Tôn Cánh Thành ăn mấy cái sủi cảo rồi đi về, tâm trạng bực bội, dự định đến khu tập thể đón Chu Ngư về khu mới. Đi ngang qua ngã tư bán đồ rang, lần này anh tìm một chỗ đỗ xe, xếp hàng mua một gói hạt dẻ rang và táo gai phủ đường.

Mua xong anh gói chặt hạt dẻ rang lại, bỏ vào túi áo khoác của mình.

Chu Ngư vốn không định về nhà mẹ, nhưng Phùng Dật Quần vô tình bị trật cổ tay, cô lấy vài miếng cao dán từ phòng khám đưa cho bà dán. Sau đó nhanh nhẹn băm thịt, trộn nhân, nhồi bột, cán vỏ. Phùng Dật Quần thì gói sủi cảo. Trật tay không nghiêm trọng, gói sủi cảo không thành vấn đề.

Hai mẹ con ít nói, cũng không bàn chuyện nhà cửa, bình thường có việc thì nói, không có việc thì ai làm việc nấy. Trước đây quan hệ của hai mẹ con không căng thẳng như vậy, tất cả đều bắt đầu sau khi ba của Chu Ngư qua đời.

Khi ba Chu Ngư qua đời, cô mới học lớp 8, khoảng 13-14 tuổi. Mối quan hệ của cô với ba mình rất tốt… thực ra một nhà ba người đều rất hòa thuận, ai cũng khen ngợi. Năm ba qua đời, mặt Chu Ngư nổi đầy mụn, kinh nguyệt thì rối loạn, ba đến năm tháng mới có một lần. Phùng Dật Quần không ít lần đưa cô đi bệnh viện, đông y tây y đều xem qua, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng Tôn Hữu Bình đề nghị đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý.

Trong hai năm sau đó, Phùng Dật Quần mỗi tháng đều đưa Chu Ngư đi Bắc Kinh, thực sự có hiệu quả, mặt cô không nổi mụn nữa, kinh nguyệt cũng trở lại bình thường. Bác sĩ chẩn đoán là rối loạn căng thẳng, đứa trẻ nhất thời không chấp nhận được sự thật người thân đột ngột qua đời. Một số đứa trẻ thì thay đổi tính tình và nổi loạn; một số thì chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của cái chết; còn như Chu Ngư, tâm lý trưởng thành sớm, chịu đựng trong lòng, không chịu nổi áp lực tâm lý thì sẽ phản ánh ra cơ thể.

Chu Ngư dọn dẹp xong đi về, Tôn Cánh Thành đứng bên đường bấm còi, Chu Ngư mở cửa lên xe, “Anh không bấm còi em cũng thấy anh.”

“Ban đêm tối, anh không nhìn rõ em.” Tôn Cánh Thành như khoe của, lấy hạt dẻ rang ra, “Còn nóng đó.”

“Em lười bóc, dính tay.” Chu Ngư không ăn.

“Anh nói em…” Tôn Cánh Thành không vui, “Anh xếp hàng hai tiếng, về còn cố cất kỹ trong áo sợ nguội…”

“Được rồi, em ăn…”

“Đừng làm bẩn móng vuốt của em, về nhà anh tự ăn.” Tôn Cánh Thành định lấy lại.

“Tay anh mới là móng vuốt đó.” Chu Ngư giành lại, tự bóc.

“Tâm trạng tốt ghê.” Tôn Cánh Thành nói.

“Em ăn được đồng xu may mắn trong sủi cảo.” Chu Ngư nói.

“Đồng xu bẩn lắm.”

“Em là người trong bụi bặm, không cao quý như anh.”

“Coi miệng lưỡi của em kìa…” Tôn Cánh Thành cũng vui, há miệng ra, ý bảo cô đút cho anh một quả táo gai phủ đường.

Chu Ngư đút cho anh một quả, mình cũng ăn một quả, rồi khen ngon. Cô không thích táo gai phủ đường lắm, nhưng cửa hàng mà Tôn Cánh Thành mua thực sự rất ngon.

Tôn Cánh Thành càng vui hơn.

“Anh nói chuyện giống mẹ em, nói quá.” Chu Ngư nói: “Anh nhiều nhất chỉ xếp hàng năm phút thôi.”

“Anh xếp hàng bao lâu không quan trọng, quan trọng là hai ta vui vẻ ăn cùng nhau.” Tôn Cánh Thành nói.

“Không quan trọng sao lại nói dối? Năm phút thì năm phút…”

“Em sao vậy hả, mua cho em mà em còn chê anh xếp hàng nhanh?” Tôn Cánh Thành ngán ngẩm.

“Em không chê anh xếp hàng nhanh.”

“Vậy tại sao cứ nhắc đến thời gian?”

“Anh nói dối là không tốt.”

“Vậy không phải nhắc đến thời gian sao?”

“Nhắc đến thời gian với nói dối là một chuyện sao?”

“Là một chuyện!” Tôn Cánh Thành hơi giận, “Anh vui vẻ mua táo gai phủ đường cho em, trên đường anh nhịn không ăn, chỉ nghĩ đến khi đón được em sẽ cùng ăn…” nói xong miệng bị nhét một quả táo gai.

“Được rồi, được rồi, em sai rồi.”

Tôn Cánh Thành trừng mắt nhìn cô, không thích thái độ lấy lệ của cô.

Chu Ngư hôn nhẹ lên cái má phồng của anh, cơn giận của Tôn Cánh Thành lập tức tiêu tan. Trong xe yên lặng, Chu Ngư tiếp tục bóc hạt dẻ, Tôn Cánh Thành tập trung lái xe.

Về đến bãi đỗ xe của khu chung cư, Chu Ngư giơ tay chuẩn bị xuống, bị Tôn Cánh Thành kéo tay lại lau bằng giấy ướt. Chu Ngư nói anh: “Anh không nói sớm là trên xe có giấy ướt.”

Tôn Cánh Thành không nói gì, khóa xe, nắm tay cô lên lầu.

Nhưng – hai người không yên ổn được ba phút.

Họ thay đồ đi đến trung tâm thể thao chơi cầu lông, trên đường thấy một huấn luyện viên chơi rất giỏi, lối đánh nhẹ nhàng mà hiệu quả, khiến cô dừng lại nhìn mãi. Đến lượt cô và Tôn Cánh Thành đánh, anh chơi như đang đấu với kẻ thù không đội trời chung – bập, bập, bập, nhảy lên đánh cầu, đập mạnh vào người cô.

Cô chỉ bình thường, vô hại đánh cầu, anh thì lại tấn công mãnh liệt đập mạnh. Cô không hiểu, cầu của cô đánh qua chẳng đáng để anh nhảy lên như vậy…

Mười phút là cô hết sức. Như một cô bé nhặt cầu, cứ nhặt mãi, nhặt mãi.

Dạo này Tôn Cánh Phi rất bận, chị phải lo liệu thủ tục chuyển nhượng. Căn nhà đã đặt cọc xong, ba phòng ngủ, cùng khu với nhà cưới của Tôn Cánh Thành. Chỉ khác là một ở giai đoạn một, một ở giai đoạn ba. Chị đã phạm một sai lầm lớn khi mua nhà, đó là vội vàng, vốn có thể ép giá thêm, nhưng người bán cương quyết không giảm một xu.

Dù tốn thêm tiền, nhưng Tôn Cánh Phi lại cảm thấy yên tâm, căn nhà chỉ mới trang trí hai năm, thẩm mỹ không thể nói là xấu, cũng không xuất sắc, nhưng đạt chuẩn. Nếu thủ tục suôn sẻ, sau Tết, trước khi Kha Vũ vào học, hai mẹ con có thể chuyển vào ở.

Hai hôm trước anh cả và anh hai đến xem nhà, nghe nói đã đặt cọc, chỉ có thể nói những lời hay. Chiều nay hẹn Tôn Cánh Thành, anh đến xem, đi quanh một vòng, nói ngoài giá hơi đắt thì không có gì đáng chê.

“Nhà không có vấn đề là được rồi.” Tôn Cánh Phi không bận tâm. Xem xong, hai chị em về phòng khám.

Trên đường, Tôn Cánh Phi nhắc chuyện nhà họ không có ai ở. Tôn Cánh Thành nói mấy hôm nay họ đều ở khu đô thị mới, Chu Ngư mở thẻ ở phòng tập, rảnh rỗi là đi tập. Anh không biết rằng, Chu Ngư không chỉ mở thẻ ở phòng tập, mà còn bí mật đăng ký lớp cầu lông, mỗi ngày lén lút luyện hai tiếng. Cô là người thù dai.

Đến phòng khám, Tôn Cánh Phi ra hiệu anh lên lầu trước, chị đi mua gói thuốc.

Tôn Cánh Thành nói: “Em đi cùng…”

“Không cần, không cần, cậu lên trước đi. Mẹ làm nhiều món ngon lắm.” Tôn Cánh Phi giục.

Tôn Cánh Thành đeo khẩu trang, xuống xe, chuẩn bị lên từ phòng khám, Tôn Cánh Phi nhắc anh rằng vào phòng khám không chỉ phải quét mã, mà còn cần đăng ký thông tin cá nhân.

Tôn Cánh Thành không sợ, quét mã, đo nhiệt độ, làm đăng ký cá nhân, rồi bước lên lầu.



Tôn Cánh Phi tìm được chỗ đỗ xe, ngồi trong xe gọi video cho Kha Vũ. Kha Vũ đã về nhà ông bà nội năm ngày, chị giữ thói quen gọi video mỗi ngày một lần, cố gắng giữ thời gian dưới hai phút, sợ nói nhiều con sẽ chán, hơn nữa cũng không có gì cụ thể để nói.

Năm chị mười lăm, mười sáu tuổi, mẹ Tôn nói gì chị cũng thấy phiền. Suy bụng ta ra bụng người, chị cố gắng nói ít nhất có thể. Bình thường quan hệ mẹ con họ không tệ, không có trở ngại trong giao tiếp, chủ yếu là chị không thích quản chặt con. Chị không thích quản không có nghĩa là để mặc con lớn lên hoang dã, chỉ là không dùng quyền uy của mẹ để áp đặt con mà thôi.

So với chị, Kha Vũ hòa hợp với ba hơn. Ba cậu làm việc trong cơ quan, có ngày nghỉ, thời gian bên con nhiều hơn. Chị bận rộn quanh năm, cũng chỉ mấy năm gần đây, sau khi lên quản lý mới có ngày nghỉ. Lẽ ra với năng lực của chị đã có thể lên làm quản lý từ lâu, nhưng trình độ học vấn của chị không đủ, sau này mới tự học, học ngày học đêm để lấy chứng chỉ. Những năm qua, công việc đã rút cạn sức lực của chị, thậm chí có tháng chị chỉ gặp con được một lần.

Hai mẹ con nói chuyện hai phút, Kha Vũ hỏi khi nào chị về, chị trả lời qua loa rằng năm nay sẽ đón Tết ở nhà bà ngoại. Kha Vũ là đứa trẻ hiểu chuyện, cậu đã sớm nhận ra mối quan hệ tế nhị giữa ba mẹ, chỉ là chưa bao giờ hỏi đến.

Trên lầu phòng khám, Tôn Cánh Thành vừa lên đã bị mẹ Tôn mắng một trận. Mẹ Tôn bận rộn cả ngày, hết hấp lại rán, bàn ăn dài tám người không đủ chỗ đặt. Đơn vị chị dâu cả chưa được nghỉ, chị dâu thứ hai thì khỏi nói đi, Chu Ngư thì ở khu mới, cả Tôn Cánh Phi cũng chạy đi từ sớm. Bà chủ yếu mắng Tôn Cánh Phi, con gái nhà người ta về nhà mẹ đẻ đều bận rộn, còn chị thì chẳng làm gì, chỉ ngồi ăn.

Tôn Cánh Thành lập tức hiểu vì sao Tôn Cánh Phi kêu anh lên trước, trận mắng này cũng không tính là oan, anh chấp nhận. Mẹ Tôn gói hai túi đồ rán, kêu anh mang đi cho nhà bác cả ở khu khác.

Tôn Hữu Bình có ba anh em, ông xếp thứ hai, anh cả ông cũng sống trong thành phố, em út thì ở rể nhà người ta, cách cả trăm cây số.

Tôn Cánh Thành xách đồ đến nhà bác cả, bác cả là bác sĩ Đông y có uy tín, còn hơn cả Tôn Hữu Bình, chỉ là năm nay đã nghỉ hưu. Trước đây ông ấy luôn làm việc ở bệnh viện Trung y.

Tôn Cánh Thành và bác cả trò chuyện với nhau suốt hai tiếng, đến khi trời tối, bác gái giữ anh lại ăn cơm, anh mới đứng dậy cáo từ.

Anh chủ yếu bàn với bác cả về việc kế thừa nghề Đông y. Trước khi đến anh không định hỏi, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng không hiểu sao khi nói chuyện tự nhiên lại hỏi. Những năm qua thỉnh thoảng anh cũng thấy hối hận khi bỏ đại học y để thi lại vào trường đại học mà mình thích.

Nhưng ngôi trường và ngành học mà anh yêu thích lại chẳng ra gì. Sau này công việc anh làm cũng hoàn toàn trái ngược với chuyên ngành. Mười mấy năm qua anh loay hoay… quay cuồng làm nhiều việc, nếu nói có việc nào anh cảm thấy có ý nghĩa nhất, thì chỉ có hai năm dạy học ở Quý Châu.

Năm đó, anh giúp đỡ năm đứa trẻ, cuối cùng chỉ có một đứa đỗ đại học, đến nay mỗi năm vẫn viết thư cảm ơn anh. Bốn đứa còn lại thì không may mắn như vậy, vì khả năng học tập trung bình nên đều lần lượt bỏ học cấp ba đi làm ở nhà máy.

Việc khác là những năm qua anh đi nhiều nơi, bất kể Tây Tạng hay vùng xa xôi, dân làng địa phương hay bạn đường gặp nguy hiểm, anh đều tận dụng kiến thức y học ít ỏi của mình, dốc hết sức giúp đỡ, không để họ nặng hơn hay mất mạng trước khi xe cứu thương đến.

Tủ sách nhà anh có một nửa là sách y, đủ loại, rất đa dạng. Nếu gặp vấn đề chuyên môn mà mình không chắc, anh đều sẽ hỏi bác cả, bác cả không biết thì hỏi người trong bệnh viện. Những năm qua, hễ đi nhà sách, anh đều mua một cuốn sách về y học.

Nói cách khác, những năm qua — anh đều có ý thức học y, chỉ là chưa có kinh nghiệm lâm sàng. Vì không có chứng chỉ hành nghề, nên thậm chí việc kê đơn thuốc trong phòng khám cũng là vi phạm pháp luật.

Năm ngoái, khi dịch bệnh bùng phát ở Vũ Hán, tin tức và mạng đều ca ngợi sự vĩ đại của bác sĩ. Tôn Hữu Bình lúc đó rất phấn khởi, đi đứng lưng thẳng tắp, ở nhà chống dịch chỉ xem tin tức và các báo cáo về bác sĩ. Đặc biệt là khi có mặt Tôn Cánh Thành.

Hành động này khiến anh phản cảm, lập tức thảo luận với Tôn Cánh Phi rằng, bác sĩ vĩ đại không sai, nhưng chỉ những người có tâm và y đức mới đáng được khen ngợi, không phải cả ngành y. Xung quanh anh, có không ít bác sĩ thiếu đạo đức, đếm không xuể. Chỉ riêng anh đã biết ba người.

Lời này là thật, nhưng cũng có vô tình, anh thực sự biết vài bác sĩ không ra gì. Anh cũng đặc biệt ghét việc lấy hành vi của một số người để đại diện cho phẩm chất của cả ngành. Nếu nhìn nhận vấn đề như vậy, thì một người làm nghề phạm lỗi, cả ngành sẽ bị chê trách.

Tôn Hữu Bình bị chặn họng đến mức ba ngày không cùng ngồi ăn cơm với anh.

Anh không có tham vọng lớn lao trong sự nghiệp, chỉ cần đủ nuôi sống gia đình và có chút tiền tiêu vặt là đã rất hài lòng. Anh hiểu rõ rằng kiếm được một triệu phải bỏ ra một triệu công sức; kiếm được mười triệu phải bỏ ra mười triệu công sức. Anh muốn kiếm tiền, nhưng không muốn mất hết cuộc sống. Nếu không thì việc kiếm tiền có ý nghĩa gì?

Công ty ngoại thương của anh trước đây làm ăn khá ổn, nhưng năm nay bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, dần dần phải tiêu đến tiền tiết kiệm. Dù vậy, anh vẫn ngồi vững như bàn thạch, không cảm thấy thực sự lo lắng. Không biết anh lấy đâu ra sự tự tin và lòng kiên định, luôn nghĩ rằng kiếm tiền rất dễ, sao lại có thể không kiếm nổi một miếng ăn?

Suy cho cùng, đó là vì anh chưa từng phải lo lắng về tiền bạc.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh cùng bạn học hợp tác kinh doanh, kiếm đủ tiền thì đi chơi, tiêu hết lại quay về kiếm, đầu óc anh linh hoạt, kinh nghiệm thực tiễn cho thấy kiếm tiền rất dễ dàng. Dù sau này đã ổn định sự nghiệp, anh vẫn yên tâm giao công việc cho người dưới làm. Anh không phải là người ngồi yên trong văn phòng.

Bạn bè hay châm chọc rằng có lẽ mông anh không giống người khác, mọc gai nên không thể ngồi yên trên ghế văn phòng được. Người khác kiếm tiền mệt mỏi, còng lưng, còn anh thì nhẹ nhàng, cuộc sống lại vui vẻ.

Tôn Cánh Thành trả lời bạn bè: “Các anh đi xe gì, tôi đi xe gì?” Bạn bè anh toàn đi xe Mercedes hoặc BMW mới, ít nhất cũng phải năm trăm ngàn. Tôn Cánh Thành thì vẫn đi chiếc xe mà anh hai bỏ lại từ mấy năm trước, anh lái quen rồi nên cũng lười đổi.

Anh kết bạn không câu nệ, đủ loại người, đủ mọi lứa tuổi. Cụ già bên đường bơm lốp, anh cũng có thể trò chuyện, mỗi lần đi bơm lốp xe, cụ già đều không lấy tiền. Cuối cùng còn cãi nhau đỏ mặt tía tai, cụ già nói nhận tiền là coi thường cụ.

Nhưng vài tháng gần đây, anh bắt đầu cảm thấy không hài lòng với hiện trạng, cũng thấy lo lắng thực sự, cụ thể là vì sao thì không rõ, chỉ là thấy không có hứng thú. Thỉnh thoảng lái xe qua một ngã tư, cảm giác này lại càng mạnh.

Trước đây bạn bè khoe con cái, khoe tình cảm, anh không thấy gì, nhưng gần đây mỗi lần họ rủ nhau tụ tập, lại có người kêu than: “Không được, tôi phải chăm con, ở bên vợ, không thể so với anh chàng tự do như anh.” Rồi một đám người bắt đầu khen ngợi anh, lúc đó anh thấy rất phiền.

Anh nổi tiếng trong đám bạn là chàng trai tự do.

May thay, giai đoạn cảm giác khó chịu này dần dần có lối thoát, anh tự nhận đó là “khủng hoảng tuổi trung niên”, cũng chấp nhận một cách nhẹ nhàng.

Người già đi, yếu đuối là chuyện rất đỗi bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play