Giang Nhược Phong cũng thấy kỹ năng của bản thân không tồi. Nhưng cô cũng chưa từng thấy quá nhiều kỹ năng, chưa hiểu rõ cách phân cấp kỹ năng lắm.
"Cao cấp hay trung cấp đều không sao cả." Giang Nhược Phong xoay người nằm thoải mái, nói: “Chỉ cần có thể vận dụng tốt là được.”
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Chớp mắt đã tới ngày hẹn vào phó bản.
Một ngày trước khi vượt phó bản, Lâm Tây gọi điện thoại cho 0553, hỏi lúc nào cô ta mới có thể vào phó bản giao dịch. 0553 nói cần thời gian gom đủ 100 viên đạn. Đợi tới khi gom đủ, cô ta sẽ lại liên hệ với Lâm Tây.
Nhưng 0553 hy vọng trước đó nhóm Lâm Tây đừng dùng điếu thuốc, bởi điếu thuốc là loại đạo cụ tiêu hao, tiêu hao hết là hết. Nếu lúc trao đổi, phát hiện ra điếu thuốc bị tổn hao, thế thì sẽ trừ đi số đạn tương ứng.
Cúp máy, Lâm Tây không phục lườm một cái, thầm nói tôi có phải loại người không trọng chữ tín đâu? Sau đó cô lấy điếu thuốc ra khỏi túi, đặt lên bàn trong phòng giam.
Đến lúc, cửa phòng giam mở ra đúng giờ. Bốn người cùng chạy vào bên trong bóng tối bên ngoài phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT