Người đàn ông đang mở miệng chửi um lên đột nhiên cứng họng. Mặt Giang Nhược Phong không chút thay đổi, nhìn thẳng vào hắn. Một lát sau, không ngờ người đàn ông đứt tay lại tránh ánh mắt đi. Giang Nhược Phong cười trào phúng." Loại đàn ông hèn như mày, bà đây gặp nhiều rồi."
Sắc mặt người đàn ông đứt tay đỏ bừng trong nháy mắt, mở miệng định chửi tiếp. Mắt Hạng Diệu chẳng chớp một cái, kéo trong tay cắt xuống, đâm thẳng vào trong miệng gã, xuyên thấu qua gáy. Trong nháy mắt, người đàn ông đứt tay biến mất.
Thừa dịp Hạng Diệu giải quyết người kia, Giang Nhược Phong hỏi Lâm Tây: “Đã gặp loại vô lại thế này bao giờ chưa?”
"À... Chưa." Lâm Tây lắc đầu, nói: “Bởi công việc của em nên tất cả mọi người đều rất kiêng nể em.”
"Hâm mộ em thật đấy." Giang Nhược Phong thở dài, nói: “Chị thường xuyên phải đối phó với những người như thế. Năm đó khi chị còn ở cơ sở, có một thời gian ngày nào cũng phải gặp loại người này, khó chịu chết đi được.”
Trong lúc các phòng bếp đang xảy ra chuyện, một số người trốn trong nhà bếp cũng không phải không biết gì. Có một số người chú ý tới tình hình bên ngoài, thực lực bản thân lại không cao, vì thế vẫn lấy cái bàn chèn chặt cửa lại, nơm nớp lo sợ trốn vào trong bếp, hy vọng không có ai xông vào.
Chớp mắt năm giờ đã trôi qua. Đám đồng đội của người đàn ông đầu đinh vẫn luôn chờ trong nhà bếp Giang Tô, đợi người trở về. Đợi tới hết năm giờ mà vẫn chưa thấy ai về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT