Vào buổi trưa, sau khi tắm rửa trong phòng xong, Dụ Duy Giang chuẩn bị xuốngnhà hàng ở dưới tầng để ăn trưa. Nhà hàng có không gian sang trọng, hầu hết các diễn viên trong đoàn phim đều ăn ở đây. Dụ Duy Giang cầm khay thức ăn, trong dòng người nhìn thấy một bóng dáng quen mắt với mái tóc vàng rực rỡ.
Người đó có dáng người mảnh khảnh, đeo ba lô trên vai trái, mặc áo hoodie đen rộng và quần jeans rách màu xanh nhạt, trông như một học sinh năng động. Cậu nghiêng người, cúi đầu, chăm chú chọn món ăn trong khay. Trên cổ cậu đeo một mặt dây chuyền ngọc hình vuông, khi cúi xuống, nó tự nhiên đung đưa trước ngực. Mái tóc vàng rực rỡ rất nổi bật, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cậu.
Lần này không đeo khẩu trang, Dụ Duy Giang nhìn rõ khuôn mặt của Thời Dẫn. Mặc dù đã gặp một lần trong buổi họp báo trước đó, nhưng chỉ là thoáng qua, không nhìn kỹ. Đánh giá một cách khách quan, người hâm mộ này của anh rất đẹp trai. Mái tóc vàng làm nổi bật làn da trắng, thu hút sự chú ý nhưng không quá phô trương. Dụ Duy Giang âm thầm chấm điểm khuôn mặt của cậu trong lòng, lại thầm nghĩ sao đi đâu cũng gặp người này.
Năm đầu tiên ra mắt, anh cũng từng được người hâm mộ săn đón, nhưng chủ yếu là fan nữ, thực sự chưa gặp fan nam nào. Huống chi là một fan nam trung thành như vậy. Thời Dẫn chọn lựa mãi, cái này không thích ăn, cái kia cũng không thích ăn, trong lòng hối hận sao không tìm một chỗ ăn vừa ý lại phải đến nhà ăn tự chọn này chịu khổ. Trong khay còn lại miếng sushi gan ngỗng cuối cùng, Thời Dẫn đưa tay định lấy, thì thấy một bàn tay thon dài đã vươn tới trước.
Người đó đeo đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, bàn tay người đàn ông to hơn cậu cùng với các đốt ngón tay rõ ràng. Tay cậu dừng lại giữa không trung, Thời Dẫn ngẩng đầu lên, muốn xem tay của vị đại gia nào mà đẹp như vậy. Thời Dẫn cứng đờ người, ánh mắt chạm vào ánh mắt của vị “đại gia” đó. (Edit: anhii79)
Dụ Duy Giang thì lại tỏ ra bình thản. Thời Dẫn mở miệng, đầu óc xoay chuyển, tỏ ra rất hào phóng và lịch sự: “Cho anh, cho anh.”
Thời Dẫn làm động tác nhường miếng sushi gan ngỗng, trông như một bảo bối sống động. Dụ Duy Giang nửa cười nửa không nhìn cậu một cái:
“Cũng đến đây ăn cơm à?”
Câu nói này có hàm ý, Thời Dẫn nghe ra. Trời đất chứng giám, cậu tuy biết Dụ Duy Giang ở khách sạn này nhưng thực sự không tính đến việc sẽ gặp anh ở đây.
Cậu chỉ muốn ăn trưa gần đó thôi.Thời Dẫn oan ức chết đi được, sợ Dụ Duy Giang nghĩ cậu là fan cuồng, vội vàng giải thích: “Thầy Dụ, em thật sự không phải fan cuồng.”
Nói xong, còn đặc biệt lùi lại vài bước giữ khoảng cách, lại bổ sung: “Nhưng em vẫn sẽ theo dõi các hoạt động của anh, trong thời gian tới, anh vẫn sẽ gặp em thường xuyên.”
Dụ Duy Giang gắp miếng sushi gan ngỗng cuối cùng từ khay, đi đến trước mặt Thời Dẫn, đặt miếng sushi vào khay của cậu. Thời Dẫn cầm khay thức ăn, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay của Dụ Duy Giang một lúc. Dụ Duy Giang nhìn theo ánh mắt của cậu, nói bâng quơ: “Giả đấy, Pinduoduo 29.9 bao ship.”
Thời Dẫn cúi đầu cười thầm, nghĩ bụng anh lừa ai chứ.
“Sao cậu gọi tôi là thầy Dụ?” Dụ Duy Giang thắc mắc.
Thời Dẫn mặc cả với anh: “Vậy… gọi là ‘Giang Giang’ nhé?”
Cách gọi này nghe rất thân mật, Dụ Duy Giang không quen, xua tay: “Thôi đi.”
“Vậy vẫn gọi là thầy Dụ.”
Thành Nam cách đó không xa nhìn thấy Dụ Duy Giang, cầm khay thức ăn đi tới:
“Anh Dụ, ăn cùng không?”
Anh ta nhìn Thời Dẫn một cái, Thời Dẫn chủ động chào tạm biệt Dụ Duy Giang, cầm khay thức ăn tìm bàn khác để ăn. Vừa ngồi xuống, một mùi nước hoa nữ xộc vào mũi, cùng với hương thơm là bóng dáng của Phó Lâm. Cô ấy đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, cầm khay thức ăn ngồi trước mặt Thời Dẫn. Cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu.
Phó Lâm thấp giọng hỏi cậu: “Lại đến xem Dụ Duy Giang à?”
Thời Dẫn tự ăn cơm của mình: “Sao vậy?”
Phó Lâm nhấp một thìa súp nấm nói: “Thời Dẫn, cậu vừa vừa phải phải thôi, chưa thấy chàng trai nào cuồng thần tượng như cậu.”
Phó Lâm cũng không biết ăn phải thuốc súng gì, nói những lời khiến Thời Dẫn vốn là người có tính tình tốt cũng có chút bực mình, Thời Dẫn lạnh mặt: “Sư tỷ, chị uống nhầm thuốc à?”
Phó Lâm mím môi, không nói thêm cúi đầu ăn cơm. Thực ra Phó Lâm không ưa Dụ Duy Giang, lúc trước Thời Dẫn và cô chia tay, cũng không phải không liên quan đến Dụ Duy Giang. Phó Lâm thấy Thời Dẫn không tránh mình, trước mặt cô vẫn thản nhiên, trong lòng có chút an ủi. Cô gắp một miếng bánh hạt dẻ mà Thời Dẫn thích ăn từ khay của cô cho cậu.
Thời Dẫn ngẩng đầu nhìn cô một cái. Phó Lâm nở nụ cười quyến rũ. Qua hai bàn ăn, Dụ Duy Giang và Thành Nam ngồi cách Thời Dẫn không xa, Thành Nam nhận ra bóng dáng trước mặt cậu là Phó lâm, quay đầu nhìn vài lần nói: “Anh, đó là Phó Lâm phải không? Cô ấy quen với cậu nhóc tóc vàng - à không, fan của anh à?”
“Chắc là vậy.” Dụ Duy Giang từ tốn cắt miếng thịt trên đĩa, xiên một miếng nhỏ đưa vào miệng. Có lẽ vẫn là người quen cũ có mối quan hệ không hề cạn, Dụ Duy Giang nghĩ.
Thời Dẫn hiểu tâm tình của Phó Lâm, đẩy khay thức ăn sang một bên, lấy khăn ăn lau miệng:
“Sư tỷ, bây giờ chị đã là ngôi sao rồi, thật sự không sợ tự gây rắc rối cho mình sao? Chị không sợ rắc rối nhưng em sợ đấy, chị đừng hại em.”
“Với danh tiếng hiện tại của chị, vẫn chưa đến mức đi trên đường lớn là bị nhận ra, hơn nữa chị còn đội mũ mà.”
“Phó Lâm?”
Bầu không khí đột nhiên im lặng, Phó Lâm cứng đờ ngẩng đầu lên. Cái miệng này của cô có lẽ đã được khai quang, bây giờ chỉ cảm thấy mặt đặc biệt đau.
“Chị Tĩnh....”
Người đến là quản lý của Phó Lâm, Từ Tĩnh. Cô nhìn Phó Lâm, rồi nhìn Thời Dẫn, lông mày hơi nhướng lên, theo thói quen nghề nghiệp nhìn Thời Dẫn một lúc lâu, tỉ mỉ phác họa các đường nét trên khuôn mặt cậu.
“Bạn à?” Từ Tĩnh là người thông minh, tìm cho Phó Lâm một bậc thang bước xuống.
“À, vâng, là bạn.”
Từ Tĩnh giúp Phó Lâm chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa sau tai, thúc giục: “Ăn vài miếng thôi, lát nữa là bắt đầu làm việc rồi, ăn nhiều mặt sẽ sưng.”
“Em biết rồi.” Phó Lâm đứng dậy. Từ Tĩnh nhìn Thời Dẫn, đưa cho cậu một tấm danh thiếp, “Tôi là Từ Tĩnh, cậu là bạn của Phó Lâm phải không? Cậu họ gì?”
Thời Dẫn nghiêm túc nói: “Không cần đâu ạ, họ Thời.”
“Cậu Thời, không biết có tiện cho tôi xin số liên lạc của cậu không?”
Thời Dẫn nói “được”, rồi lấy từ ba lô ra một cây bút, viết một dãy số lên mặt sau của tấm danh thiếp. Từ Tĩnh thấy Thời Dẫn thoải mái như vậy, cầm danh thiếp cười rạng rỡ: “Vậy chúng tôi đi trước, cậu cứ từ từ ăn.”
“Bạn của em hình tượng rất tốt đấy.” Từ Tĩnh hài lòng nhìn số điện thoại trên mặt sau của tấm danh thiếp. Phó Lâm cười gượng hai tiếng, lén nhìn dãy số trên danh thiếp. Dãy số đó là mã số sinh viên của Thời Dẫn.
Từ Tĩnh trầm ngâm gật đầu: “Có thể phát triển, chắc chắn là một người có tiềm năng.”