Thập niên 60: Nhật Ký Nuôi Con Trong Đại Viện

Chương 15: Đây là đốc thúc nhóc đi giao lưu với mấy hài tử khác


2 tháng

trướctiếp

Quả nhiên là khuôn mặt hồ ly tinh, tâm tư cũng y chang! Chỉ là tiếc ghê, chọc vào bà ta mà còn muốn vào nhà ăn làm? Cửa cũng chẳng có!

Bà Thái trợn trắng mắt, quyết định đợi lát nữa sẽ mua thêm nhiều hạt dưa bánh kẹo để đút lót, dù sao cũng không thể để Liễu Tố Tố được vào nhà ăn!

Bà ta vội vã đi mua đường, cũng không thấy được một người đàn ông trung niên đi qua, cười tủm tỉm nói: "Cháu là người nhà Hàn Liệt?"

Hàn Tiền ngẩng đầu, thấy một người mặc quân trang giống chú Hàn, tâm gỡ xuống một chút phòng bị, hỏi: "Bác là ai vậy?"

"Bác là chiến hữu của đồng chí Hàn Liệt, quản lý nhà ăn, cháu có thể gọi bác là bác Triệu."

Hàn Trình đứng bên cạnh nghe được lời này, lỗ tai lập tức dựng thẳng: "Oa~, quản lý nhà ăn! Vậy bác Triệu, nhà bác có phải có rất nhiều thịt hay không!"

Người đàn ông nghe vậy nở nụ cười: "Không có rất nhiều thịt, nhưng có cá, nếu cháu thích bác cho cháu hai con nhé?"

"Cháu thích lắm! Siêu siêu thích!" Hàn Trình lập tức gật đầu, chỉ cần là thịt nhóc liền thích!

"Được, chỉ là phải trao đổi điều kiện, các cháu đưa bánh cho bác ăn."

Một miếng bánh đổi một con cá, đúng là có lời, Hàn Trình nhìn anh trai, cuối cùng hai đứa bẻ bánh của mình đưa qua, rất là đau lòng dặn dò: "Bác không được gạt bọn cháu đâu đó!"

"Yên tâm, bác là quân nhân sao có thể gạt người." Hắn nói xong, liền đem miếng bánh chà bông nhét vào miệng.

Hai đứa nhỏ cho không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể tính là một miếng, nhưng chỉ một miếng này khiến hắn lập tức mở to mắt.

Người này thật ra chính là sĩ quan hậu cần, sáng nay lúc Chung sư trưởng tới tìm hắn, hắn còn có chút không tin, một chút thịt khô thôi, có thể làm ngon đến mức nào.

Nhưng Chung sư trưởng vỗ vỗ ngực đảm bảo, sĩ quan hậu cần liền nói chờ mình đi chợ về lại đến nhìn xem, không nghĩ tới trùng hợp gặp mấy hài tử nhà Liễu Tố Tố ở trên đường, hắn cũng không chậm trễ, lập tức tính toán muốn nếm thử một miếng, rốt cuộc tay nghề có được không, ăn một lần là có thể biết.

Một miếng bánh chà bông mới vừa vào miệng, hắn liền biết, Chung sư trưởng nói không sai, đồng chí Liễu tay nghề thật khó lường!

Hàn Trình cười hì hì nói: "Thế nào, nương cháu làm rất ngon đúng không?"

"Đúng là rất ngon."

"Vậy bác cũng không được quên cá của bọn cháu đâu đó nha." Hàn Trình không yên tâm dặn dò.

"Sẽ không quên." Hiện tại nhiều người nhiều miệng không tiện nói chuyện, đến lúc đó vừa lúc có thể lấy lý do đưa cá tán gẫu cùng đồng chí Liễu Tố Tố một chút, cần phải đem đồng chí ưu tú như vậy tới nhà ăn làm việc!

Tưởng tượng đến tương lai mình có lộc ăn, sĩ quan hậu cần liền vừa lòng bật cười.

Mấy tiểu tử kia đi theo Ngưu Đản chạy có chút xa, hơn nữa nhiều người nên Liễu Tố Tố cũng không biết sĩ quan hậu cần đến đây. Tới chợ, cô gọi mấy đứa nhỏ lại xếp thành hàng, tiếp theo từ trong túi móc ra sợi dây, thuần thục đem mấy hài tử cột vào cánh tay mình.

Trần Nam đứng một bên nhìn một loạt thao tác này quả thực trợn mắt há hốc mồm.

“Chị dâu, việc này……”

Cô ấy trước nay chưa từng thấy ai nuôi con như vậy!

Liễu Tố Tố cười nói: “Bọn nhỏ nghịch lắm, như mới vậy an toàn.”

“Đúng thật.”

Trần Nam nhìn, trong lòng ngứa ngáy, nếu không phải trong ngực còn ôm một đứa bé, cô ấy cũng muốn thử xem, rốt cuộc trẻ con nhà cô ấy còn nghịch hơn.

Chợ không khác đời sau là mấy, hai bên đường là đủ loại sạp hàng, trên mặt đất bày đủ loại đồ, màu sắc rực rỡ, cái gì cũng có, điểm giống nhất là có rất nhiều người.

Liễu Tố Tố mua đồ dựa theo danh sách đã liệt kê, đầu tiên cần nhất chính là hạt giống, Trần Nam ngày hôm qua cho cô không ít, nhưng có một số loại cô ấy cũng không có, đặc biệt là hạt giống ngô.

Hiện tại đã tháng tư, muốn trồng lúa mì nhất định là không còn kịp rồi, cũng không thể cứ để ruộng hoang phế, Liễu Tố Tố liền nghĩ dứt khoát trồng ngô, có thể trực tiếp ăn, làm thành bột ngô, ép dầu hoặc là xào đường đều được.

Gần ba mẫu đất gieo ngô cần non nửa túi hạt giống, Liễu Tố Tố hỏi vài người dân mới mua được, đối phương còn phải về nhà lấy, chắc là không nghĩ tới hiện tại sẽ có người mua hạt ngô.

Trước lúc đi, Liễu Tố Tố hỏi thêm: “Đồng chí, nhà anh có gà con không, tôi muốn mua mấy con.”

Hiện tại nuôi gà không nghiêm, nhà ai có thể nuôi, người bán hàng gật gật đầu, nói nhà mình vừa lúc ấp trứng, hỏi cô muốn nhiều ít.

“Càng nhiều càng tốt!” Liễu Tố Tố lập tức nói, hiện tại cô không chỉ muốn dự trữ lương thực, còn muốn dự trữ thịt, gà nuôi lớn làm thành thịt gà khô, có thể để trong thời gian dài.

“Được, để tôi trở về nhìn xem.” Hắn nói xong liền rời đi.

Trần Nam trong nhà đã có gà nên không cần mua, lúc này đang xem vải dệt, còn hỏi Liễu Tố Tố muốn mua một ít hay không.

“Không cần, chị không biết làm quần áo.” Hơn nữa trong nhà vẫn còn. Đang nói việc này, cô lại nhớ tới: “Tiểu Nam may vá thế nào?”

Trần Nam xua xua tay: “Em miễn cưỡng có thể làm quần áo thôi, người có tay nghề giỏi nhất phải kể đến chị Lữ.”

“Chị Lữ?”.

“Đúng vậy, nhà chị ấy cách nhà chị không xa đâu, chị muốn làm quần áo sao?”

Liễu Tố Tố gật gật đầu, thật ra cũng không phải là làm quần áo, cô muốn làm cho Tiểu Cẩm cái mũ giống với mũ lưỡi trai.

Hiện tại cả ngày cùng cô ở nhà nên Tiểu Cẩm mới nguyện ý bôi thuốc, nhưng vết sẹo trên mặt dù sao cũng là do bị phỏng, không nên phơi nắng, hơn nữa nhóc cũng cảm thấy không quá tự tin, nếu có thể mang mũ sẽ tốt hơn.

Thêm nữa Liễu Tố Tố cũng muốn học cách làm quần áo, hiện tại vải dệt đắt, quần áo càng đắt hơn, không tự làm sẽ mất tiền.

“Vậy sau khi trở về chúng ta cùng đi tìm chị Lữ đi, chị ấy rất tốt bụng.” Trần Nam nói.

“Được.” Đang nói chuyện người bán hàng đã trở lại, trừ hạt ngô còn có bốn con gà con, Liễu Tố Tố sảng khoái thanh toán tiền, kỳ thật cô còn muốn nuôi lợn nữa, chờ đến lúc thu hoạch ngô, cùi ngô dùng làm thức ăn cho lợn không thể tốt hơn, nhưng Trần Nam nói chỉ có đầu năm bên trại chăn nuôi mới bán lợn con.

“Chờ sang năm vậy, Tiểu Nam cũng cùng chị nuôi lợn đi?” Liễu Tố Tố nói.

Nuôi lợn mệt nhưng một con nuôi lớn nặng 2 3 trăm cân, phơi thành thịt khô dự trữ, gặp phải thiên tai, ít nhất còn có thịt, đỡ thèm.

(1 cân TQ = 0,5kg)

Tuy rằng còn hơn một năm nữa mới đến nạn đói, nhưng cái gì cũng phải sớm chuẩn bị, rốt cuộc hiện tại vật tư nghèo nàn, ăn uống đều khó khăn.

“Được.” Trần Nam cũng xác thật là muốn nuôi lợn, nhà cô ấy nhiều con, thịt ăn cũng nhiều, tự nuôi sẽ rẻ hơn mua.

Mua xong đồ liền về, về đến nhà, Liễu Tố Tố đem hết đồ ra sắp xếp, ngâm hạt ngô trong thùng gỗ, tiếp theo cẩn thận bắt gà con từ sọt ra.

“Tiểu Cẩm, lại đây.”

Hàn Cẩm đang giúp Liễu Tố Tố xếp đồ lập tức chạy tới, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Liễu Tố Tố đem gà con đặt vào lòng bàn tay nhóc, nhẹ giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, dì đem bốn con gà con này giao cho con, con có thể chăm sóc chúng nó thật tốt, nuôi lớn được không?”

Hàn Cẩm sửng sốt: “Cho con?”

“Đúng vậy, cho con.” Liễu Tố Tố mua gà con không chỉ là muốn ăn thịt, còn vì Hàn Cẩm.

Trẻ con đều thích động vật, đặc biệt là những con vật mới sinh ra không lâu còn yếu ớt, Liễu Tố Tố giao gà con cho Hàn Cẩm, đại biểu nhóc có một phần trách nhiệm, cần phải chăm sóc cho lũ gà thật tốt mới có thể đem chúng nó nuôi lớn. Nhóc là chỗ dựa duy nhất của lũ gà con. Việc này có lợi cho tâm lý của Hàn Cẩm.

Mấy con gà mới nở nhìn tròn vo, cái mỏ nhỏ màu vàng nhạt, nằm trong lòng bàn tay kêu chiêm chiếp, Hàn Cẩm nghiêm túc nhìn chằm chằm chúng nó, đáy mắt hiện ra sung sướng.

Nhưng nhóc liền lắc lắc đầu: “Dì... con không được... sẽ chết.”

Liễu Tố Tố hiểu nhóc lo lắng cho mình nuôi không nổi, cười nói: “Dì tin Tiểu Cẩm, hơn nữa lúc con lo không kịp có phải có thể tìm em trai em gái giúp đỡ hay không? Các em rất thích con, chắc chắn sẽ giúp đỡ mà.”

Đây là đốc thúc nhóc đi giao lưu với mấy hài tử khác.

Tuy rằng bởi vì cô dặn dò nên ba đứa nhỏ sẽ đồng ý giúp Hàn Cẩm, nhưng Liễu Tố Tố càng hy vọng, giữa mấy anh em nó có thể hòa hợp với nhau từ nội tâm, trở thành người một nhà chân chính.

Hàn Cẩm nhìn cục lông vàng trong lòng bàn tay, nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu: “Được ạ!”

“Thật ngoan!” Liễu Tố Tố đặt mấy con gà vào chậu, đưa cho Hàn Cẩm, “Đi chơi đi.”

Tiếp theo, lại nhân lúc Hàn Cẩm không chú ý gọi ba đứa nhỏ khác tới cùng bọn nó nói chuyện này: “Nương biết các con đều rất thích gà con, nhưng mà anh trai gần đây tâm trạng không tốt, nương liền giao cho anh nuôi, nhưng mà mấy con gà con cũng là gà của cả nhà chúng ta, cho nên các con cũng có thể đi giúp anh, cùng nhau nuôi gà được không?”

Liễu Tố Tố lần đầu tiên làm mẹ, nhưng cô biết đối đãi với các con phải công bằng, không thể bởi vì mấy đứa Hàn Tiền tính cách hoạt bát hướng ngoại mà không để bụng cảm thụ của bọn nó, bằng không mối quan giữa anh chị em trong nhà sẽ tệ đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp