Sắc trời đã dần tối, sau khi dàn xếp ổn thoả cho sư muội, Trúc Ẩn Trần tìm lý do rời đi, quay trở lại nơi ở của Túc Ly.
Đây là một trong những yêu cầu của Túc Ly khi để y ra ngoài vào ban ngày: Phải trở về căn nhà này trước giờ Hợi. (21h-23h)
Túc Ly không nói không trở về sẽ như thế nào, Trúc Ẩn Trần cũng không hỏi, tóm lại sẽ không có chuyện gì tốt chờ y.
Trúc Ẩn Trần mở cửa, trong phòng tối tăm, nhưng bên trong lại có hơi thở.
Bấm tay niệm chú thắp lửa lên ánh nến chỗ cửa, quả nhiên thấy Túc Ly đang ngồi bên cửa sổ, một đôi mắt nhìn thẳng vào y, như thể đã nhìn chằm chằm từ lúc y chưa mở cửa.
Một cảm giác sởn tóc gáy và quái dị chợt dâng lên từ tận đáy lòng, lan ra khắp tứ chi.
Rốt cuộc kiếp trước y đã phạm phải tội lỗi gì, hay đã xúc phạm đến thiên quy mà kiếp này gặp được một kẻ bệnh tâm thần như Túc Ly.
Giọng nói của Túc Ly không có chút cảm xúc nào: "Huyền Cầm đã về rồi, ở bên ngoài chơi có vui không?"
Trúc Ẩn Trần dũng cảm bước qua ngưỡng cửa, xác định cả hai chân của mình đều ở trong phòng mới nói: "Ta chưa vượt quá thời gian."
Tay phải Túc Ly đặt trên đùi, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ một cái.
Oanh một tiếng, cánh cửa phía sau Trúc Ẩn Trần tự động đóng lại.
Túc Ly nhếch lên khóe môi mỉm cười ôn hoà, trong mắt vẫn một mảnh lạnh băng, giống như một con quỷ vô cảm khoác lên mình tấm da người, một cảm giác dày đặc được tua nhỏ từ thị giác truyền đến đại não, cắm sâu vào nhận thức của Trúc Ẩn Trần, không thể xóa bỏ..
"Đúng vậy, khoảng cách từ giờ Hợi còn có một tách trà, thật đáng tiếc, thiếu đi một lý do để trừng phạt ngươi. Ta vẫn luôn cho rằng con người sau khi phạm sai lầm trải qua những bài học đau đớn mới có thể tăng cường trí nhớ, nếu không sẽ mãi mãi phạm sai lầm."
"Huyền Cầm, khi nào ngươi mới mắc phải sai lầm đầu tiên đây? Ta nhất định sẽ chuẩn bị tốt, cho ngươi một hồi ức khó quên trong cuộc đời này."
Trúc Ẩn Trần: "Ta cũng muốn biết, ngươi khi nào mới có thể biến mất khỏi thế giới này."
Má nó! Da gà nổi lên, so với Túc Ly khuôn mặt đần thối của Lan Vọng Sinh có thể gọi là chân thật có cảm giác an toàn hơn hẳn.
Nói không sợ hãi là giả, nhưng Trúc Ẩn Trần càng sợ hãi, miệng càng cứng rắn, khi đối mặt với nỗi sợ hãi, một số người sẽ lùi bước trốn tránh, trong khi có người khác sẽ đáp trả lại bằng sự sắc bén. Trúc Ẩn Trần vừa vặn thuộc về người sau.
"Ngươi đang nói nhảm cái gì? Nếu ta biến mất, ngươi đương nhiên sẽ ở cùng ta."
Túc Ly đứng dậy đi về phía Trúc Ẩn Trần, khi bước chân dừng lại trước mặt y, con quái vật đã ngụy trang xong, ánh mắt ôn tồn lễ độ cùng dáng vẻ đó khiến Trúc Ẩn Trần lại cảm thấy tâm lý không ổn.
Tên này quá giỏi ngụy trang, nếu không phải từ lúc bắt đầu đã phát hiện ra mặt tối của người này sợ là y đã bị hắn lừa rồi.
Ngón tay ấm áp chạm vào má trái Trúc Ẩn Trần, y muốn né tránh nhưng phát hiện ra cơ thể mình không thể di chuyển, ngay sau đó ý thức bị sợi tơ vô hình chặn lại, kéo vào thức hải.
Túc Ly nhéo nhéo phần thịt mềm trên mặt, kéo lên trên.
Không hài lòng buông tay ra, ra lệnh: "Cười một chút cho ta xem."
Hai mắt Trúc Ẩn Trần vô thần, cơ mặt chuyển động tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo.
Túc Ly nắm cằm y, vặn trái phải, nhưng vẫn cảm thấy không đúng, không phải cái cảm giác này. Ban ngày rõ ràng cười rất đẹp.
"Con mắt không đúng."
Sợi dây rối khống chế thân thể, hồn ấn khống chế ý thức. Con rối sống không khác gì người bình thường, sau khi mở hồn ấn, hoặc là chính mình phân thần thông qua hồn ấn khống chế thân thể này, hoặc là giống như bây giờ, chủ ý thức chìm vào thức hải chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.
Trong thức hải, Trúc Ẩn Trần đối với hồn ấn vừa đánh rồi lại đá, mặc dù không có tác dụng gì, nhưng ít ra có thể trút được cơn tức giận.
Mới vừa đạp hai cái đã bị kéo ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt đã đối diện với hai con mặt đen láy của Túc Ly.
Đây là thể loại phim kinh dị gì mà kích thích vậy, ngươi đứng gần như vậy là muốn làm gì? Đầu óc Trúc Ẩn Trần không thể hiểu được, thống nhất đưa loại nghi hoặc này đẩy về: vì Túc Ly có bệnh, y không hiểu cử chỉ hành vi của bệnh tâm thần.
Túc Ly một chút cũng không phụ lòng cái mác mà Trúc Ẩn Trần ở trong lòng đặt cho hắn, mở miệng chính là một câu mệnh lệnh: "Không được cười với bất kỳ ai, ngoại trừ ta."
Trúc Ẩn Trần ngay lập tức cảm thấy trên cơ thể mình có nhiều thêm một loại cấm chế khác.
Sau khi lấy lại quyền điều khiển cơ thể, Trúc Ẩn Trần rút ra ô tre hướng về phía yết hầu Túc Ly, trong mắt hiện lên tức giận như thể dẫm vào bãi mìn, ngữ khí lạnh băng.
"Ta ra ngoài gặp được người quen sao có thể giữ khuôn mặt lạnh, ngươi bảo ta tham gia đại hội tân tú sao không thể ra ngoài, không cùng bọn họ chạm mặt, ngươi đang tính toán giết tất cả những ai cảm thấy có điều gì đó không ổn à?"
Quản trời quản đất còn quản ta cười hay không cười, sao ngươi không lên trời sát cánh cùng thái dương luôn đi?
Túc Ly hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, nói: "Ngươi làm gì thì làm, ta tin Huyền Cầm có thể tự mình tìm được lý do thích hợp, nếu thật sự có người phát hiện không đúng, ta sẽ tự mình kết thúc hộ ngươi."
"Đến lúc đó ngươi sẽ có lý do chính đáng nhất để không cười."
Là vật sở hữu của hắn, sao có thể cười với người khác, nhất là khi Túc Ly biết rõ Trúc Ẩn Trần đời này sẽ không bao giờ có thể mỉm cười thật lòng với hắn.
Thứ mà hắn không thể có được, người khác đừng mong nhìn được.
Lần đầu tiên Trúc Ẩn Trần ở trước mặt Túc Ly mắng ra tiếng: "Kẻ điên."
Túc Ly không hề tức giận hỏi lại: "Bây giờ ngươi mới biết sao?"
Trúc Ẩn Trần á khẩu không trả lời được, y đã sớm biết suy nghĩ của Túc Ly không thể suy đoán bằng lẽ thường dù có mắng hắn trăm ngàn lần cũng không thể thay đổi được gì.
Cổ họng nghẹn lại, ngăn không được ho một tiếng: "Khụ khụ khụ..."
Túc Ly: "Cơn tức giận làm tổn thương thân thể, mới chăm sóc tốt thân thể của mình, nếu trước khi đại hội bắt đầu mà bị bệnh, trong lúc thi đấu lại thua mấy con cá tôm nhỏ thì thật đáng tiếc. "
Trúc Ẩn Trần lạnh lùng nhìn: "Không cần nhọc lòng, ta sẽ giành được vị trí cao nhất ở đại hội." A, y tức giận thành như vậy là bởi vì ai.
"Ta nên quan tâm ngươi."
Túc Ly nắm lấy cổ tay y, dẫn người đến phía sau bình phong, nơi có một chiếc giường gỗ có màn che cao hơn hai mét có một khối băng lớn hình chữ nhật. Không đúng là một khối hàn ngọc khổng lồ.
Trúc Ẩn Trần bây giờ đã hiểu tại sao hôm nay sau khi trở về, lại cảm thấy trong phòng lạnh đến kỳ lạ, hàn ngọc lớn như vậy không lạnh mới là lạ.
Túc Ly ấn tay Trúc Ân Trần vào hàn ngọc: "Huyền Cầm, từ nay về sau đây sẽ là giường mới của ngươi, ngươi là Băng linh căn, băng tinh hàn ngọc có thể trợ giúp ngươi tu hành, hàn ngọc lớn như thế này, ta phải mất mấy ngày mới tìm được, Huyền Cầm cảm thấy như thế nào?"
Lòng bàn tay của Trúc Ẩn Trần lạnh lẽo, tốc độ lưu thông linh lực nhanh hơn. Hàn độc trong cơ thể giống như một con rắn đang ngủ đông ngửi thấy mùi thức ăn bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy. Hàn ý nổi lên, nhiệt độ cơ thể giảm xuống nhanh chóng.
"Muốn mạng của ta, cứ nói thẳng."
Băng tinh hàn ngọc quả thực là thứ tốt, cũng xác định trợ giúp tu sĩ băng linh căn tu hành, nhưng trong thân thể y có hàn độc cắm rễ, bất kỳ bảo vật thuộc tính băng nào cũng sẽ là chất xúc tác cho hàn độc phát tác.
"Huyền Cầm rất thông minh, sao lại luôn nói những thứ ngốc ngếch, ta đặt trên người của ngươi nhiều tâm tư như vậy, vì cái gì muốn ngươi chết?"
Túc Ly: "Hàn độc mà thôi, cách áp chế không chỉ dùng linh vật không tương thích với nó để áp chế. Phương pháp này quá tốn thời gian, vì hàn độc không ngừng dùng đan dược không có lợi cho việc tu hành, lãng phí thiên phú, theo ý ta mà nói, cực kỳ ngu xuẩn."
"Nó ở trong cơ thể ngươi, ngươi chính là đồ vật, áp chế nó, thuần phục nó, khống chế nó, chỉ cần ngươi luôn mạnh hơn nó, ngươi chính là chủ."
Trên mặt Trúc Ẩn Trần không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Đây là phản diện.
Tư duy logic lệch lạc, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết cực kỳ cuồng vọng, tâm trí hoàn toàn đủ để chống đỡ phần điên cuồng này, thiên phú thậm chí càng thêm cường đại.
Đối thủ như vậy, rốt cuộc là nhân vật chính xui xẻo nào trong sách? Hy vọng thực lực của người đó đủ mạnh, nếu không làm sao thắng được?
Túc Ly buông tay ra, lẳng lặng nhìn Trúc Ẩn Trần, nhìn như kiên nhẫn chờ đợi, nhưng thực tế không còn lựa chọn nào khác.
Trúc Ẩn Trần im lặng một lúc lâu. Dưới cái nhìn chăm chú của Túc Ly, cánh tay đang ấn trên hàn ngọc dùng sức, cả người phi thân lên giường ngọc, ngồi khoanh chân hai tay khép lại trước người, cùng đan điền cân bằng.
Linh lực toàn thân bắt đầu vận chuyển, chảy theo tĩnh mạch nhanh chóng đến đan điền, thuộc tính linh lực sinh động không có gì bất ngờ xảy ra khiến cho hàn độc sống lại.
Không khí lạnh lẽo bùng phát, căn phòng như rơi vào mùa đông giá rét, trên mặt đất sương bắt đầu nổi lên, sức ảnh hưởng này so giường ngọc mạnh hơn mấy lần.
Một lớp tinh thể băng hình thành trên người Trúc Ẩn Trần, giữa mi nhiễm đầy cái lạnh.
Túc Ly bình tĩnh quan sát những thay đổi này, thông qua con rối ti theo dõi tình huống của Trúc Ẩn Trần.
Thời gian trôi qua, hơi thở của Trúc Ẩn Trần ngày càng yếu đi, linh lực đóng băng, không thể lưu thông, nếu để hàn độc tiếp tục đi xuống, không chỉ linh lực ngừng, mà ngay cả kinh mạch trong cơ thể thậm chí cả thần hồn đều sẽ bị hàn độc ăn mòn, trở thành một xác chết đóng băng.
Người bình thường còn chết thống khoái hơn một chút, mà tu sĩ sau khi tử vong, linh hồn cũng sẽ bị nhốt trong cơ thể đông cứng, cho đến khi thần hồn bị hao mòn từng chút một trong nhiều năm dài, đây là một trong ba loại chất độc kỳ lạ nhất trong thiên hạ, hàn độc.
Túc Ly chưa bao giờ nghĩ đến việc để Trúc Ẩn Trần thành công ngay lập tức, hắn chẳng qua đưa ra một ý tưởng, những gì hắn sẽ làm nếu bị nhiễm hàn độc.
Tự mình áp chế hàn độc chưa có bất kì tiền lệ nào.
Hắn đã tìm thấy giường hàn ngọc từ trước, ban đầu dự định đợi cho đến khi đại hội tân tú kết thúc rồi mới để Trúc Ẩn Trần thử nó.
Nhưng ai bảo y không ngoan, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra thân phận của mình, làm sao một con chim có chủ lại có thể nhiệt tình với những người khác ngoài chủ của nó? Nên phạt.
Trước khi Trúc Ẩn Trần hoàn toàn biến thành tượng băng, Túc Ly đã ra tay.
Ngón tay chỉ lên trán Trúc Ẩn Trần, linh lực thâm nhập vào trong cơ thể Trúc Ẩn Trần, giúp y trấn áp hàn độc.
Dưới sự tấn công của bản thể và ngoại lực, hàn độc lạnh lẽo rút sâu vào trong đan điền, lại một lần nữa ngủ đông.
Trong quá trình này, linh lực của Túc Ly và Trúc Ẩn Trần không thể trận khỏi tiếp xúc với nhau, ánh sáng kỳ lạ trong mắt Túc Ly càng ngày càng mãnh liệt, hắn giống như đã phát hiện ra một ít chuyện thú vị.
"Ta thật đúng là càng ngày càng thích ngươi, Huyền Cầm."
"Vậy ta thật đúng là bất hạnh."
Trúc Ẩn Trần vừa trận đấu tranh với hàn độc, ý thức giải phóng, nghe thấy lời nói như một lời nguyền.
Túc Ly thu hồi bàn tay đang đặt trên trán Trúc Ẩn Trần, cười nói: "Quả thật bất hạnh, cho nên ngươi phải nhanh thích ứng."
Hắn biết mình không phải người tốt, nếu rơi vào tay hắn tất nhiên là bất hạnh.
"Chấp nhận sự thật càng sớm càng tốt, chúng ta ở chung rất tốt đấy."