Không những mất tập trung, mà còn trở nên thờ ơ lạnh nhạt với tôi.
Mặc dù trước đây cậu ta vốn cũng không quan tâm tôi lắm.
Nhưng tôi lại không nói được là chỗ nào không đúng.
Vào lúc nghỉ giải lao ngày tiếp theo, bên ngoài phòng giáo dục, một đám học sinh đang nhìn bảng danh sách học sinh ưu tú mới thay đổi.
Giang Bạc Tự đứng ở ban công phơi nắng.
Dáng người cậu cao gầy tựa người vào lan can, một tay đút túi, tay còn lại cầm ghi chú Tiếng Anh lười biếng đọc, ánh nắng chiếu sáng nửa khuôn mặt, mấy sợi tóc mai tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, nốt ruồi nhỏ trên sống mũi càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng của cậu ta.
Tôi mặt dày lại gần Giang Bạc Tự, năn nỉ cậu ta đi xem bảng xếp hạng với tôi.
Giang Bạc Tự hơi mất kiên nhẫn.
“Có gì hay mà xem.”
“Với cậu thì không hay, nhưng mà tôi có mấy khi được đề tên trên bảng đâu, đi xem với tôi đi mò~”
“Tôi bận lắm.” Cậu nhíu mày, lật một tờ ghi chú ra xem.
“Xuống dưới chút thôi nha, con người phải chịu khó vận động thì tinh thần và cơ thể mới tốt lên được~”
Lời của tôi không lay động được cậu ta.
Ngược lại, bên cạnh còn có một người xuất hiện không đúng lúc.
“Triều Triều, cậu thay đổi rồi.”
Tay của Giang Bạc Tự hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn sang.
Tôi cũng quay đầu nhìn theo.
Sau đó nhìn thấy Âu Dương Tự.
Lần đầu tiên hắn không còn tỏ ra cao quý hơn người nữa, mà nhìn chằm chằm Giang Bạc Tự, trong mắt lóe lên vẻ tìm tòi nghiên cứu
Chẳng hiểu hắn tới làm chi nữa, mất hứng ghê.
Tôi hơi thu lại ý cười: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì.”
Hắn thu tầm mắt lại, hơi cong môi với tôi: “Chỉ là thấy cậu xếp hạng 38 toàn khối nên đến chúc mừng.”
“Ồ.”
Tôi lạnh lùng cười: “Cảm ơn.”
Tôi không có ý định trò chuyện tiếp.
Có lẽ bị sự lãnh đạm của tôi làm chùn bước, hắn hơi do dự một chút.
Sau đó chưa từ bỏ ý định mà hỏi tôi: “Đêm nay có muốn đi ăn với tôi không? Nhà hàng mà trước đây chúng ta hay đi ấy.”
Trước đây khi tôi vẫn đang thương thầm hắn, tôi đã phải nhờ người quen ở ban hai tạo cơ hội để được ăn tối với Âu Dương Tự.
Bởi vì tôi không còn là “kẻ ngốc” trong mắt hắn nữa, cho nên mới ban phát thiện ý cho tôi? Cũng rẻ mạt thật.
“Không cần, tôi bận lắm.”
Tôi muốn kết thúc cuộc trò chuyện với hắn càng nhanh càng tốt.
Hơi dựa sát vào Giang Bạc Tự đứng bên cạnh.
Rất gần, đủ để khiến người khác hiểu lầm.
Tôi lo lắng nhìn lén Giang Bạc Tự một chút, cậu ta không né tránh khiến tôi hơi cảm kích.
Âu Dương Tự thấy cảnh này, vẻ mặt hơi cứng ngắc, một lúc lâu sau mới cười gượng, ánh mắt ảm đạm: “Xin lỗi nhé, làm phiền rồi.”
12.
Giang Bạc Tự vẫn là dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, tỉnh táo nhìn tôi diễn trò.
Cho đến khi Âu Dương Tự rời đi.
Cậu ta mới thở dài nặng nề, chậm rãi nói: “Có thể tránh xa tôi ra chút được không?”
Tôi mới kịp phản ứng lại, tranh thủ lùi lại hai bước: “Ngại quá, người vừa rồi là…”
“Tôi không có hứng thú muốn biết.”
Giang Bạc Tự khép ghi chú lại, đôi mắt tràn ngập sự khó chịu.
“Sau này cậu đừng lại gần tôi nữa được không? Thật sự rất phiền đấy.”
Tôi ngây người.
Tôi chưa từng thấy ánh mắt cậu ta như vậy.
Lạnh lẽo, chán ngán.
Tôi bị dọa sợ, hoảng hốt giải thích: “Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi…”
“Không chỉ hôm nay, trước đây cũng vậy.”
Sắc mặt Giang Bạc Tự lạnh lẽo đến mức tưởng như sắp kết vụn băng: “Tôi chỉ muốn yên tĩnh ở một mình, tránh xa tôi chút được không? Coi như tôi xin cậu.”