Chờ đến khi Phong Bạch Tô mang theo Thông Bạch rời khỏi Hàn Phong điện, sắc trời đã dần tối.

Sau khi tới đại điện, gương mặt Phong Bạch Tô vừa rồi còn mang theo vài phần ý cười đã dần dần trầm xuống.

Nghĩ đến trong khoảng thời gian này Phong Bạch Hàng sinh bệnh ngày càng nhiều, trong lòng không tự chủ được liền nghĩ tới kết cục của nàng ta trong sách.

Tuy miệng nàng nói đừng suy nghĩ bậy bạ, nhưng lục hoàng nữ ở trong sách đúng là không qua được hai mươi tuổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Bạch Tô nhịn không được trở nên nặng nề.

Lúc hai người quen biết là lúc nàng ta mười tuổi, lần đầu tiên có thể xuống giường đi lại tham gia yến hội cung đình.

Khi đó Phong Bạch Tô ngồi ở trong một góc phát ngốc một mình, đột nhiên bên người có người ngồi xuống. Rõ ràng chính mình gầy yếu thoạt nhìn càng làm cho người khác đau lòng, nhưng lại nỗ lực biểu đạt quan tâm cùng thiện ý với nàng, hỏi nàng như thế nào ngồi ở chỗ này một mình.

Lúc vừa mới bắt đầu, Phong Bạch Tô cho rằng nàng ta cũng chỉ là bởi vì chính mình không được sủng nên mới đến tiếp cận người không được sủng ái giống nàng ta. Ủ ấm cho nhau.

Chỉ là sau đó nàng ta lại luôn nghĩ cho nàng. Có đồ tốt gì cũng đưa cho nàng. Cho dù là đồ ăn, chỉ cần nàng cảm thấy mới lạ thì lại ôn nhu đưa cho nàng trước.

Rõ ràng tình cảnh của nàng ta còn không tốt bằng nàng. Dù nàng có không được sủng ái thì phía sau vẫn còn có phụ thân thể để vào làm nũng.

Cũng từ khi đó nàng mới đột nhiên phát hiện thì ra lục tỷ tỷ ôn nhu của mình không có gì cả.

Ở nơi lạnh lẽo như hoàng cung, đi một mình thì vĩnh viễn chỉ có cô đơn!

Thông Bạch bộ dạng trầm thấp của điện hạ nhà mình, nhịn không được lo lắng nói: “Điện hạ, ngài không có việc chứ?”

Xưa nay quan hệ giữa điện hạ nhà mình cùng Lục điện hạ vô cùng tốt, chân chân chính chính đối đãi Lục điện hạ như tỷ tỷ ruột. Chắc là lại nghĩ tới thân thể của Lục điện hạ nên có chút khổ sở!

Phong Bạch Tô hồi phục lại tinh thần từ suy nghĩ. Sau khi nghe được thanh âm của Thông Bạch, nàng sửa sang lại cảm xúc của mình, biến trở về bộ dạng lười nhác như ngày thường, lười biếng nói: “Không có việc gì. Chỉ là nghĩ đến ngày mai phải đi Văn Uyên các nên nhất thời khó có thể tiếp thu mà thôi.”

Dứt lời, nàng còn nhịn không được thở dài một tiếng.

Thông Bạch thấy bộ dạng than ngắn thở dài của nàng thì nhất thời cũng có chút không rõ rốt cuộc tại sao nàng lại buồn bực.

Sau khi thấy nàng nói như vậy, nàng ta nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng vừa rồi không phải ngài đã tiếp nhận rồi sao?”

Phong Bạch Tô nghe được lời này thì dừng bước chân. Dương tay đánh nàng ta một cái: “Ta đó là bị bắt tiếp thu không hiểu sao?”

Đột nhiên Thông Bạch không kịp phòng ngừa, lập tức ăn đau ôm đầu. Nhìn nàng tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt nhỏ có chút u oán.

*

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Phong Tô Bạch đang ngủ say sưa trong chăn ấm.

Đột nhiên trên người chợt lạnh, giọng nói của Thông Bạch vang lên ở bên tai: “Điện hạ, không còn sớm nữa! Ngài nên đến Văn Uyên các!”

Phong Bạch Tô lại bực bội xoay người sang chỗ khác, không để ý đến nàng ta.

Thấy vậy, Thông Bạch cắn chặt răng, đột nhiên mở miệng nói: “Điện hạ, quý quân tới!”

Vừa dứt lời đã thấy người vừa rồi còn nằm ở trên giường lập tức ngồi dậy.

Giọng nói có chút khẩn trương: “Làm sao? Phụ quân ta ở đâu?”

Nếu hỏi Phong Bạch Tô sợ ai nhất? Thì câu trả lời là không phải nữ hoàng, không phải phượng hậu. Mà là Liễu quý quân, cũng chính là phụ thân đời này của Phong Bạch Tô!

Này không phải bởi vì hắn nghiêm khắc với Phong Bạch Tô. Mà là tính tình phụ quân nàng thật sự làm Phong Bạch Tô đau đầu.

Chỉ cần Phong Bạch Tô không nghe lời thì hắn sẽ ngồi ở trước mặt nàng khóc sướt mướt.

Ngươi có thể tưởng tượng một đại nam nhân nhược liễu phù phong* ngồi ở chỗ kia khóc sướt mướt giống như một tiểu bạch hoa là như thế nào không?

*Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió

Dù sao thì Phong Bạch Tô cũng có được kỳ ức kiếp trước nên không có cách nào tiếp thu được!

Cho nên tình huống này xảy ra nhiều lần, Phong Bạch Tô dần dần có bóng ma tâm lý đối với phụ quân nàng.

Thông Bạch thấy bộ dạng khẩn trương của nàng thì bưng thau đồng trên mặt đất lên.

Nhìn nàng bình tĩnh giải thích: “Điện hạ, quý quân không lại đây. Nhưng ngài cũng nên đến Văn Uyên các rồi.”

Phong Bạch Tô: “……”

Nàng trừng mắt nhìn Thông Bạch một cái: “Em đừng có tàn nhẫn như vậy!”

Lúc này mới dội nước trong thau đồng rửa mặt.

Thông Bạch thấy ánh mắt hung ác của nàng cũng không sợ.

Sau khi thấy nàng lau xong ném khăn trắng vào trong thau thì mặt không đổi sắc bưng thau đồng đi ra ngoài.

Phong Tô Bạch thấy tiểu nha đầu này không có bộ dạng sợ hãi thì nghiêm trọng hoài nghi chính mình có phải quá dung túng nàng ta rồi hay không?

Lại ngồi ở trên giường thêm chốc lát, lúc này nàng mới bắt đầu xuống giường mặc quần áo.

Phong Tô Bạch không có thói quen được người hầu hạ, bên người trừ Thông Bạch thì những người khác đều bị nàng tìm lý do an bài đến nơi khác của Thanh Phong điện làm việc.

Hôm nay nàng thật sự không mặc y phục màu đỏ tươi nữa, mà là chọn một thân màu hồng nhạt.

Màu sắc sặc sỡ như vậy, đối với nữ tử nữ tôn quốc mà nói là cực kỳ bài xích! Cũng chỉ có ca nhi ở khuê phòng mới có thể thích.

Nhưng Phong Bạch Tô lại không cảm thấy gì. Một thân màu sắc sặc sỡ càng làm gương mặt tinh xảo tuyệt diễm kia mê người hơn. Cổ áo lỏng lẻo lộ ra cần cổ trắng nõn như ngọc bên trong, một đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách lười biếng nửa híp lại, toàn thân đều tràn ngập một loại cảm giác tùy ý lại tà nịnh.

Lúc Thông Bạch lại đi vào lần nữa thì thấy bộ dạng câu nhân của điện hạ nhà mình.

Mặc dù thân là nữ tử nhưng vẫn nhịn không được ngẩn ngơ.

Mặc kệ tính tình của điện hạ nhà nàng ta như thế nào, nhưng diện mạo mày tuyệt đối là xuất sắc nhất trong các hoàng nữ!

Hiện tại Thông Bạch cũng có thể lý giải tại sao diện hạ nhà nàng ta lại bị đồn là phong lưu.

Trong lòng nàng thở dài một tiếng: Lớn lên quá đẹp cũng là một loại tội!

*

Hai người rời khỏi Thanh Phong viện đến Văn Uyên các, không phụ sự mong đợi của mọi người, lại thu hoạch thêm ánh mắt ngượng ngùng cùng ái mộ của chúng tiểu cung hầu.

Mặt Thông Bạch không có cảm xúc đi theo sau Phong Bạch Tô, nội tâm đã tê rần!

Lúc đi vào Văn Uyên các, Phong Tô Bạch còn chưa có bước vào đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra, nghe thanh âm thì đây là một nam tử.

Nàng nhịn không được nhướng mi, không ngờ lão thái phó thoạt nhìn đoan chính vậy mà còn có loại yêu thích này? Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Tuổi của lão thái phó đã cao, cũng gần bảy mươi rồi. Cả đời của lão nhân gia đã có rất nhiều truyền kỳ, học sinh nhiều đếm không xuể, xem như là có học sinh ở khắp thiên hạ.

Nữ hoàng cũng vô cùng kính trọng bà ta. Suy xét đến tuổi tác của lão nhân gia nên đã cho bà ta ở Văn Uyên các sửa sang lại cổ phú thi tập. Này không được coi là chức vụ nghiêm túc, thời gian đều do lão thái phó sắp xếp.

Công việc của Phong Bạch Tô chính là viết thay lão thái phó, ngày thường sao chép sửa sang lại một ít đồ vật.

Ý của nữ hoàng lúc đó là tuổi tác lão nhân gia đã lớn, hoa mắt tay run, để tránh làm bà ta mệt nên đã phân cho bà ta một trợ thủ.

Xét thấy lão thái phó đức cao vọng trọng nên muốn chọn một trong những đứa con của mình. Nhưng suy nghĩ thêm thì lại sợ nữ nhi mình dùng cơ hội này mượn sức lão thái phó, cho nên cuối cùng người được chọn tới là Phong Bạch Tô.

Từ nhỏ đứa nữ nhi này của bà đã không đàng hoàng! Có lẽ ở bên cạnh lão thái phó một đoạn thời gian sẽ có thể khắc chế vài phần.

Phong Bạch Tô đứng ở trước cửa đại điện ho khan vài tiếng, tạo cơ hội cho người bên trong trốn đi.

Dù sao cũng là lão thái phó đức cao vọng trọng, nàng đột nhiên xông vào chẳng phải là làm bà ta mất mặt mũi sao?

Sau khi nàng ho khan vài tiếng thì mới cất bước đi vào.

Vừa đi vào đại điện đã thấy lão thái phó ngồi đoan chính ở án kỷ nhìn quyển sách trên tay.

Phong Bạch Tô nhìn trái nhìn phải, thấy không có người khác mới nghĩ chắc là nghe được thanh âm của nàng nên đi trốn rồi.

Nàng làm bộ cái gì cũng không biết, đi đến chỗ lão thái phó, trên mặt cười tủm tỉm chắp tay nói: “Thái phó đại nhân!”

Lão thái phó nghe tiếng lại không có để ý đến nàng.

Thấy vậy Phong Bạch Tô cũng không cảm thấy ngượng ngùng, da mặt vô cùng dày cầm cái đệm hương bồ ngồi ở đối diện bà ta.

“Thái phó tức giận sao?”

“Ai” Nàng đột nhiên thở dài một tiếng: “Bổn điện hạ cũng không còn cách nào khác! Hai ngày trước đầu lại đau nên lúc đó mới không có tới nhận chức.”

Giọng nói nàng vừa rơi xuống, cuối cùng lão thái phó cũng ngẩng đầu lên, nhìn Phong Bạch Tô xụ mặt hừ lạnh một tiếng: “Sao lão thần lại nhớ rõ lần trước Thất điện hạ cũng nói như vậy? Đầu của thất điện hạ đau cũng thật ngoan cố!”

Phong Bạch Tô thấy bà ta trừng mắt, sắc mặt khó coi.

Lập tức che cái trán lại, thanh âm tựa buồn khổ nói: “Bổn điện cũng rất ưu phiền!”

Thấy nàng nói đạo lý rõ ràng, giả vờ cũng ra dáng ra hình, lão thái phó lười tiếp tục cãi nhau cùng nàng.

Rũ mắt thoáng nhìn một thân quần áo sặc sỡ của nàng, có chút ghét bỏ: “Quần áo của ngươi sao lại thế này?”

Phong Bạch Tô thấy bà ta không so đo nữa thì khóe miệng nhếch lên.

Thấy bà ta hỏi đến quần áo thì nàng cúi đầu nghiêm túc nhìn, chớp đôi mắt vô tội nói: “Quần áo này khá tốt! Rực rỡ rất đẹp!”

Lão thái phó thấy bộ dạng chân thành vô tội của nàng, có chút vô ngữ cứng họng.

Ngụy Kinh Mặc ngồi ở sau bình phong vẫn luôn nghe động tĩnh bên ngoài, thấy bà ngoại hắn khó có khi bị người ta làm cho không còn lời nào để nói.

Ánh mắt đạm nhiên của hắn không nhịn được xẹt qua tia tò mò.

Bên ngoài vẫn luôn đồn đãi thất hoàng nữ điện hạ phong lưu không đàng hoàng.

Hắn nghe nhiều, trong đầu dĩ nhiên cũng để lại ấn tượng dâʍ ɖu͙© dầu mỡ, hắn vô thức cảm thấy chán ghét thất hoàng nữ điện hạ.

Nhưng hiện tại nghe thanh âm của nàng, nói ra thì xác thật có vài phần không đàng hoàng cùng da mặt dày.

Tiếng nói lại lười biếng. Thấp thấp, từ tính lại mang theo vài phần khàn khàn, làm tâm người ta ngứa ngáy.

Khuôn mặt thanh lãnh như ngọc của hắn có chút sững sờ. Khi giơ tay lên, ông tay áo to rộng không cẩn thận đυ.ng phải chung trà, “Phanh” một tiếng lăn xuống mặt đất.

Tiếng nói chuyện bên ngoài lập tức ngừng lại.

Sau khi Ngụy Kinh Mặc phản ứng lại, trong lòng đã hoảng loạn muốn khom lưng nhặt chung trà dưới mặt đất lên.

Giọng nói ôn nhu của lão thái phó truyền tới: “Mặc Nhi, còn không mau ra bái kiến Thất điện hạ!”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc nhấp hạ cánh môi, đứng dậy đi ra khỏi bình phong.

Sau khi Phong Bạch Tô nghe được động tĩnh từ bình phong truyền ra, cả người đã không tốt.

Lão thái phó không giữ khí tiết tuổi già, mà nàng còn thành nhân chứng đáng chết!

Nàng ngẩng đầu lão thái phó một cái. Sau khi thấy bên trong truyền ra động tĩnh sắc mặt bà ta đã bắt đầu không tốt, trong lòng Phong Bạch Tô nhịn không được lộp bộp một tiếng.

Sau đó lại nghe bà ta hô một câu “Mặc Nhi”.

Không chờ Phong Bạch Tô phản ứng lại đây đây là ai thì một thân ảnh tuyệt sắc đã đi chậm rãi đi sau bình phong ra.

Thiếu niên mặc một bộ áo gấm màu tuyết, bên trên thêu hoa văn tơ vàng, bao vây lấy thân thể mảnh khảnh của hắn. Mặt mày hắn thanh lãnh, khuôn mặt như ngọc biểu tình nhàn nhạt, giống như trích tiên.

Hơn nữa hiếm khi thấy được một nam tử không mi mắt như họa ở thời đại này, cả người đều thanh sảng. Làn da lại còn tinh tế trắng nõn hơn những nam tử mặt phấn kia.

*Mi mục như họa: ánh mắt lông mày như trong tranh.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Phong Bạch Tô, hành lễ: “Thất điện hạ.”

Thanh âm càng giống như ngọc thạch va chạm nhau, thanh thúy dễ nghe.

Phong Bạch Tô có chút ngốc lăng, ngay sau đó phản ứng lại, lập tức đứng dậy đáp lễ: “Công tử không cần đa lễ như vậy.”

Lão thái phó thấy vậy thì sắc mặt vẫn xấu như cũ. Nhìn Ngụy Kinh Mặc vội vàng mở miệng nói: “Mặc Nhi không phải cháu muốn đi thăm nhị hoàng tử điện hạ sao? Mau đi đi!”

Giống như hắn mà ở lâu hơn vài giây thì Phong Bạch Tô có thể vấy bẩn hắn vậy.

Lúc này Phong Bạch Tô khôi phục lại bộ dạng lười biếng tản mạn, thấy lão thái phó sốt ruột, trong lòng nàng nhịn không được có chút buồn cười: “Thái phó gấp như vậy làm gì? Vị này chẳng lẽ là cháu ngoại ngài, đệ nhất công tử Phượng Lăng thành?”

Nàng lại lười biếng ngồi trở lại đệm hương bồ, có chút cười như không cười nhìn Ngụy Kinh Mặc.

Ngụy Kinh Mặc ngước mắt nhìn lại, trong nháy mắt đối diện với cặp mắt hoa đào liễm diễm đa tình của nàng, ngay sau đó lập tức rũ mắt xuống.

Sắc mặt lão thái phó lại càng ngày càng đen, thanh âm hơi nặng: “Mặc Nhi! Còn không mau đi!”

Nghe vậy Ngụy Kinh Mặc hành lễ với bà ta. Sau đó lại hành lễ với Phong Bạch Tô. Lúc này mới đi ra ngoài cửa.

Lần này hắn đúng là tới tìm nhị hoàng tử. Trùng hợp nửa đường gặp được lão thái phó nên mới lâm thời đến bên này. Không ngờ sẽ đυ.ng phải Phong Bạch Tô.

Sau khi Ngụy Kinh Mặc rời đi, Phong Bạch Tô thấy lão thái phó còn nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi.

“Được rồi, thái phó đại nhân! Ta không thích cháu ngoại bảo bối của ngài, yên tâm đi!”

Ai ngờ sau khi nàng nói như vậy, lão thái phó không những không có vui vẻ mà còn bất mãn. Trừng Phong Bạch Tô nói: “Mặc Nhi nhà ta là hài tử tốt, người đến cầu thân không 50 cũng có một trăm! Ngươi vậy mà còn chướng mắt?"

Phong Bạch Tô thấy lão nhân gia này lại nóng giận, nhịn không được có chút đau đầu.

Thuận miệng có lệ nói: “Được được được! Là ta không xứng được rồi chứ!”

Nghe vậy lão thái phó lại hừ một tiếng, mở miệng nói: “Thất điện hạ nói quá lời!”

Cái này, Phong Bạch Tô xem như hoàn toàn bất đắc dĩ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play