Hứa Dư Dung không biết trả lời thế nào. Nhưng cô cảm thấy loại hình dung cô ấy như về nhà thế này cũng hơi cường điệu quá.
Lâm Tây đi xuống lầu một, nhớ tới việc Diệp Miêu ở ngay lầu một, vì vậy quyết định đi xem tình hình Diệp Miêu thế nào. Nhà xác Diệp Miêu đang ở nằm cuối hành lang lầu một. Lâm Tây đi hết hành lang, quả nhiên nhìn thấy nhà xác ở đó.
Cánh cửa nhà xác đóng kín, lộ vẻ âm u đáng sợ. Lâm Tây thử mở cửa, phát hiện không mở cửa ra được. Điều này khiến cô hơi yên tâm. Không mở ra được nói rõ người bên trong còn sống, trò chơi vẫn đang tiến hành trong đó. Còn nếu có thể mở ra tùy tiện thì Lâm Tây mới lo lắng.
Cô cũng không biết người bên trong có thể nghe thấy không, bèn gõ cửa, sau đó nói vọng vào trong: “Tiểu Diệp, chị đây. Chị xuống lầu một rồi. Em...”
Vốn cô muốn nói là có chuyện gì thì gọi chị, nhưng lại lo lắng Diệp Miêu ở bên trong không cách nào gọi được, vì vậy nói: “Em nghĩ cách thông báo cho chị. Chị nhìn thấy sẽ đến giúp em!”
Nói xong cô lại đứng ở cửa một phút, sau đó xoay người đi tới gian phòng có máy ảnh.
Lúc này Diệp Miêu đã lùi vào trong góc nhà xác, nhắm mắt lại, tự cổ vũ không ngừng. Cô hận quá. Cô hận bản thân tại sao lúc nhỏ lại xem lắm chuyện kinh dị như vậy. Thế nên khi cô tới nhà xác, trong đầu liên tục hiện lên những câu chuyện kinh dị liên quan tới nhà xác, không dừng lại một giây nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play