"Mày đừng có làm loạn nữa." Vương Phương khó chịu nói.

Đồng Dao cũng không phản bác, thuận theo ý bà ta nói: "Vậy thì hai người nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tôi cũng khá mệt, cũng phải đi ngủ sớm thôi."

Vương Phương nghẹn lời: "Mày nghiện tiền rồi sao? Nhà này làm gì có nhiều tiền như vậy để cho mày?"

Đồng Dao vô hại nói: "Dưới tủ đầu giường của bà có một cái hố, trong hố chôn một cái hộp..."

Khuôn mặt Vương Phương tái xanh: "Câm miệng! Sao mày biết chỗ này?"

Đồng Dao nhìn về phía Đồng Xuân Thụ đang nghe lén ở cửa.

Đồng Xuân Thụ lập tức ngớ người: "Không phải con! Con không nói với chị ta..."

Vương Phương nheo mắt nhìn cậu ta: "Con cũng biết?"

Đồng Xuân Thụ nhìn đông nhìn tây, không nhìn mẹ mình.

Vương Phương nói: "Cút về phòng ngủ!"

Đồng Xuân Thụ tức giận trừng mắt nhìn Đồng Dao, đáng đời cô bị Cố Kim Việt đá.

"Dao Dao, mẹ biết hôm nay con rất tức giận, cũng tại chúng ta không đến nhà họ Cố giúp con, nhưng ba của Cố Kim Việt là giám đốc nhà máy..." Vương Phương muốn dùng biện pháp nhẹ nhàng, bà ta biết cách chế ngự Đồng Dao.

Đồng Dao ghét bỏ ngắt lời bà ta, dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng nói: ""Tôi đấu cha đấu mẹ đấu không lại, ở nhà họ Cố chắc chắn là thấp kém hèn mọn không ngẩng đầu lên được.

Nhà mẹ đẻ cũng không thể giúp tôi, nếu tôi không lấy chút tiền của hồi môn, tôi sống ở nhà họ Cố như thế nào?"

Khuôn mặt Đồng Đại Lai đỏ bừng, tức chết ông ta rồi!

Vương Phương biết cô mềm lòng với gia đình, nếu ảnh hưởng đến việc anh trai và em trai cô lấy vợ, chắc chắn cô sẽ không đòi số tiền này nữa.

"Hai anh trai và một em trai của con đều chưa lấy vợ, nếu đưa hết tiền cho con thì họ phải làm sao?" Vương Phương than thở.

Đồng Dao thản nhiên nói: "Đó là trách nhiệm của ba mẹ, không phải trách nhiệm của tôi.

Huống hồ hai người vì chuyện hôn sự của tôi mà leo lên được nhà họ Cố.

Biết đâu năm sau lúc này bố có thể trở thành phó giám đốc nhà máy."

Ánh sáng lóe lên trong mắt Đồng Đại Lai, ông ta đang tính toán chính là ý này!

"Dao Dao, gia đình ta cũng phải sống, ba chỉ có thể cho con hai trăm tệ."

Vương Phương ngay cả hai trăm tệ cũng không muốn cho, ban đầu bà ta không muốn đưa ra một xu nào cả.

Bây giờ lấy ra hai trăm tệ, bà ta đau lòng đến nhỏ máu.

Đồng Dao cắn chặt giá này: "Tôi chỉ cần hai nghìn tệ, ít hơn một xu cũng không được, hôm nay tôi sẽ không đến nhà họ Cố!"

Vương Phương chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: "Mày muốn vơ vét sạch nhà này sao? Sao mày có thể ích kỷ và tư lợi như vậy?"

Đồng Dao ngáp một cái, thờ ơ nói: "Vậy thì tôi không đi, tôi cũng không cần một xu nào."

Vương Phương tức đến thở không nổi, ngực như muốn nổ tung, sao cô lại trở nên như vậy.

"Cho con bé!" Đồng Đại Lai trầm giọng nói.

Trong lòng Vương Phương dâng lên một ngọn lửa ức chế, nghiến răng nói: "Nó muốn hai nghìn tệ! Không phải hai trăm tệ!"

Đồng Đại Lai nhíu mày nói: "Tôi nói cho nó!"

Cho hai nghìn tệ tiền của hồi môn cho Đồng Dao, Vương Phương tuyệt đối không làm được, điều này còn đau đớn hơn cắt thịt bà ta.

Thấy bà ta không phản ứng, Đồng Đại Lai tự về phòng lấy tiền.

Trán Vương Phương nổi gân xanh, nghiến răng ken két.

Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, con tiện nhân nhỏ bé mà bà ta luôn nắm trong tay từ nhỏ, cuối cùng lại có thể phản công bà ta.

Hai nghìn tệ này, bà ta nhất định sẽ lấy lại!

Đồng Dao vừa ra khỏi cửa, Vương Phương đã vào phòng bà ta, lục tung lên một hồi, nhưng không tìm thấy một xu nào, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ra khỏi nhà họ Đồng, vẻ mặt Đồng Dao không còn chút biểu cảm nào.

Cô vẫn phải đến nhà họ Cố, nhưng cô không đến để trở thành người nhà họ Cố, cô đến để hủy hôn kiếm tiền.

Kiếp trước, Đồng Dao thấy mình đến nhà chồng thật mất mặt, nên đi đường tắt, bấy giờ trên đường tắt có hai tên lưu manh đang phục kích cô.

Hai tên lưu manh đó kiếp trước còn từng đe dọa cô đòi tiền, cô cũng sẽ không tha cho hai tên này, ngày sau còn dài.

Cố Tư ở ủy ban thành phố bận rộn với thị trưởng cho đến tận bây giờ, thị trưởng biết sức khỏe của Cố Tư không tốt, nên khi tài xế về thì tiện thể đưa thư ký Cố về nhà.

Xe chạy ngang qua Đồng Dao, tài xế vô thức chạy chậm lại, liếc mắt ra ngoài xe, một cô gái đi lang thang trên phố vào đêm khuya thật không an toàn.

"Dừng xe." Cố Tư ở ghế sau nhận ra Đồng Dao dưới ánh đèn đường.

Nhưng anh dừng xe lại không phải vì Đồng Dao là cháu dâu của anh.

Mà là vì anh nhận ra chiếc dây buộc trên bím tóc của Đồng Dao.

Chiếc cúc áo trên dây buộc chính là chiếc cúc áo trên quần áo mà anh mặc khi bị bắt cóc.

Năm đó anh và Cố Kim Việt cùng bị bắt cóc, gia đình đã từ bỏ anh, chọn cứu Cố Kim Việt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play