Edit: QuinnYue
***
Đối với chuyện ép duyên này, tất nhiên là Quý Mộc Miên từ chối.
Hơn nữa, cậu nghĩ rằng mình là trai thẳng.
Mặc dù cậu chưa từng yêu ai, chưa từng rung động với ai, bình thường chỉ chúi đầu vào học tập và kiếm tiền, nhưng trực giác của cậu bảo rằng có lẽ cậu thích con gái. Bây giờ ông nội lại tìm cho cậu một người chồng, điều này không phải làm khó cậu sao?
Ông nội cũng rất khó xử: "Nhưng dây tơ hồng của cháu ở trên người của hắn."
Nói cách khác, đây là mối nhân duyên trời định
Quý Mộc Miên: "......"
Nhân duyên trời định cái quỷ gì!
Cậu không phải là con cưng của thiên đạo sao? Tại sao thiên đạo lại muốn gắn kết cậu với một người đàn ông? Thiên đạo yêu chiều cậu ở chỗ nào chứ?!
*
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Quý Mộc Miên vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh hoàng vì mình sắp có chồng, cậu ngồi bất động ở đầu giường cả nửa ngày.
Đột nhiên tiếng thông báo wechat vang lên, cậu hoàn hồn lại, mở ra xem.
Có người muốn kết bạn với cậu: [Tôi là Bùi Cửu Cảnh.]
Tên WeChat của đối phương chính là tên thật, ảnh đại diện là một bức ảnh đen thui, không nhìn ra được gì cả.
Quý Mộc Miên: "......"
Kể từ khi một đêm cậu học được huyền thuật, cậu đã biết số phận của mình nhất định sẽ thay đổi, nếu đối tượng hẹn hò này đã được thiên đạo sắp đặt, cậu đành phải gặp thử một lần.
Cậu chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Bùi Cửu Cảnh nhanh chóng gửi qua một tin nhắn: [10h sáng thứ Sáu tuần này, phòng số 8 trà lâu Địch Phúc, đường Thanh Vân.]
Quý Mộc Miên: "......"
Dòng tin nhắn cứng ngắc, có lẽ đối phương cũng giống cậu, không hề muốn hẹn hò chút nào.
Nghĩ vậy, cậu cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Mặc dù, người đó là do ông nội giới thiệu, dù thiên đạo đã buộc tơ hồng của họ lại với nhau, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng nếu cả hai cùng không đồng ý, vậy bọn họ vẫn còn cơ hội để chống lại số phận.
Cậu quyết định đi gặp Bùi Cửu Cảnh, tiện thể nói rõ mọi chuyện, nếu Bùi Cửu Cảnh cũng không muốn giống như cậu thì càng tốt.
Vậy nên cậu trả lời: [Được.]
Bùi Cửu Cảnh không nhắn lại.
Sau khi đưa ra quyết định xong, tâm trạng của Quý Mộc Miên nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu nhanh chóng xuống giường rửa mặt, dự định ra ngoài ăn sáng, sau đó tìm công nhân để sửa sang lại miếu Thành Hoàng.
Cậu vừa thay xong giày, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tối hôm qua, Quý Mộc Miên vẫn còn ở khách sạn cũ, cậu tưởng là cô dọn phòng, nhưng mở cửa ra thì thấy là Mị Linh.
Cậu kinh ngạc, vội đưa đứa nhỏ vào trong phòng, tò mò hỏi: "Em có thể đi lại vào ban ngày sao?"
Bây giờ đã sắp vào giữa hè, nắng rất gay gắt, thế mà đứa nhỏ lại có thể đi tự do dưới ánh mặt trời?
Giọng nói của Mị Linh rất mềm mại: "Anh trai, em có thể."
Quý Mộc Miên nghĩ đến đạo hạnh thâm sâu của cha mẹ đứa nhỏ, lại nghĩ đến ông nội có thể là Thành Hoàng đã trực tiếp để Mị Linh đi theo cậu, có hai yếu tố này, việc Mị Linh có thể đi lại vào ban ngày cũng không có gì lạ.
Nhưng, Mị Linh thật sự phải đi theo cậu, bảo vệ cậu, giúp cậu làm việc sao?
Đây là lao động trẻ em mà!
Mị Linh chớp chớp đôi mắt to tròn, dễ thương nói: "Mẫu thân nói em đã hơn hai nghìn tuổi rồi, không phải lao động trẻ em đâu."
Quý Mộc Miên: "......"
Vậy mà em còn gọi anh là anh trai = =
Mị Linh: "Anh trai?"
Quý Mộc Miên: "......Vậy thì đi theo anh nhé, anh đang định ra ngoài ăn sáng. Nói mới nhớ, em có thể ăn thức ăn của nhân gian không?"
Mị Linh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Ăn thì ăn được, nhưng thật ra bé không cần ăn, chỉ cần hấp thụ ánh trăng vào ban đêm để tu luyện là đủ rồi.
Có thể tiết kiệm được một khoản tiền ăn uống, Quý Mộc Miên rất hài lòng: "Vậy em đi ăn sáng với anh nhé."
Mị Linh nói với giọng ngọt ngào, trẻ con: "Được ạ!"
Có thể thấy tính cách vốn dĩ của bé rất hoạt bát, điều này cũng dễ hiểu, chắc chắn là bé được cha mẹ yêu thương rất nhiều, cho nên mới có thể được chôn cất bên cạnh cha mẹ sau khi chết yểu. Phải biết rằng ở thời cổ đại, trẻ em chết yểu đừng nói đến việc được chôn cạnh cha mẹ, mà ngay cả phần mộ tổ tiên cũng chưa chắc được vào.
Quý Mộc Miên nắm tay Mị Linh, bước ra khỏi khách sạn.
Ánh nắng buổi sớm mùa hè đã khá gay gắt, Quý Mộc Miên vẫn có chút lo lắng, cúi xuống nhìn Mị Linh: "Thật sự không sao chứ?"
Mị Linh nở nụ cười ngọt ngào với cậu: "Anh ơi, em không sao đâu."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ửng hồng, thực sự không giống như có việc, Quý Mộc Miên mới yên tâm, dắt bé đi tìm quán ăn sáng.
Miếu Thành Hoàng và khách sạn đều nằm trên phố Văn Miếu, con phố này rất nhộn nhịp, đủ loại cửa hàng mọc lên san sát. Ví dụ, bên phải miếu Thành Hoàng là một cửa hàng bán nhang đèn, bên cạnh cửa hàng bán nhang đèn là tiệm chuyển phát nhanh và cửa hàng kem. Từ cửa hàng kem đi thẳng lên khoảng 200m sẽ thấy một quán bán đồ ăn sáng, mà bên cạnh quán bán đồ ăn sáng lại là tổ dân phố và đồn cảnh sát...Có thể nói là rất huyền ảo = =
Quý Mộc Miên và Mị Linh bước vào quán ăn sáng, gọi một phần bánh bao nhỏ, một bát hoành thánh và một bát cháo đậu xanh.
Cháo đậu xanh là dành cho Mị Linh, cậu bé ngoan ngoãn cầm muỗng, từng miếng nhỏ uống cháo.
Người ở bên ngoài nhìn vào, bé không khác gì một đứa trẻ con bình thường.
Quý Mộc Miên mỉm cười hỏi: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon ạ!" Trẻ con thích ăn những thứ ngọt ngào, Mị Linh rất vui vẻ.
Nói cũng lạ, đứa nhỏ này không chỉ có thể đi lại vào ban ngày, bị người khác nhìn thấy, mà ăn uống cũng giống như người bình thường, không hề giống một linh hồn chút nào.
Quý Mộc Miên nghi ngờ là do ông nội đã làm gì đó, mới có thể khiến Mị Linh giống như một đứa trẻ bình thường.
Cậu nhìn bé với ánh mắt dịu dàng, đột nhiên nhớ ra một điều mà mình đã bỏ qua, hạ giọng hỏi: "Sao em lại đến đây được?"
Nam Sở ở tỉnh khác, cách Đồng Thành rất xa, làm sao mà trong một đêm Mị Linh có thể vượt cả ngàn dặm đến Đồng Thành được?
Mị Linh nuốt một miếng cháo, nhỏ giọng: "Em chỉ cần nhắm mắt là đến thôi~"
Quý Mộc Miên: "......"
Chắc là do cha mẹ bé hoặc ông nội đưa đến.
Quý Mộc Miên không suy nghĩ nhiều về những chi tiết nhỏ này nữa, sau khi ăn sáng xong, cậu dẫn Mị Linh đi tìm người sửa chữa miếu Thành Hoàng.
Cậu không tìm thợ trên mạng, mà hỏi thăm các chủ cửa hàng trên phố.
Khi mọi người biết rằng cậu chính là người thừa kế miếu Thành Hoàng, các chủ cửa hàng đều vây quanh cậu, có người kéo cậu hỏi chuyện gia đình, có người giúp cậu gọi điện thoại kêu thợ đến, thậm chí còn giúp cậu thỏa thuận giá cả = =
Chủ cửa hàng nhang đèn là ông Hoàng có bộ râu trắng trông rất hiền hòa, ông đưa một chùm chìa khóa của miếu Thành Hoàng cho Quý Mộc Miên, cười nói: "Trước đó, Ông Quý đã đoán được rằng thời gian của mình không còn nhiều. có nói với ông rằng cháu trai của ông ấy sẽ đến thừa kế miếu Thành Hoàng, còn nói rằng cháu trai của ông ấy trông rất giống ông ấy." Ông ấy nhìn Quý Mộc Miên từ đầu đến chân, đầy vẻ ngạc nhiên, "Cháu trông đẹp trai như vậy, tươi tắn như bông cải trắng, có điểm nào giống ông cụ già dở hơi kia của cháu đâu chứ!"
Quý Mộc Miên: "......"
Không khó để nhận ra, lúc còn sống ông nội và những hàng xóm này rất hòa hợp.
Nói chung, mỗi người hàng xóm đều rất nhiệt tình.
Những người thợ đến làm việc cũng là người trong xóm, giá cả họ đưa ra rất hợp lý, tay nghề lại khá tốt, làm việc cũng rất nhanh.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, họ đã sửa sang lại hết các phòng ở sân sau, thậm chí còn thay cả khung cửa sổ, tiện thể dọn dẹp sạch sẽ cả cỏ dại trong sân và mạng nhện dưới mái nhà.
Tiền công và vật liệu vừa đúng 60 ngàn.
Quý Mộc Miên: "......"
Rất tốt, không còn dư một đồng nào luôn.
Nhưng số tiền này tiêu rất đáng giá, mặc dù miếu Thành Hoàng không phải hoàn toàn mới, nhưng cũng khác xa so với ngôi nhà đổ nát mà cậu thấy lúc đầu.
*
Hai ngày sau, Quý Mộc Miên dẫn Mị Linh dọn vào miếu Thành Hoàng.
Bé Mị Linh cũng có một phòng riêng, mặc dù bé có thể ngủ ở bất kỳ chỗ nào, thỉnh thoảng còn có thể quay về ngôi mộ cổ ở Nam Sở để ở bên cha mẹ.
"Em thích màu này không?" Quý Mộc Miên trải chiếc chăn màu hồng lên giường, quay lại hỏi Mị Linh, "Có muốn đổi sang màu xanh không?"
Nghe nói phần lớn bé trai đều thích màu xanh.
Mị Linh lắc đầu, giọng mềm mại nói: "Màu hồng, em thích mà."
Quý Mộc Miên cười và véo má bé, sau đó lại đi dọn dẹp phòng của mình.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, cậu lại liên lạc với bạn cùng phòng, nhờ họ gửi đồ đạc của cậu qua đây.
Mặc dù trong suốt thời gian học đại học, cậu luôn bận rộn với việc học và làm thêm, nhưng mối quan hệ giữa cậu và các bạn cùng phòng cũng không tệ. Ký túc xá của họ có bốn người, hai người đến từ thành phố lớn, một người từ nông thôn, thêm cậu là trẻ mồ côi, mỗi người có xuất thân khác nhau. Nhưng bọn họ sống chung với nhau rất tốt bởi vì tất cả đều là những người tử tế.
Bạn cùng phòng đã xem các đoạn cắt ghép từ buổi livestream của cậu, đã sớm gọi cậu là Quý đại sư. Điều họ thắc mắc duy nhất là tại sao trong suốt bốn năm đại học, Quý Mộc Miên không hề biểu hiện bất kỳ tài năng đặc biệt nào.
Quý Mộc Miên: "...Nếu tôi nói là tôi đột nhiên thức tỉnh tài năng, các cậu có tin không?"
Bạn cùng phòng: ".."
Chỉ riêng việc cậu tính cho đỉnh lưu vào tù, cũng đủ để tin rồi!
Cuối cùng, các bạn cùng phòng hứa sẽ tìm thời gian đến Đông Thành thăm cậu, chỉ là cũng phải tới Tết âm lịch, vì một người trong số họ đã bắt đầu đi làm, hai người kia cũng đã thi lên thạc sĩ thành công, cũng sớm bị thầy hướng dẫn bắt đi làm việc.
Gọi điện xong, Quý Mộc Miên ngồi dưới mái hiên, cùng Mị Linh ăn một nửa quả dưa hấu.
Bây giờ cũng coi như cậu đã ổn định chỗ ở xong rồi, tâm trạng thoải mái chưa từng có, cuối cùng cũng có thời gian để cảm nhận hoàn cảnh của miếu Thành Hoàng.
Rõ ràng là buổi chiều mùa hè, ngoài trời nóng nực, nhưng trong miếu Thành Hoàng lại rất mát mẻ, hoàn toàn không có cảm giác nóng bức, không biết là do trong miếu có trận pháp hay vì cây cối trong miếu nhiều.
"Tuyệt thật." Một cơn gió mát thổi qua, Quý Mộc Miên hạnh phúc nhắm mắt lại, nuốt một miếng dưa hấu, lẩm bẩm cảm thán.
Mị Linh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đung đưa đôi chân, bắt chước cậu vừa nhắm mắt cảm nhận gió mát, vừa ăn dưa hấu: "Tuyệt thật~"
Đứa nhỏ ăn rất vui vẻ, quanh miệng toàn nước dưa hấu.
Quý Mộc Miên khẽ cười.
Cậu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn đều một mình, bây giờ có một đứa trẻ bên cạnh, cảm giác trong lòng rất khác, giống như có sự ràng buộc.
Lúc này là bốn giờ rưỡi chiều, cậu dự định đi một chuyến ra chợ. Hôm nay là ngày đầu tiên dọn vào miếu Thành Hoàng, hẳn là nên nấu một bữa, coi như là lễ tân gia.
Cậu còn dự định cuối tuần này mời hàng xóm đến ăn cơm, vì trong hai ngày qua khi sửa chữa miếu Thành Hoàng, mọi người đã giúp đỡ rất nhiều, vừa lúc đi chợ làm quen một chút.
Ăn xong dưa hấu, anh đứng lên dọn dẹp, nói với Mị Linh: "Đi thôi, đi mua đồ ăn với anh nào."
Bé Mị Linh chỉ ăn một nửa quả dưa hấu đã no bụng rồi. Bé ngoan ngoãn cất phần dưa hấu còn lại vào bếp, rửa tay và mặt sạch sẽ, rồi chạy trở lại túm lấy hai ngón tay của Quý Mộc Miên: "Anh ơi, đi nào~"
*
Hai người vừa đi đến cổng thì một chiếc xe hơi chạy tới và dừng lại trước mặt họ, một cô gái trẻ bước xuống xe.
Quý Mộc Miên nhìn lướt qua và hơi ngạc nhiên: "Kẹo Dẻo Gấu Nhỏ?"
Người đến chính là Gấu Nhỏ.
Cô yêu cầu tài xế chờ trong xe, sau đó bước tới trước mặt Quý Mộc Miên, kính cẩn gọi: "Quý đại sư."
Quý Mộc Miên liếc nhìn bụng cô, nhíu mày: "Con của cô..."
"Không còn nữa." Gấu Nhỏ cúi đầu, xoa bụng mình, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, "Tôi vừa mới biết Đàm Minh Chu đã cho tôi uống thuốc phá thai từ lâu, hắn ta bỏ thuốc vào nước nho, tôi không nhận ra mà còn vui vẻ nghĩ rằng hắn ta rất chu đáo." Cô hít một hơi thật sâu, "Đứa bé đã được năm tháng rồi, không thích hợp dùng thuốc phá thai, để khiến cho bào thai rớt, Đàm Minh Chu đã dùng một lượng rất lớn... e rằng sau này tôi sẽ không thể mang thai được nữa..."
Nói đến đây, giọng cô đã có vài phần căm hận.
Quý Mộc Miên không giỏi an ủi người khác, nhất thời không biết nói gì.
Gấu Nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt từ căm hận chuyển thành áy náy: "Quý đại sư, xin lỗi, lúc đó tôi không nên nói đại sư là kẻ lừa đảo trong buổi livestream."
Quý Mộc Miên nhàn nhạt: "Không sao."
Dù sao lúc đó cậu cũng đã vả mặt lại rồi.
Gấu Nhỏ im lặng vài giây, nói: "Tôi đến đây, thứ nhất là để cảm ơn đại sư đã cứu tôi, giúp tôi tỉnh ngộ khỏi những lời dối trá của Đàm Minh Chu, thứ hai là để cầu phúc cho đứa bé." Cô dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên buồn bã, "Tôi và đứa bé không có duyên phận, chỉ hy vọng kiếp sau bé có thể đầu thai vào một gia đình tốt."
Thậm chí cô ấy còn không nghỉ ngơi sau khi sinh non mà đã đến cầu phúc cho đứa bé, cũng bởi vì cảm thấy áy náy với con mình.
Quý Mộc Miên nhận thấy cô ấy thực sự thành tâm đến dâng hương nên cũng không ngăn cản.
Thực tế, Gấu Nhỏ là vị khách đầu tiên của miếu Thành Hoàng - sáng nay hàng xóm cũng đã đến miếu dâng hương, nhưng Gấu Nhỏ mới thực sự là người bị Quý Mộc Miên thu hút đến, đối với Quý Mộc Miên, cô ấy là vị khách đầu tiên.
Gấu Nhỏ kính cẩn lạy Thành Hoàng.
Tượng Thành Hoàng trông có vẻ cũ kỹ, nhưng may mắn là các công nhân đã lau chùi tượng kỹ càng một phen, nhìn cũng khá trang nghiêm.
Dưới bệ tượng còn đặt một hộp gỗ chạm khắc, bên trong chứa hai cuốn sách, là Quý Mộc Miên đặc biệt cúng dâng.
Nói thêm, Quý Mộc Miên đã cẩn thận xem xét tượng Thành Hoàng, thấy không giống với người ông trong mơ của mình chút nào, nhưng không hiểu sao, cậu vẫn luôn cảm thấy ông chính là Thành Hoàng.
Trước khi rời đi, Gấu Nhỏ đã quyên tặng 200 ngàn cho miếu Thành Hoàng.
Bố mẹ cô ấy làm kinh doanh rất lớn, gia đình không thiếu tiền, cô ấy được kiều dưỡng rất cẩn thận từ nhỏ, cũng chính vì được bảo vệ quá tốt nên cô ấy mới bị tên khốn Đàm Minh Chu lừa gạt.
"Ngài đã cứu mạng tôi, số tiền hương khói này không đáng gì, xin ngài nhất định phải nhận lấy." Thái độ của cô ấy rất thành khẩn.
Cuối cùng Quý Mộc Miên cũng không từ chối.
Có được 200 ngàn, cậu có thể tạo tượng vàng cho Thành Hoàng.
Khi Gấu Nhỏ rời đi, Quý Mộc Miên nói với cô một câu: "Sau này cô sẽ bình an thuận lợi."
Gấu Nhỏ cúi đầu thật sâu, biểu cảm thành kính: "Cảm ơn đại sư rất nhiều."
***
Biết được tượng vàng của mình đã có người lo liệu, buổi tối lúc vào trong mộng ông nội đã vui mừng không biết bao nhiêu, khen ngợi Quý Mộc Miên suốt hai phút, còn định hát bài "Cảm Ơn Trái Tim" để tặng cậu.
Quý Mộc Miên: ... Không cần đâu!
Ông nội tỏ vẻ tiếc nuối, nhắc nhở cậu: "Ngày mai nhớ đi gặp chồng của con đấy nhé."
Ngày mai là thứ Sáu.
Quý Mộc Miên: ...
Không thì ngài hát thần khúc đi!
Ngày hôm sau thức dậy, Quý Mộc Miên nghĩ đến việc sắp đi gặp chồng......chậc, đi xem mắt, liền cảm thấy đầu óc bấn loạn.
Trước khi đi, Mị Linh kéo tay áo cậu, giọng trẻ con hỏi: "Anh ơi, mẹ nói em là gánh nặng, anh dâu......có ghét em không?'
Để thích nghi với xã hội hiện đại, bé đã thay cách xưng hô từ "mẫu thân" thành "mẹ".
Quý Mộc Miên: ...
Còn chưa có xem bát tự đâu, đã gọi là anh dâu rồi?
Cậu búng nhẹ trán đứa nhỏ một cái: "Em ở lại miếu một mình không sao chứ?'
Mị Linh: "Không sao đâu ạ, em có thể về tìm ba mẹ."
Mặc dù cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, nhưng bé muốn về vẫn rất dễ dàng.
Quý Mộc Miên và Mị Linh vẫy tay chào nhau, khóa cổng lớn miếu Thành Hoàng lại, rồi bắt xe đến Trà lâu Địch Phúc trên đường Thanh Vân.
Trên đường đi, cậu càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.
Ngày hôm đó sau khi thêm WeChat, Bùi Cửu Cảnh chỉ gửi địa chỉ rồi không nói gì với cậu nữa, cậu cũng không liên lạc với Bùi Cửu Cảnh. Cậu không biết Bùi Cửu Cảnh bao nhiêu tuổi, trông như thế nào, làm nghề gì. Đối với cậu, mọi thứ về Bùi Cửu Cảnh đều là lạ lẫm.
"Thôi kệ, gặp rồi tính sau." Cậu nhìn ánh nắng rọi vào cửa sổ xe, từng khung cảnh lùi dần phía sau, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Mười phút sau, cậu đến trà lâu, vào phòng riêng.
Trong phòng đã có một người đàn ông ngồi sẵn.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, gương mặt đẹp trai đến mức khó tin, còn đẹp hơn cả những nam minh tinh đẹp trai nhất mà Quý Mộc Miên từng gặp. Nhưng so với gương mặt đẹp trai, khí chất của người đàn ông càng khiến người khác e dè hơn, dù chỉ ngồi đó, cũng toát ra sự uy nghiêm và khí thế của người đứng đầu.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cậu.
Quý Mộc Miên đi tới: "Chào anh, anh là Bùi Cửu Cảnh?"
Bùi Cửu Cảnh gật đầu, giọng nói trầm thấp: "Ngồi đi."
Hai người ngồi đối diện, Bùi Cửu Cảnh ra hiệu cho Quý Mộc Miên gọi món, sau đó chậm rãi nói: "Tên của tôi ở nhân gian là Bùi Cửu Cảnh, làm Cục trưởng Cục Quản lý Đặc biệt."
Cục Quản lý Đặc biệt là gì, Quý Mộc Miên không biết, cậu chỉ bắt được trọng điểm: "Tên ở nhân gian?"
Bùi Cửu Cảnh gật đầu: "Tôi còn có một tên khác là Bùi Cửu, mọi người ở Minh phủ đều gọi tôi như vậy."
Thực ra ở Minh phủ không ai dám gọi thẳng tên hắn, hai chữ Bùi Cửu, ước chừng cũng mấy ngàn năm rồi hắn đã không còn nghe thấy.
Quý Mộc Miên kinh ngạc: "... Minh phủ? Địa phủ?"
Bùi Cửu Cảnh: "Ừ."
Quý Mộc Miên ngơ ngác nhìn hắn.
Bùi Cửu Cảnh giữ vẻ mặt bình tĩnh, để mặc cậu nhìn.
Một lúc sau, cuối cùng Quý Mộc Miên cũng mở miệng: "Nghĩa là, anh không phải là người?"
Bùi Cửu Cảnh: "... Có thể nói như vậy."
Quý Mộc Miên chớp mắt: "Thật sao? Tôi không tin, trừ khi anh biến thành quỷ cho tôi xem.'
Bùi Cửu Cảnh: "........."