"Đây là bạn già của ông." Nhìn bà lão trong ảnh, Kha Hoa cười tới nếp nhăn cũng chụm lại với nhau, nói: “Ông chụp lén lúc bà ấy ngủ đấy.”
Ông cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Tây, cầu khẩn: “Nếu có một ngày các cháu có thể rời khỏi nơi này, có thể tìm bạn già của tôi, nói với bà ấy rằng tôi ra đi không đau đớn, kiếp sau tôi sẽ lại yêu bà ấy không?”
Ông cầu khẩn như vậy khiến Lâm Tây không biết phải làm sao. Bởi vì chính cô cũng không dám khẳng định mình có thể sống sót rời khỏi nơi này. Nếu cô không thể rời đi, chẳng phải sẽ phụ sự kỳ vọng trước lúc ra đi của ông Kha sao?
Giang Nhược Phong yên lặng đứng cạnh nhìn thoáng qua Lâm Tây. Cô đi tới, khoác tay lên vai Lâm Tây, nói: “Ông Kha, chúng cháu hứa với ông.”
Lâm Tây cũng phản ứng, gật đầu nói: “Chúng cháu hứa nhất định sẽ chuyển lời cho vợ ông.”
Kha Hoa nở nụ cười, gật đầu với ba người.
Rời khỏi gian phòng giam, ba người đứng ở trong hành lang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play