Lâm Tây nhủ thầm có ý kiến gì được? Chức đội trưởng buồng bảy thôi mà? Hồi đi học cô cũng không thích vào ban cán bộ, bởi làm cán bộ đồng nghĩa với việc sẽ phải gánh nhiều trách nhiệm hơn.
Hơn nữa làm đội trưởng nhưng ở buồng này có năm người, làm đội trưởng thì có ích gì?
Cô vừa định bảo mình không có ý kiến gì thì đột nhiên có những tiếng vang nặng nề truyền từ ngoài vào.
“Keng keng keng…”
Tiếng vang rất lớn, nghe như ai đó đang dùng cây gậy gõ mạnh vào cửa sắt.
Lâm Tây sợ hết hồn, đây là tình huống gì?
“Giờ cơm đến rồi.” Hồng Tĩnh và Hứa Dư Dung rất bình tĩnh: “Họ đang đưa cơm đến.”
“Keng keng keng…”
Tiếng gõ vang lên lần nữa, song lần này tiếng gõ ấy đã cách họ gần hơn, như thể có tiếng gõ đến từ buồng giam cạnh họ.
“Chỗ này có rất nhiều buồng giam à?” Lâm Tây hỏi: “Ai đã nhốt chúng ta ở đây? Người đưa cơm là ai? Chúng ta chết thật rồi à? Nơi này là địa ngục sao?
Giang Nhược Phong nói: “Nhìn buồng giam hiện đại này xem, địa ngục mà cũng đầy đủ phết.”
Cuối cùng một cái bóng đen cũng xuất hiện bên ngoài buồng giam của các cô. Cửa buồng giam của các cô là kim loại đặc chế, phía dưới có một cái cửa nhỏ để đưa thức ăn vào. Phía trên có một ô cửa sổ thủy tinh nhỏ, mơ hồ có thể thấy sự thay đổi ánh sáng ngoài kia.
Khi cái bóng đen đến gần, tim Lâm Tây bỗng nhảy lên.
Nhưng chưa chờ tiếng gõ đi đến cửa, một con mắt lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ.
Đó là một con mắt màu đỏ như máu, một con mắt đã chiếm hết toàn bộ khung cửa sổ. Con mắt đó nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn chằm chằm bên trong căn phòng, con ngươi màu đỏ nghi thần nghi quỷ đảo tới đảo lui.
Khoảnh khắc đó Lâm Tây có cảm giác cô đã ngừng hít thở, thứ này còn đáng sợ hơn cả cô cảnh sát kia.
Nhìn một hồi rốt cuộc con mắt kia cũng rời đi, tiếp đó là hàng loạt những tiếng gậy sắt gõ cửa kịch liệt.
“Keng keng keng keng…”
Tiếng động quá lớn khiến Lâm Tây không nhịn được nhíu mày, ngay sau đó cánh cửa nhỏ dưới cửa sắt bị đẩy ra, năm phần cơm được ném vào.
Một lát sau, tiếng gõ vang lên ở nơi khác.
“Phù…” Giang Nhược Phong đã nín thở từ đầu, đến lúc này chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hu Hu Hu…” Diệp Miêu lại khóc, “Đáng sợ quá, con mắt đó là thứ gì thế? Em khó chịu quá, tại sao chết rồi vẫn phải chịu khổ chứ? Hu Hu Hu…”
Lâm Tây không biết an ủi cô bé thế nào, chính cô cũng bị dọa sợ không hề nhẹ.
Hồng Tĩnh và Hứa Dư Dung bình tĩnh ngồi xuống giường. Hai người họ nhặt năm hộp cơm trên đất lên phân cho mọi người, Hồng Tĩnh nói: “Từ từ mọi người sẽ quen thôi, cái này không có gì đâu.”
Vừa nói cô ta vừa vỗ vai Diệp Miêu: “Đừng sợ, thứ kia sẽ không bước vào đâu.”
Diệp Miêu đỏ mắt nhìn Hồng Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Hồng Tĩnh cũng cười, cô ta nói: “Ăn cơm đi, lúc ăn chị sẽ kể rõ tình hình ở nơi này cho các em.”
Lâm Tây cũng thấy đói, cô vừa mở hộp cơm ra vừa cảm thấy kỳ lạ. Cô đã chết rồi mà? Chết rồi vẫn cảm thấy đói ư?
Mở hộp cơm ra cô thấy đồ ăn cũng tạm được, có sự cân bằng dinh dưỡng.
Đang chuẩn bị ăn, Hồng Tĩnh nói: “Chuyện vừa nãy mọi người thấy thế nào? Mọi người có ý kiến gì với việc chị làm đội trưởng buồng giam số bảy không?”
Lâm Tây không nghĩ ngợi đáp: “Em không…”
Lời còn chưa dứt cô đã bị Giang Nhược Phong đẩy một cái. Lâm Tây nghi ngờ nhìn về phía chị, chỉ thấy Giang Nhược Phong tỉnh táo nói: “Thật ra trong lòng bọn tôi đã có thí sinh cho chức đội trưởng rồi, em nói đi tiểu Diệp?”
Diệp Miêu mơ màng, cô bé không có ý kiến với việc ai làm đội trưởng. Nhưng cô bé đi theo Giang Nhược Phong và Lâm Tây đến tận đây nên về mặt tình cảm dĩ nhiên cô bé sẽ nghiêng về phía hai người họ nhiều hơn.
Thấy Giang Nhược Phong nói vậy, cô bé gật đầu: “Đúng vậy.”
Hồng Tĩnh cứng đờ mặt: “Ai?”
“Lâm Tây.” Giang Nhược Phong nắm vai Lâm Tây: “Bọn tôi muốn Lâm Tây làm đội trưởng buồng số bảy.”
Lâm Tây cũng bối rối, tôi làm gì cơ?
“Đúng đúng đúng.” Diệp Miêu vội vàng gật đầu: “Em cũng muốn để Lâm Tây làm đội trưởng buồng bảy.”
Sắc mặt Hồng Dĩnh trở nên khó coi, cô ta nhìn về phía Lâm Tây hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Lâm Tây định bảo em không muốn làm đội trưởng buồng bảy đâu nhưng chưa kịp nói Giang Nhược Phong đã dùng sức lay cô một cái, liều mạng ám chỉ: “Lâm Tây, em cũng muốn làm đội trưởng buồng bảy phải không? Em đừng phụ sự kỳ vọng của chị và tiểu Diệp.”
Làm đội trưởng cũng là kỳ vọng? Lâm Tây thấy hình như Giang Nhược Phong đang ám chỉ gì đấy, cô nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy, em muốn làm đội trưởng buồng bảy.”
Thật ra cô muốn nói vì chức đội trưởng mà ầm ĩ với bạn cùng phòng mới không hay lắm. Cơ mà bên phe cô có ba người lận, nếu muốn cãi nhau chẳng nhẽ lại sợ không đối phó được với hai người kia?
Vừa dứt lời cô thấy sắc mặt Hồng Tĩnh trở nên rất khó coi, Hứa Dư Dung ngồi cạnh ảo não vỗ đùi.
Diệp Miêu ngạc nhiên nhìn Lâm Tây: “Bảng tên của chị thay đổi rồi kìa!”
Lâm Tây cúi đầu nhìn, bảng tên trên ngực cô nhiều thêm hai chữ.
Đội trưởng.