Bạn Tốt Không Thể Yêu

Chương 3: Cậu rất hiểu tôi


2 tháng

trướctiếp

Tưởng Tinh: "Nếu cậu có thừa tiền thế này, tốt nhất là chuyển trực tiếp cho tôi. Tại sao lại gửi quà tặng đến phòng phát sóng?"

Trương Tuyết Tề: "Tại sao tôi phải chuyển tiền cho cậu?"

Tưởng Tinh: "Vậy thì tại sao cậu lại đến phòng phát sóng trực tiếp của tôi?"

Trong góc phòng truyền đến tiếng hừ: “Báo cáo.”

Tưởng Tinh sống không còn gì luyến tiếc mà tê liệt ngã xuống ghế sô pha trong nhà Trương Tuyết Tề, ôm lấy cổ Doug, vô cùng đau đớn nói:" Doug, nếu ba em phá sản, em liền đến nhà chị, chị sẽ nuôi em bằng cách phát sóng trực tiếp. "


Trương Tuyết Tề không nhìn cô: “Tôi là ba nó, cậu là chị nó, vậy cậu nên gọi tôi là gì? “

Hai cái bát nhỏ, một đỏ và một vàng, đựng khẩu phần ăn mà anh chuẩn bị cho đứa trẻ. Trương Tuyết Tề cầm lấy chiếc bát nhỏ màu đỏ của con mèo và mang nó ra khỏi phòng. Doug sớm đã trông thèm đến chảy nước miếng, Tưởng Tinh buông tay ra, nó lao tới vẫy vẫy đuôi.

Một lớn một nhỏ, ăn đến vui vẻ.

“Tôi cũng hơi đói.” Tưởng Tinh nằm nghiêng trên sô pha thở dài, “Ở nhà có gì ăn không?”

Anh nghiêng đầu, liếc qua chậu chó mèo, lại nhìn cô, ra hiệu: “Nào, tới đây.”

“Ý tôi là người ăn.”

Trương Tuyết Tề gật đầu trầm ngâm: “Vậy thì cậu nên gọi tôi là gì?”

“Trương Tuyết Tề? Oppa? Onii-chan?”

Trương Cẩu, tên trộm chó.

“Cậu tự xưng là chị của Doug, cậu nghĩ nên gọi tôi là gì?” Anh dựa vào bàn ăn, nhìn người đang ngồi sầu trên ghế sô pha, ngồi thẳng người, nghiêm nghị trả lời: “Lão Trương.”

Trương Tuyết Tề: " ... "

"Tôi gọi ba của tôi là lão Tưởng, cậu không phải không biết." Tưởng Tinh buông tay, lãnh đạm nói:" Nếu như cậu thích, sau này tôi sẽ gọi cậu là lão Trương.”

"Không cần đâu.” Trương Tuyết Tề mở cửa tủ lạnh, cố gắng trấn tĩnh bản thân, “ Mẹ tôi cũng gọi bố tôi như vậy.”

Tưởng Tinh lặng lẽ nhìn chằm chằm động tác của anh: "Cậu đang tìm cái gì? Có gì ăn à?"

"Hôm nay cậu không ăn à?"

"Buổi trưa tôi chỉ ăn qua loa, sau đó ngủ đến buổi chiều.” Cô hiện tại bụng đói kêu vang, cảm giác có thể ăn vào một con trâu, đặc biệt sau khi nhìn thấy chó mèo vui sướng ăn cơm ----

Trương Tuyết Tề mở ngăn đá phía dưới: “Sủi cảo đông lạnh, cậu có muốn ăn không?”

Cô lắc đầu.

“Tôi muốn bánh trôi hạt mè.”

Cô nhắm mắt.

Anh đóng cửa tủ lạnh: “Tự mình gọi món đi.”

“Đi ăn cơm đi!” Tưởng Tinh nắm tay trước ngực, khẩn cầu nhìn anh.

“Lại muốn cọ tôi phải không?” Trương Tuyết Tề ngồi trên sô pha chậm rãi đếm, “Năm nghìn cậu nợ tôi, cộng thêm đêm qua—”

“Tôi mời cậu!” Tưởng Tinh ngắt lời ngay lập tức. Hai lòng bàn tay xoa vào nhau, nhìn anh chớp mắt

Trương Tuyết Tề bật cười.

Anh liếc nhìn khay đồ ăn nhanh trống rỗng trên bàn cà phê và vô số túi bánh quy trong thùng rác.

Xem ra là đói thật.

Ánh mắt anh lơ đãng dừng trên người cô.

Mặc bộ đồ ngủ, trên đầu như ổ gà, cả người uể oải.

Không phải quần đùi có dây treo hôm qua, là quần tây ngắn tay bình thường, bởi vì lăn lộn trên sô pha một lần, cổ áo lệch sang vai phải, trên ngực lộ ra một mảng trắng nhỏ. Không chỉ vậy, cánh tay và bắp chân lộ ra, tương phản rõ rệt với chiếc ghế sofa màu xanh đậm bên dưới.

Hoảng hốt cảm thấy, cô ấy giống như đột nhiên trưởng thành.

Chiều cao vẫn thế, ngoại hình vẫn như thường lệ, nhưng anh cảm thấy có gì đó khác lạ. Có thể là sau khi tốt nghiệp cấp 3, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thường xuyên liên lạc trực tuyến, còn ngoại tuyến thì ở những nơi khác nhau. Anh ở ngoại thành, cô ở nội thành, chỉ gặp nhau khi hai nhà ăn cơm trong ngày lễ tết.
Dù vậy nhưng cô vẫn như trước đây, rất thích chạy đến nhà anh khi không có ai ở nhà. Mối quan hệ của cả hai chưa bao giờ bị xa cách bởi thời gian và khoảng cách.

“Đàm Lực có hẹn, nếu muốn ăn cơm, lát nữa chúng ta đi.” Trương Tuyết Tề suy nghĩ nói.

Thực ra anh không muốn đi.

Dựa vào giác quan thứ sáu của mình, anh cảm thấy cuộc hẹn ăn cơm đột ngột của Đàm Lực đầy chủ ý, giống như đang giấu anh điều gì đó, rất khác với vẻ lười biếng và thản nhiên trước đây.

Nhưng không thể nói.

Đàm Lực cũng thấy anh không dứt khoát cự tuyệt, kiên trì mấy lần không hiệu quả, đành thỏa hiệp, đổi sang lần sau.

"Được! Vậy tôi về nhà thay quần áo, 20 phút nữa gặp lại."

Một giây trước còn nằm liệt tứ chi, giây tiếp theo liền nhảy ra khỏi tòa nhà chạy đi.

Là sợ anh đổi ý à?

Trương Tuyết Tề lấy điện thoại, nhấp vào hộp thoại WeChat của Đàm Lực, trả lời.
Trương Tuyết Tề: Thời gian và địa điểm? Đêm nay đi.

---

Trương Tuyết Tề hai tay đút túi quần đứng bên cạnh búp bê đang lắc lư để thu hút khách.

Khi Đàm Lực nhìn thấy anh, có hai cô gái trẻ vừa nói chuyện xong với anh rời đi với vẻ mặt tiếc nuối.

“Chúng ta hẹn ở bên cạnh, không phải chỗ này.” Đàm Lực tiến lên, “Cậu đứng nhầm chỗ rồi.”

Trương Tuyết Tề nghe vậy liền quay đầu lại.

Đàm Lực nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc, bước ra từ trong cửa hàng.

“A, Đàm Lực, cậu đến rồi.” Tưởng Tinh mỉm cười nhìn hắn trước bức tường lớn màu đỏ, cầm trong tay một cây kem ốc quế, “Tối hôm qua cậu không ăn, đêm nay chúng ta có thể cùng nhau ăn rồi.”

Đàm Lực đầu tiên là ngạc nhiên, lại bừng tửng đại ngộ, cuối cùng rối rắm cùng kỳ quái nhìn một nam một nữ trước mặt.
Trương Tuyết Tề bình tĩnh phớt lờ hắn.

“Sắp ăn cơm rồi, cậu mua nhiều vậy.”

“Không nhiều, liếm liếm sẽ hết.” Tưởng Tinh không quan tâm, hai mắt đều nhìn kem ốc quế, “Khi cậu không thể lựa chọn, liền chọn cả hai."

“Nói rất đúng!” Đàm Lực đột nhiên cắt ngang, nhìn Trương Tuyết Tề nhếch mép, khi người nọ cau mày, liền ho nhẹ nói, “Mua xong chúng ta vào đi thôi, tôi đã đặt trước một chỗ.”

Tưởng Tinh vừa ăn vừa gật đầu, đi theo họ.

Trương Tuyết Tề liếc nhìn xuống cô, đột nhiên kéo nhẹ cánh tay của cô.

Một người qua đường đi ngang qua cô.

“Sao vậy?” Tưởng Tinh nghi ngờ nhìn anh.

Trương Tuyết Tề lặng lẽ đổi chỗ với cô, nhỏ giọng thúc giục: “Mau ăn đi, kem tan hết rồi.”

Vừa gọi món xong, Đàm Lực quay trở lại sau khi nghe điện thoại liền nói: “Có một người bạn nữa ở gần đây, tí nữa sẽ qua, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, đại gia cậu không ngại có thêm đôi đũa đi.”
Trương Tuyết Tề ngồi dựa lối đi nhỏ, từ từ ngước mắt nhìn thẳng Đàm Lực.

Tưởng Tinh ngồi cạnh Trương Tuyết Tề ngả người ra sau. Cô vẫn đang đọc bình luận của mọi người trong đoạn video ngắn, cô ngẩng đầu lên liền đụng phải tầm mắt Đàm Lực: "Một người sao?"

“Đúng vậy.”

“Bàn này vừa lúc có bốn vị trí, có thể ngồi được." Cô một tay chống cằm,"Tôi không ngại, chúng ta cùng nhau ăn đi."

Nói xong, hai người đồng thời nhìn về phía Trương Tuyết Tề.

Người đàn ông trầm mặc ít lời chịu đựng hai cái nhìn, một cái xin ý kiến, một cái đầy ẩn ý.

Anh nhàn nhạt nói: “Có thể.”

“Vậy tôi đi đón cô ấy.” Đàm Lực đứng dậy đi ra ngoài, “Các cậu ăn trước đi.”

“Không sao, chúng tôi không vội.” Tưởng Tinh lắc đầu tiếp tục nhìn vào điện thoại của mình, như thể đáp lại. Nhưng người đã đi rồi, nên nghe như đang lầm bầm lầu bầu.
“Không phải cậu đói lắm sao?” Trương Tuyết Tề liếc xéo cô một cái.

“Tôi đã ăn hai cái kem ốc quế.” Tưởng Tinh mỉm cười hài lòng, “Xem như cậu mời.”

Trương Tuyết Tề là đại ca mới nhất của cô trong phòng phát sóng trực tiếp.

Bên cạnh người nào đó âm thầm thở dài: "Tiền tối hôm qua đủ cậu ăn nửa tháng."

“Cậu hết tiền liền bảo tôi.” Tưởng Tinh rất có phong độ bạn bè, “Tôi có thể hỗ trợ cậu mấy ngày.”

Anh không nói chuyện, đặt một cái hộp nhung đen lên bàn.

“Cái gì thế?” Cô có vẻ ngạc nhiên.

“Quà sinh nhật của cậu.” Anh tỏ vẻ bình tĩnh, “Không phải kỳ nghỉ tháng năm không về sao?”

“Là gì vậy?” Cô hỏi, tay đã gấp không chờ nổi mở ra.

Một chiếc vòng tay hoa hồng kim nhiều tầng.

Những viên kim cương tinh xảo lấp lánh, mười phần thiếu nữ.

"Oa! Cậu hiểu tôi quá." Tưởng Tinh không chút do dự khen ngợi.
Trương Tuyết Tề: "Sinh nhật tôi cậu tặng cái gì?"

"Sinh nhật cậu là cuối năm, chưa đến."

"Năm ngoái thì sao?"

"Tôi nhớ rõ năm ngoái tặng cậu một kiện áo lông vũ nha." Sinh nhật anh vào mùa đông, áo khoác lông vũ thật ấm áp.

Trương Tuyết Tề gật đầu đáp lại: “Năm ngoái tôi đều ở Hải Nam làm hạng mục, cậu còn đưa tôi áo lông vũ.”

Tưởng Tinh khịt mũi, không nhịn được cười: “Sau này sẽ mặc được.”

Khi các món ăn lần lượt được dọn ra bàn, Tưởng Tinh nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đàm Lực nói bạn cậu quen à?”

“Hẳn là thế,” Anh trả lời.

“Đó là người quen.”

Nếu nó đúng với suy đoán của anh.

***

Vân Hiểu Nguyệt

Khi cô gái giới thiệu bản thân, cô ấy nhìn Tưởng Tinh.

Sau tất cả, Tưởng Tinh là người duy nhất không biết người bạn mới này.
“Vân của mây, Hiểu của bình minh, Nguyệt trong trăng sáng.” Cô ấy đáp lại câu hỏi của Tưởng Tinh.

“Tên của cậu giống như một bài thơ vậy.” Tưởng Tinh cười nói, “Còn tôi, Tưởng là người bắt đầu từ cỏ, Tinh là những ngôi sao lấp lánh.”

Cách giới thiệu này rất có phong cách của Tưởng Tinh.

Đàm Lực không chút khách khí, trực tiếp cười ra tiếng.

“Cậu thật đáng yêu.” Đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt cong lên, cô ấy mỉm cười, “Cậu là bạn của A Tề đúng không?”

A Tề.

Tưởng Tinh chớp mắt và ậm ừ: “Cậu biết tôi?”

“Hiểu Nguyệt là bạn cùng lớp đại học của chúng tôi.” Đàm Lực liếc nhìn người anh em đang ngồi đối diện mình, giải thích với Tưởng Tinh, “Trước đây, chúng tôi một nhóm đi theo thầy. Thường xuyên ăn cơm nói chuyện phiếm, có nói đến cậu.”

“Nói gì về tôi?” Tưởng Tinh tò mò hỏi.
Khi cô hỏi xong nhìn về phía Trương Tuyết Tề, nhưng từ khi Đàm Lực mang theo Vân Hiều Nguyệt đến, anh càng im lặng hơn, giống như không muốn tham gia vào cuộc thảo luận và đang mải mê ăn uống.

Tưởng Tinh không nhận được câu trả lời, dùng bả vai đập vào vai anh.

“Nói rằng hai người có một mối quan hệ rất tốt, lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã.” Vân Hiểu Nguyệt đúng lúc lên tiếng, chậm rãi nói, “Dù sao, hai người có mối quan hệ rất tốt. Trong nhà đều biết, bạn bè mười mấy năm rồi.”

Tưởng Tinh sửng sốt, chậm rãi nhìn mỹ nhân trước mặt.

Váy trắng giày trắng, không có quá nhiều phụ kiện và trang điểm đậm, sạch sẽ và căng tràn, khuôn mặt đúng kiểu mối tình đầu trong vườn trường.

Từ trường đại học đến nơi làm việc, mọi người đều gọi họ bằng tên chứ không phải họ, đó là biểu hiện của sự tôn trọng và lịch sự.
Nhưng cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Trương Tuyết Tề và Vân Hiểu Nguyệt dường như không bình thường?

...

Bốn người, không, ba người trò chuyện từ khắp nơi trên thế giới.

Có một người chỉ trả lời và không nói chuyện.

Đàm Lực trên đường còn nói: “Tưởng Tinh, có phải cậu cảm thấy gặp Hiểu Nguyệt quá muộn không?”

Vân Hiểu Nguyệt xinh đẹp thuần khiết, phong thái phóng khoáng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân, thực sự dễ dàng để trò chuyện.

Tưởng Tinh từ WC đi ra, gặp Đàm Lực đang đứng ngoài cửa ôm cây đợi thỏ, liền kéo cô ra khỏi cửa hàng qua cửa sau mà không nói một lời.

"Đi đâu?"

“Nhường chỗ cho họ.”

“Tại sao!” Tưởng Tinh không rời đi.

Đàm Lực nở một nụ cười đầy mưu mô: “Yo, nói cho tôi biết bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi rất khó chịu, có chút khó hiểu và tức giận.” Cô nói thật.

“Có phải cảm thấy mối quan hệ không rõ ràng giữa Trương Tuyết Tề và Vân Hiểu Nguyệt?” Đàm Lực không làm người tốt nhiều năm, đơn giản bạo kích, “Nếu tôi nói với cậu, bạn gái duy nhất của Trương Tuyết Tề thời đại học là cô ấy. đã chia tay từ lâu, nhưng Hiểu Nguyệt muốn gặp cậu ấy, rất có thể hai người sẽ quay lại với nhau, cậu sẽ làm gì?”

Nhìn thấy lông mày của Tưởng Tinh nhíu lại, Đàm Lực vội vàng hỏi: “Cậu có phải không vui—”

“Tôi còn chưa no.”

Hả?

“Chúng ta mải nói chuyện phiếm, ăn chưa đến 20 phút, còn thừa rất nhiều đồ ăn.” Tưởng Tinh uể oải ỉu xìu mà đi, giọng điệu tiếc nuối, “Bọn họ nhất định sẽ không ăn được nhiều, thật lãng phí. "

Đàm Lực dường như ngay lập tức hiểu được tâm trạng của Trương Tuyết Tề: “Không phải cậu ăn kem ốc quế trước bữa ăn tối rồi sao?”
“Kem ốc quế là kem ốc quế, cơm là cơm.” Tưởng Tinh không đồng ý, "Nếu muốn hẹn bọn họ, sao không hẹn một mình."

“Tôi là hẹn một mình a." Đàm Lực thú nhận.

Không nghĩ tới Trương Tuyết Tề sẽ đưa cậu đi.

“Thảo nào Trương Tuyết Tề không đồng ý với cậu.” Tưởng Tinh đã nhìn thấu thủ đoạn của Đàm Lực, “Cậu ta rất thông minh, hẳn là đoán được cuộc hẹn ăn cơm của cậu không trong sáng, cho nên cậu ta vẫn luôn không đồng ý.”

Hai người chậm rãi đi trên phố đêm.

“Vậy thì tại sao hôm nay cậu ta lại nói đồng ý?”

“Tôi cầu xin cậu ta đưa tôi đi ăn tối.”

“Chính là nó?”

“Ừ.”

Đàm Lực thở dài lắc đầu: “Tôi thực sự không hiểu hai người, quen biết nhau nhiều năm như vậy, cậu tùy tiện ra vào nhà cậu ta, mà thực sự không có gì với nhau?"

“Chúng tôi là bạn tốt của nhau.” Tưởng Tinh cảm thấy ngày hôm nay Đàm Lực không thể giải thích được, “Nếu có thể ở cùng nhau thì đã sớm thành, cần gì đợi đến hôm nay?”
Đàm Lực nhướng mày nhìn cô một cách kỳ lạ: “Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”

“Cậu đang muốn nói rằng không có tình bạn thuần túy giữa nam và nữ sao?” Tưởng Tinh tránh lũ trẻ chạy lung tung trong quảng trường, ánh đèn chiếu vào mặt cô ấy, “Thực ra, tôi đã thử rồi.”

“Cậu thử cái gì?”

“Bày tỏ với Trương Tuyết Tề.”

Đàm Lực ngửa đầu ra sau, tứ chi đến tế bào đều đang nói: Tôi phát hiện gian tình.

“Sau đó thì sao?”

“Cậu ta từ chối tôi.”

Làm sao có thể? Đàm Lực nghi ngờ nhìn cô: “Cậu chỉ đang đùa, hay là thật sự thích cậu ta?”

“Thật ra lúc đó tôi còn nhỏ nên không biết có thích cậu ta hay không.” Tưởng Tinh bước tới đài phun nước hình tròn, tìm chỗ không có người ngồi, ngồi xuống trước, vỗ vỗ bên cạnh.
Đàm Lực ngồi bên cạnh cô.

"Tôi chỉ nghĩ, nếu có bất kỳ câu hỏi nào có thể hỏi cậu ta, gặp phiền toái có thể tìm cậu ta, có hoang mang cũng có thể kể hết với cậu ta, cảm giác khá tốt." Tưởng Tinh nhớ chuyện cũ, phát hiện đã là rất nhiều năm trước, "sau này có người nói với tôi rằng nếu cậu ta có bạn gái trong tương lai, tôi phải giữ khoảng cách với cậu ta, tôi không thể đến nhà cậu ta một cách tùy tiện nữa, không thể mọi chuyện đều tìm cậu ta."
"Đúng vậy." Đàm Lực đồng ý, "Bởi vì cậu ta không phải là của cậu.”

“Cho nên! Vì không để cô đơn như vậy, tôi quyết định đem bạn tốt biến thành bạn trai.”

Đàm Lực nghe ra được nguyên do: "Vậy nên khi cậu thổ lộ, không phải nói là cậu thích cậu ta, mà là nói cậu không muốn cậu ta trở thành của người khác?"

Tưởng Tinh lắc đầu hai cái: "Tôi nói là tôi không muốn mất đi cậu ta. Sau đó cậu ta nói tôi nghĩ lại.”

"Và sau đó?"

Đàm Lực càng nghe càng hăng say, hắn không bao giờ tưởng tượng được hai người lại giấu giếm khoảng thời gian riêng tư như vậy. Là bạn chung của họ, hắn ở cấp ba không phải học thì chính là chơi game, hoặc xem những thứ mà con trai đều sẽ xem, và bỏ lỡ một đoạn truyện xuất sắc như vậy.

Tưởng Tinh không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên nhún vai cười, xấu hổ không dám tiếp tục.
Đàm Lực phát huy miệng lưỡi ba tấc của mình trong các cuộc đàm phán kinh doanh mà xúi giục cô tiếp tục kể.

“Sau đó, tôi đợi câu trả lời của cậu ta.” Tưởng Tinh xấu hổ nghiêng đầu, “Chỉ là tới thời gian ước định, tôi không nghe được câu trả lời của cậu ta.”

“Chuyện gì xảy ra?” Nhanh lên! Hắn muốn nghe đoạn cao trào và đoạn kết!

Tưởng Tinh liếc hắn một cái, lại sờ sờ cổ, rồi thì thào nói: "Ngày đó tôi nói với cậu ta rằng tôi có thể thích bạn học cấp 3, Hứa Thư Trạch, đứng nhất tốp mười ca sĩ trong liên hoan văn nghệ."

"..."

"Cho nên tôi nói với cậu ta, không cần ủy khuất bản thân làm bạn trai tôi, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn tốt."

“...”

Đàm Lực cười gượng hai tiếng, muốn nói lại thôi, có miệng khó trả lời, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc mà vỗ vai Tưởng Tinh.
Trương Tuyết Tề, người anh em.

Thật thảm.  

---

Tưởng Tinh vội vàng trở lại nhà hàng, chỗ ngồi của họ đã có khách mới.

Cô ấy chỉ ngón tay một chỗ, lo lắng hỏi quầy lễ tân: “Cho tôi hỏi ở bàn vừa rồi, bạn có nhìn thấy một chiếc hộp vuông màu đen bên trong là một chiếc vòng tay nhiều tầng đang dọn dẹp ở bàn đó không?”

Cô hỏi một vòng người phục vụ đều không có nhìn thấy.

Cô không bỏ cuộc, đi đến hỏi những người khách mới cùng bàn. Hai cô ấy lần lượt lắc đầu, nói khi ngồi xuống rất sạch sẽ, không có vật dụng gì.

Có thể bị Trương Tuyết Tề cầm đi không?  

Vừa định gọi điện, nhưng lại dừng lại.

Trong đầu vọng lại tiếng Đàm Lực: "Tưởng Tinh, trước đây còn nhỏ nên không sao, nhưng ai cũng biết bạn tốt khác với bạn trai. Nếu thật sự coi Trương Tuyết Tề là bạn tốt thì phải giữ khoảng cách. Nếu không, trong tương lai khi cậu ta đưa bạn gái về nhà, cậu ta thấy cậu nằm trên ghế sô pha như không có chuyện gì xảy ra, ý tôi là gì cậu hiểu mà, đúng không?”
Tưởng Tinh mất mát mà rũ tay xuống.

Đường phố rực rỡ ánh đèn, người đi bộ đi lại, cảnh đô thị đêm sầm uất náo nhiệt, tựa hồ ai cũng lướt qua cô, chỉ có cô chạy ngược chiều, đi ngược chiều.

Hôm nay Trương Tuyết Tề lái xe tới, và bây giờ cô phải tự mình tìm ga tàu điện ngầm.

Tưởng Tinh ngơ ngác nhìn xung quanh, lấy điện thoại di động ra tìm bản đồ, cúi đầu đi về phía trước, đụng phải một người qua đường đang đi tới.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng vừa đi vừa cúi đầu xem di động.” Người đàn ông nọ trong lời nói trách cứ.

Cô thẫn thờ nhìn người đang đứng ngược sáng trước mặt.

Trương Tuyết Tề hơi nheo mắt nhíu mày nhìn cô: "Cùng Đàm Lực đi toilet liền không thấy bóng người, cậu đi đâu vậy? Để tôi ở cửa hàng trả tiền.”

"Tuyết Tề ... " Tưởng Tinh trầm giọng nói, ngón tay khẽ giật nhẹ vạt áo phông anh nói:" Tôi quên cầm món quà cậu tặng. Vừa rồi tôi quay lại tìm, không tìm thấy.”
Trương Tuyết Tề không nói, nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm.

Cảm giác tội lỗi và bất an lan tràn trong lòng cô.

Có thể cô còn không nhận ra rằng, mỗi khi gặp sự cố hay gặp khó khăn, điều đầu tiên cô nghĩ đến là anh, và câu đầu tiên là hỏi anh: “Tôi phải làm sao đây?”

“Chiếc vòng tay đó rất đắt đúng không?” Cô nhớ ra cái logo, dù sao nó cũng không rẻ, còn mới nữa. Đầu tiên là món quà trong phòng phát sóng trực tiếp tối hôm qua, sau đó đến món quà sinh nhật hôm nay, cô ủ rũ áp trán vào cánh tay anh, "Tôi thật sự không biết, tôi nợ cậu rất nhiều ..."

Tiền.

Có gì đó đang đè lên đầu cô.

Tưởng Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, một tay sờ lên đỉnh tóc, anh thuận tay rời đi.

Cô chạm vào góc của cái hộp, đó là chiếc hộp nhung đen bị thất lạc .

Mở ra, chiếc vòng còn nguyên vẹn, nằm yên tĩnh bên trong, toát lên vẻ bóng bẩy.
“Cầm cho chắc, đừng vứt bừa bãi.” Trương Tuyết Tề bất lực thở dài.

Không nói thêm gì nữa, anh quay người rời đi.

Tưởng Tinh lon ton chạy theo đuổi kịp anh.

“Vân Hiểu Nguyệt đâu?”

“Đi rồi.”

“Đi đâu vậy?”

“Không biết.”

“Cậu không định đưa cô ấy về nhà sao?”

“Không tiện đường.”

...

Im lặng một vài giây.

Tưởng Tinh hỏi khẽ: “Đàm Lực nói Hiểu Nguyệt muốn quay lại với cậu, có đúng không?”

Không có phản ứng.

Cô lại nói: “Tôi chưa từng nghe cậu nói qua có bạn gái ở Đại học.”

Tiếp tục bước đi.

“Tương lai cậu có bạn gái, phải nói trước với tôi.” Cô do dự vài giây, “Cậu còn tặng quà sinh nhật cho tôi nữa không?”

Trương Tuyết Tề không chịu nổi nữa: “Cậu nói xong chưa?"

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, mím chặt môi, cuối cùng bật thành tiếng thở dài:" Tùy tình hình. "
“Vẫn tặng đúng không?" Tưởng Tinh thấp giọng nói, “Ngay cả khi cậu có bạn gái, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.”

“Ờ.” Anh chỉ đáp lại một từ.

“Còn bây giờ thì sao?” Tưởng Tinh ngẩng đầu nhìn anh, có người đi xe đạp trước mặt cô, cô vô thức muốn tránh đến phía sau anh nhường đường.

Tay của Trương Tuyết Tề đã đi trước cô một bước, dẫn cô về phía sau anh.

“Bây giờ?” Anh dường như cần nhớ lại câu hỏi vừa rồi, dùng sự lặp đi lặp lại để che đậy sự quên lãng ngắn ngủi, “Đương nhiên là không.”

“Ồ.”

Cô chậm rãi gật đầu, nhưng anh đột nhiên dừng lại, xoay người: “Cái hộp đâu?”

Tưởng Tinh lập tức buông tay xuống.

Anh mở chiếc hộp vuông, lấy chiếc vòng tay ra, liếc nhìn cổ tay cô: “Bên trái, bên phải?”

Cô sững sờ, phản ứng chậm chạp: “Cậu là hỏi mang bên nào sao?”
Từ “trái” còn chưa nói ra, anh nhìn thấu trái tim cô, tay phải nâng lên cổ tay trái của cô.

Vòng tay lạnh lẽo quấn lấy da thịt cô, dây xích được buộc chặt, ngón tay thô ráp của anh lướt trên cổ tay cô, quan sát hai giây đồng hồ: “Được rồi.”

Chiếc hộp rỗng trở lại tay cô.

Khóe miệng tràn ra ý cười, Tưởng Tinh nhìn trái nhìn phải, vui mừng không che giấu, ngước mắt lên nhìn anh, rơi vào một góc ánh đèn thành thị.

Sáng như một vì sao.

"Bây giờ---" giọng Trương Tuyết Tề trầm trầm, giống như vô số đêm đã ở bên cô trong suốt nhiều năm, "Vui vẻ đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp