Cố Kim Việt đau đầu nói: "Dao Dao, em đừng quậy nữa!"
Sắc mặt Đồng Dao lập tức khó coi như nuốt một con ruồi, mẹ nó! Đừng có mà gọi nhũ danh của cô chứ?
Ánh mắt Cố Tư thâm trầm nhìn chằm chằm Cố Kim Việt, khiến sống lưng Cố Kim Việt cong xuống trán mơ hồ chảy mồ hôi.
"Quản tốt người của cậu, quản không tốt, tôi dạy giúp cậu."
Cố Kim Việt biến sắc, có ý muốn giải thích cô ta không phải người của mình, nhưng không nói nên lời.
Lúc trước Cố Tư từng vì bạn mình mà đánh gãy chân một người vì nói như vậy với anh.
Nhưng anh ta không cho là thật, vì bạn bè, anh ta còn mượn quan hệ trong nhà để uy hiếp người nọ.
Sau đó... Anh ta bị chú nhỏ dẫn vào trong nhà đánh gãy chân, trước mặt người nhà anh ta, anh ta bị chú nhỏ tự tay đánh gãy chân!
Lần đó anh ta phải dưỡng gần nửa năm, cũng từ lần đó anh ta nhìn thấy chú nhỏ đã sợ hãi.
Sắc mặt Cố Kim Việt trắng bệch rời đi.
Đội trưởng Trình và công an Vương cũng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Tư và Đồng Dao.
Cố Tư đi ra ngoài một hồi, xách vào một túi thịt.
"Tôi bảo trợ lý Lý mua dầu mỡ heo cho mình, còn có thịt ba chỉ."
Đồng Dao nhớ có một lần cô nói với Cố Tư thích ăn mỡ heo, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, rồi nhanh chóng hạ xuống
"Chú mua mấy thứ này làm gì?"
Cố Tư im lặng: "Chuyện của Cố Kim Việt do cháu làm không đúng."
Đồng Dao ngước mắt trùng hợp đối diện với ánh mắt Cố Tư nhìn qua, trên mặt thanh tuấn có một loại lạnh nhạt thanh tú không thể bỏ qua, tùy tiện ngồi về phía đó, vẫn khiến cho người ta cảm thấy ổn trọng như núi nhìn sâu khó dò.
Người như vậy, kiếp trước cô chỉ dám nhìn từ xa, nhìn anh xuất hiện trên báo chí, xuất hiện trên TV, xuất hiện ở những nơi cô không với tới.
"Cho nên mấy thứ này do chú Cố lấy ra xin lỗi nhận sai?" Đồng Dao đánh bạo hỏi.
Cố Tư rũ mắt xuống, không phủ nhận: "Là chú không đúng."
Khoé miệng Đồng Dao nhếch lên, trong mắt sóng trong đang chảy: "Cháu tha thứ cho chú."
Cố Tư ngước mắt, mỉm cười: "Được."
Đồng Dao đứng dậy, tiện tay cầm tạp dề lên: "Cháu đi nấu cơm cho chú."
Cố Tư lấy thịt ba chỉ ra, Đồng Dao nghĩ thầm chắc chắn do anh thèm thịt kho tàu cô làm, cô nhất định phải làm mấy món sở trường của cô, hoàn toàn thu phục anh!
Cố Tư không biết dã tâm bừng bừng của Đồng Dao, anh giúp Đồng Dao điều chỉnh radio, điều chỉnh đến một kênh, đang phát nhạc.
Đồng Dao quay đầu nhìn thoáng qua, Cố Tư cởi áo khoác, đang chỉnh ăng ten radio.
Ngoài cửa sổ xa xa không mây, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, khảm một tầng viền vàng trên người anh, có một loại tuấn mỹ không giống người thường.
Đồng Dao nhìn một hồi lâu, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Tư mới nhìn sang chỗ khác.
Không khí trong phòng bên này hài hòa vừa thoải mái.
Bầu không khí hội thanh niên trí thức không được tốt lắm.
Mấy người Cố Kim Việt trở về, mới phát hiện mấy người Đồng Dao đến tìm một chuyến, nhưng đồ đạc không thay đổi.
Cũng khó trách Đồng Dao nhìn thấy bộ dáng lộn xộn trong phòng cô đã tức giận.
Không ai nói ra, nhưng trong lòng Khổng Thanh Tuyết biết bọn họ đều trách cô ta làm quá mức, có hơi khó coi.
Nhưng nếu cô ta không tìm nghiêm túc, thì bọn họ có cách nào ăn nói không?
"Không biết đội trưởng Trình sẽ làm như thế nào?" Khổng Thanh Tuyết dời phương hướng.
Cố Kim Việt nhìn về phía Đồng Xuân Cảnh: "Em biết ông ta thích gì không?" Anh ta định tặng chút quà, vả lại chú nhỏ là xã trưởng, ít nhiều đội trưởng Trình vẫn phải nể mặt chú nhỏ.
Khổng Thanh Tuyết nghĩ đến Cố Tư, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng: "Không phải chú nhỏ còn chưa đi sao? Hay chúng ta mời chú ấy ăn cơm?" Cố Tư tuyệt đối không thể bị Đồng Dao lôi kéo!
Bây giờ Cố Kim Việt không dám đối mặt với chú nhỏ: "Lần sau đi."
Khổng Thanh Tuyết bất mãn: "Tại sao phải lần sau?"
Cố Kim Việt thấy hơi phiền: "Hôm nay em nói điều gì chính em không rõ sao? Chú nhỏ sẽ cho anh mặt mũi đến ăn cơm chắc? Hay cho em mặt mũi đến ăn cơm?"
Hiếm khi Khổng Thanh Tuyết bị Cố Kim Việt oán giận như vậy, trên mặt lập tức đỏ lên.
Đồng Xuân Cảnh thấy thế có hơi không đành lòng: "Cứ chuẩn bị trước, lỡ như có thể mời được thì sao?"
Đồng Xuân Cảnh chuẩn bị đi lấy hộp bánh quy, lấy chút tiền và vé cho Khổng Thanh Tuyết đi chuẩn bị.
Lúc này, Đồng Xuân Cảnh mới phát hiện hộp bánh quy của mình bị mất!
"Anh tìm gì vậy?" Cố Kim Việt thấy anh ta thay đổi sắc mặt, hỏi.
Đồng Xuân Cảnh tìm một vòng trong phòng, nhưng vẫn không tìm được hộp bánh quy của anh ta, vẻ mặt khó coi nói: "Hộp bánh quy của tôi mất rồi."
Cố Kim Việt kịp phản ứng đi tìm túi tote của anh ta, mở tủ bát ra, thò tay sờ vào quần áo, ba lô vải bạt anh ta để xuống đã không còn!
"Túi tote của tôi cũng không thấy." Cố Kim Việt kéo quần áo ra khỏi tủ, vẫn không tìm thấy.
Sắc mặt Khổng Thanh Tuyết khẽ thay đổi, vội vàng chạy đến một gian khác trong phòng, không bao lâu mặt trắng bệch chạy trở về, sốt ruột nói: "Tiền của em cũng không còn!"
Mấy người nhìn nhau, đồ đạc của bọn họ đồng thời bị trộm?
Khổng Thanh Tuyết giống như hạ quyết tâm nói: "Do Dao Dao làm? Để trả thù chúng ta tố cáo cô ấy trộm đồ, nên trộm hết đồ của chúng ta đi!"
Đồng Xuân Cảnh nói: "Ngoại trừ hôm nay ra, cô ấy chưa từng vào trong phòng, hôm nay lúc cô ấy tìm đồ, tôi vẫn đi theo bên cạnh, cô ấy không có lấy bất cứ thứ gì."
Huống chi không riêng gì anh ta ở đây, công an Vương và đội trưởng Trình đều ở đây, Đồng Dao không thể giấu một cái hộp bánh quy, một cái túi vải trước mắt ba người bọn họ được?
Hơn nữa hộp bánh quy của anh ta có thể tích lớn, Đồng Dao cầm được chú không có khả năng giấu được.
Đầu óc Khổng Thanh Tuyết hỗn loạn, nhưng có một điều cô ta rất chắc chắn: "Chắc chắn có liên quan đến cô ấy!"
Trong túi tote để tất cả tiền của Cố Kim Việt, tote vừa ném, hai tay anh ta đã trống trơn.
"Chúng ta chân trước nói cô ấy trộm ví tiền, lục soát cũng đã lục soát, nhưng không có lục soát tìm được đồ, bây giờ đi nói cô ấy có trộm đồ của mấy người chúng ta? Ai tin?" Cố Kim Việt bực bội nói.
Bọn họ còn không biết đồ bị mất lúc nào!
Lần này bọn họ muốn đến tìm Đồng Dao nữa, Đồng Dao không lên mặt tát bọn họ mới là lạ!
Lần này cho dù bọn họ có báo án, cho dù đi tìm đội trưởng Trình, cũng không có tác dụng.
Cố Kim Việt trầm giọng hỏi: "Thanh Tuyết, em thành thật nói cho anh biết, ví tiền của em có phải thật sự bị mất hay không?"
Thần sắc đáy mắt Khổng Thanh Tuyết thay đổi rồi lại thay đổi: "Thật sự đã mất."
Ánh mắt Đồng Xuân Thụ lóe lên, nhưng không dám mở miệng.
Lúc trước ví tiền bị mất là giả, nhưng ví tiền thật ra bỏ vào trong phòng Đồng Dao, nhưng tìm không thấy ví tiền, bây giờ không lấy lại được.
Trước mắt trong phòng có trộm, đồ đạc mấy người bọn họ thật sự đã mất, bởi vì chuyện mất ví tiền lúc trước, hiện giờ không tiện mở miệng nữa.
"Suy nghĩ cho kĩ lúc cuối cùng nhìn thấy những thứ đó là vai lúc nào, sau đó tìm đội trưởng Trình nghĩ biện pháp." Mất đi tổn thất quá lớn, Đồng Xuân Cảnh không thể không đi tìm đội trưởng Trình nghĩ biện pháp.