4.

Lần đầu chủ động xuất kích đã thua đậm.

Tôi không dám mang ý tốt tìm Giang Bạc Tự lần nữa.

Cho đến khi có kết quả cuộc thi nhỏ hàng tuần, tôi nhìn tổng điểm 510 của mình mà toát mồ hôi hột.

Không có hào quang học sinh giỏi của Giang Bạc Tự, điểm số của tôi quả nhiên lại trì trệ.

Cứ tiếp tục như vậy là không được!

Tôi nắm tay thành quyền.

Rót một cốc trà sữa sủi bọt thơm ngon, dự định đi tìm Giang Bạc Tự.

Nhưng mà xấu hổ quá đi mất, nhẩm tính, quyết định để trưa rồi nói tiếp.

Buổi chiều không được! Trà sữa sẽ thiu mất!



Chạng vạng tối, Giang Bạc Tự chơi bóng rổ ở sân bóng.

Cậu ta luôn một thân một mình, không chơi cùng người khác.

Lần này là do lớp tôi và ban hai thi đấu, ủy viên ban thể dục bị ốm, mấy nam sinh khác trong lớp thấy tướng tá Giang Bạc Tự cao lớn nên định mời thử xem sao, không ngờ cậu ta lại đồng ý.

Sân vận động chật kín người xem, rất nhiều nữ sinh tụ lại thành nhóm để cổ vũ nam sinh mình thích.

Cơ hội tốt biết bao!

Tôi mua một chai nước ở quầy hàng, lách qua kẽ hở trong đám người.

“Ngại quá, cho qua cho qua.”

Chờ tôi chen được qua được bức tường người, kính cũng rớt mất tiêu.

Cạnh tôi đều là nữ sinh bên ban hai.

Lâm Giảo Giảo nhìn tôi một chút, không thèm để ý.

Ngược lại là mấy nữ sinh cạnh cô ta nhỏ giọng thầm thì:

“Sao cô ta lại tới nữa? Âu Dương cũng đã từ chối thẳng rồi vẫn chưa hết hy vọng ư.”

“Cậu cứ xem Âu Dương có để ý đến cô ta không là được rồi.”



Không ngờ lại trùng hợp đến thế, ngày nào cũng gặp được bọn họ.

Tôi nhếch môi, làm bộ không nghe thấy, híp mắt tìm Giang Bạc Tự.

Bỏ kính mắt ra nên tôi nhìn có hơi không rõ.

Vừa đúng lúc hết một hiệp, các cầu thủ tản ra riêng lẻ đi về phía lề sân.

Âu Dương Tự đi thẳng đến hướng này, vừa thấy tôi thì hơi dừng lại, sau đó nhìn chai nước trong tay tôi, cau mày nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Tôi giật mình, lúc này mới phát hiện, tôi vậy mà vô thức mua nước ngọt vị đào.

Đây là vị mà Âu Dương Tự thích nhất.

Khi trước mỗi lần hắn chơi bóng, tôi đều sẽ mua nước ngọt chờ hắn để lấy lòng.

Vừa nãy ở quầy hàng tôi chỉ tiện tay vớ lấy, cũng không nghĩ gì nhiều.

Chuyện này đúng là hoàn toàn khiến người khác hiểu nhầm.

Tôi cầm chắc chai nước ngọt, giọng điệu cứng nhắc: “Đừng có tự luyến, tôi không đến tìm cậu.”

“Vậy à? Thế thì tùy cậu.” Hắn hơi giật môi, không chút để ý đi về hướng Lâm Giảo Giảo.

Dư quang nhìn thấy một đôi nam thanh nữ tú cười nói vui vẻ.

Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai tôi.

“Có một số người cứ như không chịu bỏ cuộc ấy.”

“Không liên quan gì đến tôi mà.”

“Nhưng mà người ta theo đuổi cậu rất lâu.”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không lãng phí thời gian với kẻ ngốc.”



Mở miệng ra là kẻ ngốc này kẻ ngốc nọ, cũng thượng đẳng ghê.

Tôi hít sâu.

Nhìn về phía Âu Dương Tự: “Ê này.” 

Hắn quay đầu lại, vẫn là thần thái cao quý hơn người ấy: “Có chuyện gì?”

“Một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu biết, đến cùng ai mới là kẻ ngốc.”

Hắn hơi giật mình.

Kinh ngạc vì không ngờ tôi lại có can đảm nói những lời như vậy với hắn.

Rất nhanh, hắn đã quay đầu nói chuyện với người khác, thậm chí còn chẳng thèm trả lời tôi.

Tôi cũng không tức giận.

Quay người chạy về phía Giang Bạc Tự.

Nhiệm vụ hàng đầu của tôi hiện tại là nâng cao điểm số, chứ không phải đi lãng phí thời gian với loại người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play