Tin vừa được gửi đi, Khương Nghênh lập tức hối hận.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy một xâu dấu hỏi Thường Bác gửi đến, Khương Nghênh đưa tay đỡ lấy trán, cảm thấy huyệt thái dương đang giật mạnh rất khó chịu.

Thường Bác thấy Khương Nghênh không nói gì, bèn gửi tin nhắn thoại đến.

Khương Nghênh ngập ngừng ba bốn giây rồi mới bấm nghe.
 

Khương Nghênh nghĩ rằng câu đầu tiên của Thường Bác sẽ hỏi cô là cô hỏi vậy là thế nào, không ngờ tư duy Thường Bác rất khác biệt.
“Bà là người phụ nữ đầu tiên của Châu Dị?”

Khương Nghênh đứng họng.

Thường Bác dứt lời, thấy Khương Nghênh không phản bác, giọng điệu không giấu nổi sự hưng phấn.
“Không ngờ nha, Châu Dị giấu kỹ ghê.”

Thường Bác có một bụng câu hỏi muốn hỏi Khương Nghênh, nhưng quan hệ có tốt đến đâu cũng có kiểu nam nữ khác biệt, cuối cùng hỏi một câu mập mờ.
“Giờ Châu Dị có thái độ thế nào với bà?”

Khương Nghênh đáp:
“Chẳng thái độ gì hết.”

Thường Bác  tằng hắng hai tiếng.
“Ngày nào cũng đu bám bồ?”

Khương Nghênh nghĩ lại tình hình hai người, hình như là có như vậy.

Thấy Khương Nghênh không lên tiếng, Thường Bác bên kia còn kích động hơn.
“Bình thường mà, đàn ông vừa mới ngã mặn, chắc chắn là ăn được món ngon rồi thì giờ lúc nào cũng muốn ăn thôi.”

Giọng điệu của Thường Bác khiến Khương Nghênh nghĩ đến Kiều Nam.

Dù qua điện thoại, Khương Nghênh cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng bà tám của họ thế nào.

Tiếp theo những lời nói của Thường Bác đều xoay quanh Châu Dị.

Thế là gượng ép biến Châu Dị, bạn giường chiếu của cô thành thanh mai trúc mã.

Thường Bác léo nhéo một hồi, thấy Khương Nghênh vẫn chẳng để ý đến anh bèn chuyển đề tài.
“Nghênh, không phải bà luôn muốn điều tra nhà họ Châu sao? Sao không bắt đầu từ Châu Dị đi?”

Khương Nghênh cũng không giấu giếm, nói thật:
“Châu Dị đã biết kế hoạch của tui rồi, hai tụi tui đã thỏa thuận xong.”

Thường Bác nghe Khương Nghênh nói vậy có hơi sửng sốt.
“Hả?”

Khương Nghênh đáp lời.
“Tình cảm của Châu Dị với nhà họ Châu không sâu sắc như mình nghĩ.”

Khương Nghênh dứt lời, Thường Bác bên đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Thực ra cũng bình thường, lúc còn bé Châu Dị đã sống như vậy rồi, bây giờ nghĩ lại cũng nhờ anh ta lớn mạng, chứ nếu gặp một kẻ đoản mạng, chẳng sống nổi ở nhà họ Châu qua nửa năm.”

Thường Bác nói đúng sự thật, hào môn thế gia chẳng dễ sống, đặc biệt là thân phận của Châu Dị lại khá nhạy cảm nữa.

Nghe thấy Thường Bác nói vậy, Khương Nghênh chợt nhớ đến Châu Dị khi mới đến Châu gia.

Ăn không no là bình thường, lại cứ cách nhật thì gặp tai nạn bất ngờ.

Còn nhớ một lần, nhà họ Châu tổ chức tiệc gia đình, tất cả mọi người đều ở sảnh trước huyên náo ồn ào, nhưng Châu Dị lại đuối nước ở hồ bơi phía sau nhà.

Về sau có một người giúp việc phát hiện đã cứu anh. Sau đó nhà họ Châu đều chẳng có ai hỏi tại sao lại rơi xuống nước, ngay cả nửa đêm Châu Dị phát sốt, cũng mình cô lặng lẽ đẩy cửa phòng đưa thuốc cho anh.

 Người ngoài đều biết Châu Dị tốt số, tuy là con riêng nhưng được ông cụ Châu đón về nhà, hơn nữa còn cưng chiều, không biết đã gặp được vận may gì.

Nhưng sự thật trong đó chỉ có người trong cuộc mới rõ nhất.

Về điều này Châu Dị và Khương Nghênh rất giống nhau.

Hai người đều là công trình bộ mặt của Châu Gia, bề ngoài thì sáng sủa đẹp đẽ, nhưng bên trong thế nào có ai biết?

Khương Nghênh nói chuyện với Thường Bác một lúc thì cúp máy.

Sau khi chúp máy, Khương Nghênh nhìn màn hình điện thoại rồi nghĩ đến lần Châu Dị rơi xuống nước.

Thiếu niên hơn 10 tuổi, gương mặt tái nhợt nằm trên giường, cũng không biết là sợ hãi đến mức nào, còn sốt cao đến suy nhược.

Khương Nghênh đặt thuốc và nước ấm trên đầu giường anh, Châu Dị nằm trên giường nhìn theo cô.

Hai người bình thường ít giao lưu, càng không nói chuyện, dù là Khương Nghênh lúc đó không lạnh lùng ít nói như bây giờ, nhưng Châu Dị lúc đó thực sự là một người không giỏi nói chuyện.

Đến giờ Khương Nghênh vẫn còn nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên Châu Dị chủ động nói chuyện với cô.

Châu Dị thiếu niên nói với cô với chất giọng khàn.
“Khương Nghênh, em có thể ôm tôi không?”

Hơn 10 tuổi cũng đã hiểu chuyện nam nữ khác biệt rồi.

Tuy Khương Nghênh không hiểu rõ mấy chuyện tình cảm, nhưng khi ôm Châu Dị cũng rất khó xử.

Cô thương hại anh, bước đến giường bệnh khom lưng ôm anh. Nào ngờ, tay cô vẫn chưa chạm vào vai anh, thì đã bị Châu Dị giữ cổ tay, mà ôm lấy cô luôn.

Khương Nghênh ban đầu muốn vùng ra, nhưng khi Châu Dị phát hiện ý đồ của cô thì lại nói với cô với giọng khàn khàn.
“Xin em đừng cử động.”
Rồi tiếp theo Khương Nghênh cảm nhận được rõ ràng dòng nước mắt nóng đang rơi trên cổ cô.


Hồi ức đến đây thì dừng lại.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, cô chợt có thể hiểu Châu Dị hiện tại.

Nhà họ Châu khó sống, với ông cụ Châu làm đầu, những người lớn ánh mắt như hổ dữ nhìn anh, nếu không ngụy trang thì n hư Thường Bác nói, e là còn chẳng sống được nửa năm.

Khương Nghênh thôi không suy nghĩ nữa, đang chuẩn bị đưa tay tắt ánh đèn vàng trên đầu giường thì cửa phòng ngủ chợt mở ra từ bên ngoài.

Khương Nghênh thấy vậy, chau mày, đang định lên tiếng thì Châu Dị đã đẩy cửa xuất hiện ngay cửa rồi.

 

Khương Nghênh:
“Có chuyện gì à?”

Châu Dị nở nụ cười:
“Mượn phòng tắm của em tắm chút.”

Khương Nghênh lãnh đạm:
“Dùng phòng khách đi.”

Châu Dị như thể chẳng nghe nói gì, sải bước vào trong, chẳng hề có ý nghe theo lời chủ gì cả, giọng cười thầm.
“Không quen.”

Khương Nghênh nhìn theo Châu Dị bước vào phòng tắm, muốn bước xuống ngăn lại, nhưng trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy.

Khương Nghênh thở ra, tựa người vào đầu giường.

Sau hơn 10 phút, cửa phòng tắm mở ra, Châu Dị chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang eo, bước đến trước mặt Khương Nghênh.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị hơi chau mày.
“Anh dùng khăn tắm của em.”

Khương Nghênh: “…”

Châu Dị nói tiếp.
“Có hơi nhỏ, miễn cưỡng dùng được.”

Khương Nghênh đưa mắt nhìn vào bộ phận nào đó đã được khăn che trên người Châu Dị, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng không thể miêu tả. Lướt mắt một vòng:
“Tắm xong rồi, giờ anh có thể ra ngoài rồi phải không?”

 

Nụ cười trên môi Châu Dị càng thêm rõ rệt.
“Ừ.”

Tuy Châu Dị “ừ” nhưng chân vẫn không cử động.

Khương Nghênh dời ánh mắt nhìn anh, đang muốn nói gì nhưng diện thoại bên người lại reo lên.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn, thấy cuộc gọi đến của Khúc Tích, cô đưa tay bấm nghe.
“A lô?”

Khương Nghênh vừa nói “a lô”, Khúc Tích ở đầu máy bên kia hỏi liên tục như súng liên thanh.
“Tui nghe nói Châu Dị vẫn là trai tân trước khi ấy ấy với bồ? Có thật không vậy?”

Khương Nghênh nghe nói, không lên tiếng, cô chợt nhận ra, đưa mắt nhìn Châu Dị đang kề cô trong gang tất.

Châu Dị nhìn thấy cô nhìn mình thì chau mày, cười với nhiều ẩn ý.

Rõ ràng là anh đã nghe những gì Khúc Tích nói.

Khương Nghênh sượng mặt, muốn mở miệng chặn Khúc Tích, nhưng Khúc Tích hoàn toàn không cho cô cơ hội đó, lại nói tiếp.
“Vậy đúng là Châu Dị có ngộ tính khá cao về phương diện đó ha. Tui còn nhớ bồ có nói là kỹ thuật anh ta rất tốt.”

 

Khương Nghênh: “…”

Tác phong hành sự của Khúc Tích trước giờ cứ lên giọng như gà gáy trên đỉnh Everest.

Trước kia Khương Nghênh không cảm thấy có gì không tốt, nhưng giờ thì hận đến mức muốn bay đến chặn miệng cô lại.

Khương Nghênh không nhìn Châu Dị nữa, giả vờ bình thản nói với Khúc Tích.
“Không còn sớm nữa, có gì mai nói.”

Khúc Tích vẫn không buông tha.
“Nói đi mà.”

Khương Nghênh: “Bồ…”

Khương Nghênh chưa dứt câu thì đã bị Châu Dị nâng cằm lên.

Khương Nghênh chau mày, Châu Dị khom lưng, giọng nói trầm ấm kề vào tai cô, nửa như cười, nửa như chất vấn.
“Kỹ thuật tàm tạm?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play