Trong lòng tôi rất tức giận, hơi lo cho Giang Bạc Tự.
Nhưng cậu ấy chỉ khẽ ấn tay tôi, một mình đi tới chỗ của dì Mạc.
“Dì ạ.”
Bốp!
Một cái tát giòn giã giáng vào mặt Giang Bạc Tự, đầu cậu ấy nghiêng sang một bên, một bên má dần đỏ ửng lên.
“Cút đi, nơi này không chào đón cậu”
Vẻ mặt Giang Bạc Tự trầm tĩnh.
“Dì à, cháu muốn đi xem Tích Ngữ.”
“Cậu hại Tích Ngữ nhà chúng tôi đến mức đó còn chưa đủ ư? Cậu còn muốn làm gì nữa!”
Tim tôi đau thấu tâm can, muốn lao qua nhưng lại bị Chung Dịch Minh kéo lại.
Tại cửa phòng bệnh, vành mắt Giang Bạc Tự đỏ ửng nhìn dì Mạc, âm điệu run rẩy: “Dì ạ, cháu biết dì hận cháu, nhưng cháu thật sự không đẩy Tích Ngữ, càng chưa từng lăng mạ cô ấy.”
“Ngày đó cô ấy tìm cháu, cháu chỉ nói với cô ấy rằng, sắp lên lớp 12 rồi, phải học tập cho thật tốt. Dì biết cô ấy trả lời thế nào không?”
Mẹ Mạc bật khóc, gào lên: “Tôi không muốn biết!”
Giang Bạc Tự nhìn bà ấy, vẻ mặt cố chấp: “Cô ấy nói mình sẽ không nản chí, rằng sẽ học tập thật tốt để gặp lại cháu trên đỉnh vinh quang.”
“Dì à, Tích Ngữ là một cô gái rất tốt, cháu không thể nào đẩy cô ấy xuống, cũng không tin rằng người cố gắng hết mình như cô ấy sẽ nhảy lầu mà không rõ nguyên do.”
“Nếu như cô ấy có ý thức, nhất định sẽ không hy vọng dì hận nhầm người, cho nên xin dì để cháu đi gặp cô ấy.”
Mẹ Mạc ôm mặt khóc.
Cuối cùng vẫn tránh sang một bên.
Khi chúng tôi đi vào, đúng lúc gặp bác sĩ đang kiểm tra giường bệnh.
Giang Bạc Tự hỏi bác sĩ: “Khi nào cô ấy mới tỉnh lại được ạ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Khó nói lắm, tình hình bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, tâm trạng của mọi người đều trầm trọng.
Chỉ có Nghiêm Minh ở trong góc là nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng rất nhanh, hắn đã biến thành dáng vẻ lòng đầy căm phẫn, nhanh đến mức khiến tôi nghĩ vừa rồi mình gặp ảo giác.
“Giang Bạc Tự, giờ thì mày hài lòng rồi chứ? Mày hại Tích Ngữ thành bộ dạng này mà vẫn còn mặt mũi đi thăm cô ấy à?”
Gã thực sự phiền phức đến mức khiến người ta chán ghét, Chung Dịch Minh cũng không nhịn nổi nữa: “Bệnh viện nghiêm cấm ồn ào, mày có tố chất không thế?”
Nghiêm Minh cũng chẳng giận, khoanh tay đứng phía sau tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Dì à, cậu ta nhìn cũng nhìn rồi, để cậu ta xéo đi, Tích Ngữ chắc chắn cũng không thích người này cách cô ấy gần thế đâu.”
Mẹ Mạc vốn cũng không chào đón Giang Bạc Tự, nghe Nghiêm Minh nói thế thì trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Giờ thì cậu đi được chưa?”
Giang Bạc Tự hơi dừng lại: “Để cháu nói với cô ấy vài câu đã ạ.”
Anh xoay người, nhìn Mạt Tích Ngữ hai mắt nhắm nghiền, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Mạt Tích Ngữ, đừng ngủ nữa, nhanh chóng khỏe lại nhé? Cậu đã nói, hẹn gặp lại trên đỉnh vinh quang, đừng nuốt lời đấy.”
Mẹ Mạc nghe những lời ấy, không kìm nổi đỏ hoe đôi mắt.