Bảy người chỉ có hai người còn sống trở về. Tỷ lệ sống sót còn không đạt tới một phần ba. Chuyện này khiến người ta sợ tới lạnh hết ruột gan.
Sau khi biết đại khái tình hình phó bản, ba người liền lâm vào trầm mặc. Giang Nhược Phong cau mày. Hai mắt Diệp Miêu đỏ bừng. Lâm Tây cúi đầu suy tư.
Một lát sau, Giang Nhược Phong ngẩng đầu lên. Cô nhìn quét qua các bạn cùng phòng một vòng, sau đó nói: “Chuẩn bị một chút đi. Mấy ngày nữa chúng ta lại đi vượt phó bản.”
Lâm Tây chậm rãi gật đầu: “Vâng.”
Diệp Miêu: “?”
Cô nghe thế mà choáng váng. Sao lại quyết định thế?
Giang Nhược Phong nổi điên còn chưa tính, chị Lâm Tây cũng gật đầu làm gì?
"Tại... Tại sao thế?" Diệp Miêu không hiểu. Cô chỉ vào Hứa Dư Dung, nói: “Không phải hai người cũng nghe chị ấy nói rồi à? Phó bản phi thường nguy hiểm.”
Nói thật, Giang Nhược Phong cũng rất bất ngờ vì Lâm Tây lại đồng ý không chút do dự. Cô tưởng rằng Lâm Tây hiểu mình, vì thế liền nói với Lâm Tây: “Em trả lời em ấy đi.”
Cổ họng Lâm Tây vẫn rất đau, cho nên cô quyết định nói thật ngắn gọn, vì thế nói với Diệp Miêu: “Bởi vì ở chỗ này còn sống là chịu tội. Nếu nhất định chết thì không bằng chết sớm vài ngày, cũng có thể ít phải chịu khổ hơn mấy ngày.”
Giang Nhược Phong: “?”
Diệp Miêu ngẩn ra trong chốc lát, sau đó gật đầu đầy nghiêm túc: “Có lý. Chị nói đúng.”
Giang Nhược Phong: “...”
Tại sao đồng đội của tôi lại khốn khổ đến vậy? Rõ ràng mấy đứa còn trẻ hơn mình, sao lại có thể chán nản thế?
Ngay lúc Giang Nhược Phong chưa nghĩ ra, Lâm Tây lại hỏi Hứa Dư Dung: “Làm sao chúng ta mới vào được phó bản?”
Trơ mắt nhìn ba người bọn họ quyết định vượt phó bản nhanh như vậy, tâm tình Hứa Dư Dung cũng rất phức tạp. Cô đáp: “Bấm vào thẻ tên trên ngực các cô, sẽ xuất hiện một bảng điều khiển.”
Theo lời cô nói, Lâm Tây vươn ngón trỏ bấm lên thẻ tên trên ngực mình, trước mặt liền xuất hiện một bảng điều khiển trong suốt.
[Số hiệu tù nhân: 14146]
[Tuổi: 23]
[Lực công kích: 32]
[Trí lực: 80]
[Kỹ năng: Khiêu đại thần (cao cấp)]
Đây là số liệu của bản thân sao? Thứ khác còn tốt, tại sao lực công kích của mình lại chỉ có 32?
Lâm Tây hơi không hài lòng, nhưng lại nghĩ mình bình thường ở nhà lười biếng, rỗi việc chỉ nằm trên giường chơi điện thoại di động, cơ bắp sắp teo hết rồi, còn có lực công kích 32 đã là rất không tồi rồi.
Tự an ủi mình xong, Lâm Tây quay đầu nhìn về phía hai đồng đội của mình: “Số liệu của hai người thế nào?”
Giang Nhược Phong cau mày, có vẻ rất không hài lòng: “Trí lực 85, coi như tạm được. Nhưng lực công kích chỉ có 64. Quá thấp.”
Trong lời nói của cô mang theo vẻ quan ngại sâu sắc, giống như lực công kích 65 khiến cô vô cùng lo lắng vậy.
"..." Lâm Tây yên lặng quay đầu đi, hỏi Diệp Miêu: “Em thì sao?”
Diệp Miêu sắp khóc đến nơi: “Lực công kích của em chỉ có 55, còn thấp hơn Phong tỷ.”
Lâm Tây: “...”
Lâm Tây cảm thấy trái tim mình sắp nghẹt thở, vội vàng hỏi: “Trí lực thì sao.”
"Trí lực chỉ có 50". Diệp Miêu ngẩng đầu, dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn mọi người bốn phía.
“Trí lực của em như thế này có thể thi đại học được không?”
“...”
Không ai trả lời cô, thậm chí cũng không biết an ủi cô thế nào.
Lâm Tây không thể làm gì khác hơn là hỏi sang chuyện khác: “Kỹ năng của mọi người là gì?”
“Kỹ năng à?”
Giang Nhược Phong ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Tây.
“Chị không có kỹ năng. Tiểu Diệp, em có không?”
“Hả?”
Vẻ mặt Diệp Miêu ngây thơ, đáp: “Kỹ năng là cái gì?”
“Xem ra em ấy cũng không có.”
Giang Nhược Phong thấy hơi ngạc nhiên.
“Trên bảng điều khiển của em có ghi thuộc tính kỹ năng à?”
"Tôi biết chuyện này.”
Hứa Dư Dung ngồi một bên, nhìn Lâm Tây hưng phấn.
“Có một số người đặc thù có thuộc tính kỹ năng. Kỹ năng này có thể phát huy tác dụng trong phó bản, thực lực tổng hợp sẽ mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Phó bản lần trước em có gặp một người, kỹ năng của hắn là không cảm thấy sự tồn tại. Khi hắn sử dụng kỹ năng này, ngay cả quỷ cũng quên hắn.”
Dứt lời, hai mắt cô tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Lâm Tây, trong giọng nói tràn ngập vẻ hâm mộ: “Kỹ năng của cô là gì?”
Giang Nhược Phong và Diệp Miêu nhìn nhau. Hai cô hiểu đại khái kỹ năng của Lâm Tây là gì rồi. Giang Nhược Phong chắn giữa Lâm Tây và Hứa Dư Dung, nói: “Cô hỏi nhiều vậy làm gì?”
Sau đó cô nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một ngày trước đã. Sau đó có thể tiến vào phó bản rồi.”
Ý nghĩ của Giang Nhược Phong là, một người ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn quá lâu sẽ mất hết dũng khí. Nếu các cô nhất định phải tiến vào phó bản, mà đã hiểu rõ tình hình ở nơi này tương đối kỹ rồi, như vậy không nên do dự nữa, mau chóng tiến vào phó bản đối với các cô cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng nếu chỉ dựa vào các cô tiến vào phó bản thì không ổn. Các cô cần người có kinh nghiệm chỉ đạo. Vì vậy, Giang Nhược Phong hỏi Hồng Tĩnh và Hứa Dư Dung: “Các cô có muốn đi cùng không?”
Hồng Tĩnh cười lạnh một tiếng, đáp: “Đi với đám gà mờ như các cô để cùng chịu chết à?”
“Tôi sắp đổi phòng giam rồi.”
Hồng Tĩnh nói: “Ở phó bản trước có người mời tôi tới phòng giam của các cô ấy. Vốn tôi không định đồng ý, nhưng hiện tại tôi đổi ý rồi.”
"Có thể đổi phòng giam sao?" Giang Nhược Phong kinh ngạc.
"Có thể." Hứa Dư Dung nói: “Chỉ cần người đứng đầu phòng giam gửi yêu cầu, mà đối phương cũng đồng ý là có thể đổi phòng giam.”
Lông mày Giang Nhược Phong nhíu chặt lại. Như vậy đối với các cô rất không có lợi. Cô lại hỏi Hứa Dư Dung: "Cô thì sao? Muốn đi cùng chúng tôi không?