Edit: QuinnYue
***
Quý Mộc Miên nghi ngờ rằng có khi hôm nay cậu sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ ba quẻ bói.
Cậu phục hồi lại tinh thần, hắn hắn giọng, nghiêm túc nói: “Tôi cũng có thể xem bói bình thường.”
Bình luận: …..Ai mà tin chứ!
Lúc này, số người xem trong phòng livestream của cậu vẫn duy trì khoảng 1 triệu, một phần là để cúng bái cậu, một phần là muốn xem lần bói thứ ba sẽ có những bất ngờ kinh thiên động địa gì.
Quý Mộc Miên hít sâu, hỏi: “Có ai muốn xem bói không? Hôm nay tôi tính ba quẻ, còn một quẻ nữa.”
Bình luận:……
Bình luận rất im lặng.
Ai cũng muốn xem dũng sĩ xuất hiện, nhưng không ai muốn làm dũng sĩ đó.
Quý Mộc Miên: “……”
Tuyệt vời, thật sự không có ai cả!
Cậu xoa xoa trán, có hơi đau đầu.
Quẻ đầu tiên tính chết đại gia, quẻ thứ hai tính sụp đỉnh lưu, quả thật có hơi đáng sợ.
Chẳng lẽ đây là lý do ông nội của cậu định giá 20 ngàn một quẻ sao?
Quý Mộc Miên khẽ ho một tiếng, cố gắng thuyết phục mọi người. “Làm người, phải có chút can đảm, đúng không?”
Vậy ai sẽ làm dũng sĩ đó đây?
Bình luận: …..
Thực ra Quý Mộc Miên tính chuẩn như vậy, rất nhiều người đều có chút tâm tư muốn thử, nhưng lại sợ xảy ra vấn đề gì ……. Bị mất mặt trước hàng chục ngàn người là chuyện nhỏ, chết mới là vấn đề lớn!
Quý Mộc Miên: “……”
Vì vậy, vẫn không có ai muốn là người xem quẻ thứ ba.
Rõ ràng phòng phát sóng trực tiếp của cậu đã nổi tiếng toàn mạng rồi, nhưng cậu vẫn không có khách như cũ.
Nổi tiếng rồi, nhưng lại giống như chưa hoàn toàn nổi tiếng vậy QAQ.
Quý Mộc Miên chờ rồi lại chờ, người hữu duyên thứ ba của cậu vẫn mãi không tới, lúc này cũng đã đến thời gian ăn cơm trưa, cậu gọi một phần cơm ngoài đơn giản, tính vừa ăn vừa tiếp tục chờ.
Có thể là do mãi vẫn không có tin bát quái nào khác, số người xem livestream cũng giảm dần xuống chỉ còn 300 ngàn, phần lớn lưu lại đều là những người chỉ muốn vui chơi.
Khi Quý Mộc Miên nhận được đồ ăn và bắt đầu ăn, mọi người cũng bắt đầu tự giải trí, nói tới hậu quả của sự kiện Đàm Minh Chu.
[ Nghe nói < Đại Tân Truyền Kỳ> đã thay nam chính ngay tại hiện trường luôn.]
[ Đúng là không ai bằng, vừa mới khai máy đã phải đổi nam chính, đoàn phim này chắc về sau cũng sẽ không suôn sẻ gì.]
[ Đoàn làm phim bị như vậy là xứng đáng thôi, chuyện Đàm Minh Chu ngủ với fans, tôi không tin là người trong giới không biết gì, đoàn phim chắc chắn nghĩ rằng đoàn đội của Đàm Minh Chu có thể áp được mấy tin tiêu cực này nên mới dùng hắn.]
[ Có lý, nghe nói những chuyện lộn xộn của minh tinh, người trong giới đều biết rõ hết, chỉ cần chưa bị lộ ra, thì họ sẽ coi như không có chuyện gì.]
[ Tôi đoán đạo diễn và nhà đầu tư chắc chắn hận Quý Mộc Miên chết đi được, nếu không phải cậu ấy vạch trần Đàm Minh Chu, đoàn phim cũng không bị toàn mạng chế giễu như vậy.]
Quý Mộc Miên: ???
Cậu vội vàng nói: “Tôi trịnh trọng giải thích một chút, chuyện Đàm Minh Chu chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, tôi không có ý định nhằm vào giới giải trí, sau này các bạn trong giới đều có thể tìm tôi xem bói, tất cả đều là khách hàng của tôi, tôi rất hoan nghênh.”
Đùa à, giới giải trí nhiều tiền như vậy, làm sao cậu có thể đẩy tiền ra ngoài được chứ.
Bình luận: ……
Tự dưng lại hiểu được ý của đại sư nhỉ.
Lúc này có một bình luận xuất hiện: [ Tôi rất tò mò, cô gái bị giết không tìm đến Đàm Minh Chu sao? Khụ, tham khảo trường hợp đại gia bị báo thù.]
Quý Mộc Miên lơ đãng mở miệng: “Ai nói là không tìm.”
Bình luận:!
Thật sự có tìm hả?!
Đàm Minh Chu thật sự bị quỷ ám sao?!
Quý Mộc Miên: “Đàm Minh Chu và người đại diện đã tìm một đại sư để trấn áp hồn phách của cô gái đó, nhưng oán khí của cô ấy quá lớn, đứa con trong bụng cô ấy còn có oán khí lớn hơn nữa. Oán khí của hai mẹ con liên tục bám lấy Đàm Minh Chu, làm yếu đi vận khí của hắn, nếu không hôm nay làm sao Đàm Minh Chu có thể lật xe được chứ.”
Ngay cả trên người Gấu Nhỏ cũng có dính một ít oán khí, nhưng có lẽ cô gái bị hại cảm thấy Gấu Nhỏ cũng là nạn nhân bị lừa dối, nên không có ý định làm hại Gấu Nhỏ, vì vậy cô ấy không bị ảnh hưởng nhiều.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy tướng mạo của Gấu Nhỏ thông qua ảnh chụp, Quý Mộc Miên đã biết được hành vi ác độc của Đàm Minh Chu, cũng đã chuẩn bị báo cảnh sát để bắt hắn, trả thù cho cô gái bị chết oan kia.
Còn về kết cục của Đàm Minh Chu, chắc chắn là ác giả ác báo ----- trong những ngày hắn bị giam giữ, oán khi của mẹ con cô gái sẽ tiếp tục hành hạ hắn, sau khi hắn chết, địa phủ cũng sẽ xét xử hắn.
Nói tới những hiện tượng ma quái và linh dị, bình luận đều rất phấn khích, không biết từ lúc nào mà chủ đề đã mở ra, từ chuyện Đàm Minh Chu bị oán khí của nữ quỷ bám lấy đến chuyện vị đại gia kia bị quỷ báo thù, rồi tới những câu chuyện dân gian kỳ bí, lại đến những sự kiện kỳ lạ xung quanh, không thể nói không mới lạ.
Quý Mộc Miên xem đến vui vẻ, có thể nói là rất hợp khẩu vị.
Cứ như vậy qua nửa giờ, cậu cũng ăn xong cơm còn nghỉ ngơi được một lúc, trong thời gian đó vẫn không có ai muốn xem bói quẻ thứ ba.
Nhìn vào số lượng người xem giảm dần xuống chỉ còn 150 ngàn người, và bình luận cũng bắt đầu lắng xuống, Quý Mộc Miên thở dài nói: “Hay là tôi hát cho mọi người nghe một bài nhé.”
Cứ kéo dài thế này cũng không phải là cách.
Cậu nhớ đến bài hát “Khủng long cõng sói” mà ông nội đã hát, tìm kiếm bài nhạc và bắt đầu hát.
Bình luận đưa ra những lời bình rất thân thiện.
[ Hát hay lắm, lần sau đừng hát nữa.]
[ Giá mà vợ mình là một người câm thì tốt.]
[ Cô dâu câm của tôi.]
Quý Mộc Miên: = =
Cậu quyết định gây rối, tìm kiếm một loạt những bài hát nổi tiếng.
Bình luận:……
Bình luận bị hành hạ muốn chết, rồi lại không muốn rời đi, bởi vì họ còn muốn xem quẻ bói thứ ba.
Nói sao nhỉ, đều là một nhóm người cứng đầu, cả streamer lẫn người xem đều giống nhau = =
*
Cứ như vậy, qua thời gian hát được năm bài, khi bình luận đã bị tiếng hát của Quý Mộc Miên hành hạ đến mức muốn phun máu, thậm chí cả những fans gọi cậu là “vợ” cũng tham gia phản đối, trên màn hình bỗng nhiên hiện ra một loạt hiệu ứng quà tặng, tổng giá trị vẫn là 20 ngàn như cũ.
Có người tới rồi!
Quý Mộc Miên lập tức phấn chấn lên.
Bình luận cũng rất phấn khích.
[ Tới rồi! Tới rồi! Rốt cuộc tới rồi!]
[ Không nói nhiều, trực tiếp cổ vũ cho dũng sĩ đi!]
[ Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng không cần phải nghe vợ hát ( hành hạ) nữa! Chúng ta hãy cảm ơn vị dũng sĩ này.]
Quý Mộc Miên lơ đi cái bình luận cuối cùng, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói: “Xin hỏi vị dũng….. khách này muốn xem gì?”
ID của dũng sĩ là "Đào Lý Phồn Hoa"*, người đó trực tiếp yêu cầu kết nối video: “Đại sư, ngài có thể nhìn thấy chúng tôi không?”
*"桃李芬芳" (đào lý phồn hoa) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là hoa đào hoa lý đều tỏa hương. Thành ngữ này thường được dùng để mô tả những người thầy có nhiều học trò giỏi giang, thành đạt, giống như hoa đào hoa lý nở rộ khắp nơi, tỏa hương thơm ngát. Cụm từ này thể hiện sự tôn kính và cảm kích đối với những người thầy đã có công dạy dỗ và đào tạo ra nhiều nhân tài.
Hai từ “chúng tôi” khiến Quý Mộc Miên ngẩn ra.
Giây tiếp theo, ở dưới màn hình xuất hiện hai người đàn ông, đứng phía trước là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng đen, tóc mai hơi lùi ra sau, không khó tưởng tượng ông ấy đang phải đối mặt với nguy cơ hói đầu mà một số người đến tuổi trung niên thường gặp phải. Người đứng phía sau là một ông lão, có lẽ tuổi đã ngoài sáu mươi, người rất gầy, tóc mai cũng có phần bạc, nhưng trông vẫn rất có tinh thần.
Bình luận rất ngạc nhiên: [ Ông cụ cũng xem livestream nữa hả?]
Không trách mọi người ngạc nhiên, bình thường người già rất ít khi xem livestream, huống chi lại tặng quà lên tới 20 ngàn, thực sự rất hiếm thấy.
Quý Mộc Miên nhìn lướt qua khuôn mặt của hai người, cũng hiểu ra vấn đề. giọng nói mang theo sự tôn trọng: “Hóa ra là hai vị thầy giáo.”
Người đàn ông trung niên giơ ngón tay cái lên với cậu: “Đại sư, ngài tính thật chuẩn.”
Quý Mộc Miên cười cười, nói: “Em gọi ngài là thầy Đào, được không?”
“Ngài còn đoán được tôi họ Đào sao?! Thật lợi hại!” Thầy Đào hưng phấn quay sang ông cụ phía sau, “Hiệu trưởng Vương, tôi đã nói rồi mà, Quý đại sư thật sự có bản lĩnh!”
Hiệu trưởng Vương không tỏ rõ thái độ, nhìn qua màn hình nói với Quý Mộc Miên: “Chào em Quý, tôi muốn hỏi là, trên đời này thật sự có quỷ không?”
Biểu cảm của ông cụ rất dịu dàng, nhưng là một người làm trong ngành giáo dục, và là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, từ giọng điệu của ông có thể nhận ra rằng ông không quá tin vào ma quỷ và cũng không tin Quý Mộc Miên lắm.
Quý Mộc Miên không hề để tâm đến sự nghi ngờ của Hiệu trưởng Vương.
Từ tướng mạo của Hiệu trưởng Vương, cậu nhìn ra được ông là một thầy giáo tốt, ông đã đào tạo ra rất nhiều học trò, không chỉ dạy giỏi mà còn có phẩm chất cao quý, trong cuộc đời của mình, ông đã giúp đỡ được rất nhiều học sinh, trên người của ông có ánh sáng công đức.
Là một đứa trẻ mồ côi, Quý Mộc Miên từng gặp rất nhiều thầy cô tốt, chẳng hạn như cô giáo chủ nhiệm tiểu học đã lén luộc trứng cho cậu vì sợ cậu không cao lên được, các thầy cô ở trường cấp 2 đã cùng nhau góp tiền học phí cho cậu vì sợ cậu phải bỏ học, và các thầy cô ở trường cấp 3 luôn miễn phí dạy kèm cho cậu. Mỗi thầy cô đều là ân nhân trong cuộc đời của cậu, nếu không có sự chăm sóc và dạy dỗ của họ, cậu cũng không thể đỗ được vào trường đại học trọng điểm. Bao năm qua, cậu vẫn giữ liên lạc với các thầy cô và âm thầm coi họ là những người thân trong gia đình.
Mà hiệu trưởng Vương cũng giống như những thầy cô mà cậu đã gặp, rất tốt bụng, cậu không thể không kính trọng ông.
Quý Mộc Miên nhẹ giọng, nói: “Hiệu trưởng Vương, lần này không phải là thầy và thầy Đào gặp vấn đề, mà là trường học xảy ra chuyện đúng không?”
Hiệu trưởng Vương không trả lời.
Thầy Đào thì rất kích động: “Đúng vậy!”
Ông nhìn Quý Mộc Miên chăm chú, như đang chờ cậu nói tiếp.
Quý Mộc Miên khẽ mỉm cười: “Trường học của các thầy là một trường trung học tư thục được thành lập vào đầu năm nay, mới hoạt động được nửa năm, nhưng đội ngũ giáo viên rất mạnh, các thầy cô đều là những người nổi tiếng, ngay từ khi mở cửa, trường học đã thu hút được rất nhiều học sinh ưu tú nhập học.”
Thầy Đào gật đầu lia lại : “Đúng vậy!”
“Thầy là giáo viên chủ nhiệm được trường đặc biệt mời về, Hiệu trưởng Vương cũng là người quản lý mà trường học khó khăn lắm mới mời được, trong nửa năm qua, thầy và hiệu trưởng Vương đã làm việc hết mình. Các thầy cô và phụ huynh đều rất hài lòng.” Quý Mộc Miên cười và khen ngợi.
Thầy Đào có chút ngượng ngùng xoa xoa cái đầu gần như trọc của mình: “Đó là kết quả mà toàn thể học sinh và giáo viên trong trường đã cùng nhau cố gắng.”
Trường của họ là một trường trung học tư thục quý tộc mới thành lập, thực sự rất có tiềm năng, thậm chí cả quý phụ huynh cũng là những người ưu tú hàng đầu, việc nhập học phải qua kiểm tra tư cách. Thầy Đào và hiệu trưởng Vương chỉ là những người bình thường, để quản lý tốt trường học, không biết họ đã phải tốn biết bao nhiêu tế bào não, rụng bao nhiêu tóc. Nhưng may mắn là công sức bỏ ra đã được đền đáp, giáo viên, học sinh và phụ huynh đều rất hài lòng với trường học, điều này khiến họ thấy rất tự hào, giống như đứa con mà mình nuôi dưỡng từng bước một trở nên tốt hơn.
Quý Mộc Miên dừng lại một chút, nói: “Trường học chỗ nào cũng tốt, chỉ có một việc luôn làm phiền lòng các thầy.”
Thầy Đào từ từ thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc hẳn.
Hiệu trưởng Vương thì chăm chú nhìn cậu.
Cả hai đều tỏ ra là đang lắng nghe.
Quý Mộc Miên: “Mỗi lần trường tổ chức tập thể dục buổi sáng đều sẽ xảy ra sự cố, chẳng hạn như loa bị hỏng, hoặc nhạc phát thanh chuyển thành những bài nổi tiếng trên mạng, hoặc có nhiều học sinh cùng ngất xỉu tại chỗ, khi được đưa vào phòng y tế thì lại không có bất kỳ bệnh gì.”
Nghe đến đây, ánh mắt của hiệu trưởng Vương thay đổi.
Rõ ràng Quý Mộc Miên đã nói trúng tình hình của trường học.
“Sự cố đầu tiên xảy ra vào ngày thứ tám sau khi khai giảng, tức là ngày tập thể dục buổi sáng thứ năm, hôm đó, loa phát thanh đột nhiên phát ra bài hát nổi tiếng trên mạng, phát lặp lại suốt cả buổi sáng, kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ. Đúng rồi, bài hát đó tên là “Khủng long cõng sói” .”
Nếu chủ nhân của ngôi mộ quen biết ông nội cậu, chắc chắn họ sẽ rất hợp nhau.
Quý Mộc Miên nhìn về phía hiệu trưởng Vương nói: “Chắc chắn là thầy còn nhớ ngày đó, vì hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của thầy và vợ.”
Hiệu trưởng Vương: “……”
Quả thật là ông nhớ rất rõ, ngày đó đúng là ngày thứ tám sau khi khai giảng, bài hát phát lên đúng là “Khủng long cõng sói”, và cũng là kỷ niệm ngày cưới của ông và vợ. Sáng sớm hôm đó, ông đến trường để giám sát kỷ luật, trong lòng nghĩ rằng buổi tối trở về sẽ mua cho vợ một bó hoa bách hợp, bởi vì vợ ông thích nhất là hoa bách hợp. Kết quả là khi ông đang suy nghĩ, thì nhạc tập thể dục buổi sáng đột nhiên chuyển thành bài hát nổi tiếng, ông chạy đến phòng phát thanh thì phát hiện tất cả các loa đều không điều khiển được, không có cách nào chỉnh lại, cuối cùng học sinh không tập thể dục buổi sáng được nữa, đành phải trở về lớp tự học.
Chuyện này đã qua mấy tháng rồi, trường của họ lại ở nơi xa, cách Đồng Thành mười vạn tám ngàn dặm, dù là chuyện bài hát “Khủng long cõng sói” hay là kỷ niệm ngày cưới của ông và vợ, Quý Mộc Miên đều không thể nào tìm hiểu được.
Vậy chỉ có một khả năng, Quý Mộc Miên thật sự đã tính ra được tình huống lúc đó.
Hiệu trưởng Vương: “……”
Thế giới quan của Hiệu trưởng Vương có chút sụp đổ.
Quý Mộc Miên: “Sau đó tình huống tương tự lại xảy ra thêm vài lần nữa, khiến mỗi lần tập thể dục buổi sáng đều không hoàn thành. Dù chuyện này được che giấu và học sinh cũng không bị gì, nhưng vẫn khiến người người lo sợ, vì vậy trường đã ngừng tập thể dục buổi sáng, khi ngừng lại thì mọi thứ đều bình thường, nhưng chỉ cần khôi phục tập thể dục buổi sáng thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt nửa học kỳ.”
“Điều kỳ lạ là chỉ có tập thể dục buổi sáng gặp vấn đề, còn buổi tập thể dục giữa giờ lại rất suôn sẻ.” Cậu nhìn hiệu trưởng Vương và thầy Đào, nói: “Vừa hay hôm qua mới khôi phục tập thể dục buổi sáng lại, toàn thể giáo viên và học sinh lại bị bắt phải nghe bài hát nổi tiếng suốt một buổi sáng, nên hiệu trưởng Vương và thầy Đào rất đau đầu, đúng không ạ?”
Mọi thứ trong trường đều rất suôn sẻ, chỉ có tập thể dục buổi sáng là có vấn đề, điều này đối với người lãnh đạo xuất sắc như hiệu trưởng Vương và thầy Đào chắc chắn là không thể chấp nhận được.
Hiệu trưởng Vương kinh ngạc vì Quý Mộc Miên tính toán quá chính xác, vẫn còn đang sững sờ đứng đó.
Thầy Đào thì dễ tiếp nhận hơn, đôi mắt sáng rực sau cặp kính: “Quý đại sư, ngài tính đúng hết cả!”
Thực ra lúc đầu ông cũng giống với hiệu trưởng Vương, không mấy tin vào Quý Mộc Miên, nói chính xác hơn là, ông không tin vào việc bói toán, dù sao thì ông cũng là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định. Ngày thường ông cũng hiếm khi xem livestream, phòng livestream của Quý Mộc Miên là do vợ ông giới thiệu. Vợ ông cũng là giáo viên trong trường, biết về hiện tượng kỳ lạ của tập thể dục buổi sáng, vừa hay bà lại thấy được Quý Mộc Miên xem bói cho vị đại gia kia, nên đề nghị thầy Đào thử xem.
Vốn dĩ lúc đầu Thầy Đào vẫn rất tin tưởng vào khoa học, dự định vạch trần chiêu trò lừa đảo của Quý Mộc Miên, kết quả là ông lại tình cờ thấy Quý Mộc Miên bói quẻ thứ hai khiến đỉnh lưu phải vào tù.
Ông bị sốc.
Hóa ra trên đời này thật sự có đại sư đoán đâu trúng đó như vậy!
Ông vội vàng tìm đến Hiệu trưởng Vương, có thể tưởng tượng được Hiệu trưởng Vương cũng mang thái độ hoài nghi, cuối cùng Hiệu trưởng Vương không chịu nổi sự nài nỉ của ông, cũng do tin tưởng ông, nên mới quyết định bỏ tiền túi ra thử xem sao.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy đã cược đúng rồi!
Thầy Đào thở phào nhẹ nhõm, ông tin rằng Quý Mộc Miên nhất định có thể giúp nhà trường giải quyết vấn đề này, và số tiền 20 nghìn mà hiệu trưởng Vương tự bỏ ra chắc chắn sẽ được phòng tài chính hoàn trả lại.
Quý Mộc Miên nhìn cả hai người, cười nói: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, phía dưới sân tập thể dục của trường các thầy là một ngôi mộ cổ rất lớn, chủ mộ có lẽ thích ngủ nướng, mỗi ngày vào sáu giờ sáng các thầy lại tập thể dục trên phần mộ của ông ấy, ông ấy không tức mới lạ.”
Hiệu trưởng Vương:?
Thầy Đào:?
Cậu nói cái gì??
Mộ cổ lớn???
Tập thể dục trên phần mộ???
Quý Mộc Miên mỉm cười, nói: “Chủ mộ cũng không có ác ý, chỉ cần buổi sáng các thầy yên tĩnh để ông ấy ngủ thêm một chút nữa, ông ấy sẽ không làm hại các thầy.”
Hiệu trưởng Vương:...
Thầy Đào:...
Các bình luận trên màn hình hào hứng giải thích cho hai người.
【Dịch đơn giản là, mới sáng sớm đã tập thể dục, làm phiền giấc ngủ của ông đây.】
【Không cho ông đây ngủ nướng, ông đây cũng không để các ngươi yên.】
【Chủ mộ: Không có gì đâu, chỉ là ghen tị với mấy người trẻ tuổi thức dậy sớm thôi.】