Chu Dịch không hợp với Khương Nghênh.
Đây là phản ứng đầu tiên của Triệu Sáng.
Chu Dịch nói xong, Triệu Sáng quay lại nhìn Khương Nghênh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Khương quản lý, tôi thấy Quan tiểu thư rất thích hợp làm khách mời đặc biệt của buổi họp mặt thường niên này, bất kể hình tượng hay khí chất..."
Triệu Sáng chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã quay qua nhìn hắn, nhạt giọng nói: "Người không nghe lời, chính là người không thích hợp."
Triệu Sáng lập tức nghẹn khong còn lời nào để nói.
Bầu không khí lúng túng trong giây lát, trên trán Triệu Sáng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Triệu Sáng dường như ý thức được rằng hai Đại Phật này, ai cũng không thể trêu được.
Nếu bây giờ trên mặt đất có một vết nứt, Triệu Sáng nhất định sẽ chọn cách chui vào đó càng sớm càng tốt để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Đúng vào lúc Triệu Sáng tưởng rằng bầu không khí sẽ còn căng thẳng hơn nữa thì Chu Dịch nhẹ nhàng mở miệng: "Triệu Sáng, cứ làm như Khương quản lý nói đi."
Triệu Sáng: "Hả? À, vâng."
Khương Nghênh nghe Chu Dịch nói, khẽ gật đầu với anh: "Chu Tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước."
Chu Dịch điều chỉnh tư thế ngồi, cười như không cười: "Đi đi."
Khương Nghênh rời đi, Triệu Sáng đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Chu Tổng, còn phía Quan tiểu thư thì sao?"
Đôi chân thon dài của Chu Dịch hơi mở ra, chạm vào hộp thuốc lá trên bàn trà, đặt điếu thuốc vào giữa đôi môi mỏng của anh, "Đây không phải là chuyện của bộ phận kế hoạch của ông sao? Ông hỏi tôi làm gì?"
Triệu Sáng nghẹn lời, "..."
Khương Nghênh từ phòng kế hoạch về bộ phận PR, vừa bước vào văn phòng đã nhận được cuộc gọi từ người bạn thân Khúc Tích.
Khương Nghênh liếc nhìn cuộc gọi đến, nhấn nút trả lời: "Alo."
Khúc Tích vừa từ nước ngoài về, lúc này còn đang lệch múi giờ, nói chuyện câu được câu không: "Nghênh Nghênh, cậu đang ở đâu?"
Khương Nghênh đi thẳng đến ghế văn phòng ngồi xuống: "Ở công ty, có chuyện gì vậy?"
Khúc Tích lẩm bẩm: "Nghe nói người đàn ông của cậu lại ngoại tình nữa phải không?"
'Lại' là một từ hay để sử dụng.
Khương Nghênh không trả lời, Khúc Tích nói tiếp: "Tớ phát hiện ra, tần suất ngoại tình của người đàn ông nhà cậu cũng giống như cây trồng miền Nam vậy, một năm trồng ba vụ không nghỉ".
Khương Nghênh mở máy tính, liếc nhìn mấy dòng tin tức gần đây, xác định không có tin đồn gì về Chu thị, liền đổi chủ đề: "Cậu không phải đi công tác sao? Về rồi à?"
Khúc Tích: "Về rồi, mệt chết tớ, ngủ cả ngày mà vẫn say máy bay."
Khương Nghênh: "Lại ngủ thêm chút nữa?"
Khúc Tích duỗi eo qua điện thoại: "Không ngủ, mặc dù công ty tớ chỉ là xưởng nhỏ nhưng tớ cũng phải làm việc chăm chỉ được không? Lỡ như tớ là cá muối lật*..."
*Nguyên văn convert "Vạn nhất ta nếu là cá ướp muối lật người..." mà t không hiểu rõ lắm. Đại khái là chuyển mình từ nghèo thành giàu ư?
Khương Nghênh trêu: "Đừng lúc nào cũng nói cá muối lật, vì cá muối lật cũng là cá muối".
Khúc Tích, "Khương Nghênh!!"
Khương Nghênh chuyển chủ đề, không khỏi bật cười: "Được rồi, tớ biết cậu là phú nhị đại tích cực làm việc."
Khương Nghênh nói xong câu này trên mặt Khúc Tích lập tức có chút hài lòng, cô khẽ hừ một tiếng: "Đêm nay ra ngoài không?"
Khương Nghênh đặt tay lên chuột bấm chuột: "Đi chỗ nào?"
Khúc Tích đáp: "DK, chị đây bao em nên đêm nay không say không nghỉ".
Khương Nghênh cười khẽ, "Vẫn là để tớ bao đi, cậu mà bao, sợ cậu bảo người phục vụ thêm nước vào rượu."
Khúc Tích phản bác: "Chậc chậc! Cô nhóc, em coi thường ai thế?"
Khương Nghênh cười: "Cậu nổi tiếng là keo kiệt, tớ còn nhớ có người nói hồi đại học mời ăn mì gói, để tiết kiệm tiền, sau đó người đó mạnh mẽ đem một thùng mì tôm thêm nước làm thành phần ăn cho ba người."
Khúc Tích im lặng.
Đến tối, Khương Nghênh đi ô tô đến DK, vừa dừng xe, định tháo dây an toàn thì bất ngờ có tiếng 'phanh' lớn từ phía đuôi xe.
Do quán tính, Khương Nghênh bị lao về phía trước nửa tấc.