, ấm áp như mặt trời.

Lần đầu tiên cô biết rằng ôm anh sẽ có ma lực khiến người ta bình tĩnh lại và thoải mái thở dài.

“Tôi sẽ bồi thường, cậu cũng phải đi với tôi.” Tưởng Tinh nói, “Trương Tuyết Tề, chúng ta đi ăn bữa khuya đi.”

-----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp