Theo đó ghế lái từ từ hạ xuống.
Khương Nghênh chợt hiểu ra đưa tay nắm lấy cổ áo Châu Dị.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị nheo mày, giọng nói trầm ấm ẩn chứa ý cười.
“Bên ngoài có thể nhìn thấy không?”
Khương Nghênh không lên tiếng, khép hờ mắt, chợt nghĩ đến hành động anh điều chỉnh lại ghế ngồi khi gọi điện thoại.
Cô vốn nghĩ rằng anh ngồi không thoải mái, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là ném đá dò đường.
Châu Dị nói dứt lời, Khương Nghênh không lên tiếng, anh hạ thân người xuống.
“Thử xem?”
Khương Nghênh hơi ngửa cao cằm.
“Châu Dị.”
Châu Dị: “Hử?”
Khương Nghênh mấp máy môi:
“Anh là Poodle?”
Châu Dị cười thầm, vui vẻ:
“Em xem thường Poodle?”
Khương Nghênh nói tiếp:
“Không phải tôi xem thường Poodle, mà là tôi xem thường nói không thể tự kiểm soát năng lực của thân dưới.”
Hai người đều mượn “chó” để chửi, đầu lưỡi Châu Dị đẩy lên má.
“Nói sao thì em cũng là một cô gái của thời đại mới, em không nghĩ là bây giờ người ta hiểu nhầm về Poodle sao?”
Khương Nghênh cong môi:
“Vậy sao?”
Châu Dị:
“Nhỡ đâu thì sao?”
Khương Nghênh:
“Vậy người đời đúng là hiểu lầm sâu sắc về Poodle rồi.”
Nhìn đôi môi Khương Nghênh đang đóng mở liên tục, Châu Dị cảm thấy cô lúc này khiến cho người ta tức tối, anh nhìn cô chăm chú trong vài giây rồi bật cười. Anh cúi đầu kề sát vào tai cô nói.
“Poodle cũng có điểm hay của Poodle.”
Khương Nghênh chau mày, vẫn chưa kịp nạt lại, đã bị Châu Dị nghiêng người chặn miệng.
Không gian trong xe chật hẹp nhưng Châu Dị phát huy không kém.
Một tiếng sau, cả người Khương Nghênh mồ hôi nhễ nhại. Cô lấy chân đá vào đầu gối Châu Dị đang quỳ ở ghế lái.
Đôi môi mỏng của Châu Dị nở nụ cười, anh lấy tay vuốt ve sau ót Khương Nghênh, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Em mệt?”
Ngón tay Khương Nghênh đang bám vào cổ anh chẳng có chút sức lực nào.
“Xuống đi!”
Châu Dị được nước làm tới.
“Mệt rồi thì tối nay ở lại đi, sáng mai hẵng đi.”
Khương Nghênh bặm môi, đang chuẩn bị đáp lại thì cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người đều khựng lại, nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn, trên cánh cửa sổ chỗ ghế phụ hiện lên gương mặt Bùi Nghiêu được phóng to.
Bùi Nghiêu rõ ràng là nhìn không thấy khung cảnh bên trong, nhìn trái nhìn phải, gương mặt kề sát vào trong kính để nhìn.
Châu Dị nhìn thấy Bùi Nghiêu như đang diễn kịch câm bèn cúi đầu nhìn Khương Nghênh.
“Bùi Nghiêu có thể nhìn thấy bên trong không?”
Khương Nghênh buồn cười trước vẻ đó của Bùi Nghiêu.
“Không thấy.”
Châu Dị bật cười.
“Muốn cười thì cười, đừng nhịn.”
Châu Dị nói xong, lật người rời khỏi thân người Khương Nghênh, lấy bộ vest vứt bên cạnh lúc nãy ném cho cô để che chắn, còn mình thì chỉnh sửa quần áo bước xuống xe.
Châu Dị mở cửa không rộng, nhưng đập cửa vào mặt Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu tay nhanh lẹ mắt, lùi ra vài bước, miệng bắt đầu liến thoắng.
“Trời! Ông định hủy hoại dung nhan của tôi?”
Châu Dị phanh cổ áo, để lộ một hàng dấu răng cắn trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới bị cắn cách đây không lâu.
Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu, rút ra một hộp thuốc trong túi quần, đưa điếu thuốc vào môi và đốt, cười nửa miệng.
“Đối với ông mà nói, hủy dung thì cũng là thẩm mỹ thôi?”
Bùi Nghiêu liếc nhìn dấu răng trên cánh tay Châu Dị, rồi xoay đầu nhìn vào xe.
“Nghênh Nghênh ở trong xe?”
Châu Dị:
“Muốn xem livestream?”
Bùi Nghiêu không nhìn nữa, nói với nhiều ẩn ý:
“Khương Nghênh là bông cải tốt bao nhiêu. Chậc chậc!”
Châu Dị chẳng để ý đến anh, rút điếu thuốc đập tàn.
Bùi Nghiêu bước đến trước hai bước, nhìn vào khóa kéo quần Âu Châu Dị chưa kịp kéo lên.
“Sao thế? Nó muốn ra để nhìn thế giới à?”
Châu Dị cúi đầu nhìn vào, vẻ mặt thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi.
“Nó muốn ra cho ông nhìn thế giới.”
Bùi Nghiêu: “…”
Châu Dị kéo khóa quần, đưa tay vỗ vào vai Bùi Nghiêu.
“Không sao, không cần tự ti.”
Bùi Nghiêu cáu:
“Ai tự ti?”
Đối với đàn ông mà nói, điều không thể nói ra nhất là cái mẫu đất ba phân này.
Bạn nói anh ta ở đâu cũng được, đều có thể chịu đựng hết, nhưng chỉ cần nhắc đến cái mẩu đất ba phân này thì sẽ cáu thôi.
Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị bật cười.
“Nói sự thật mà, sao lại cáu?”
Phế quản Bùi Nghiêu như sắp bị Châu Dị chọc thủng, hít một hơi thật rồi anh nói:
“Tôi không tranh chấp với ông, tôi đi nói chuyện với Nghênh Nghênh.”
Châu Dị thấy vậy, đưa tay ngăn Bùi Nghiêu.
“Đừng có quậy cô ấy.”
Bùi Nghiêu:
“Gọi tôi là ba đi.”
Châu Dị chau mày:
“Nghĩ thông muốn tôi chọn đất xây mộ cho ông rồi?”
Bùi Nghiêu biết Châu Dị bị động vào chỗ yếu, nghĩ một hồi rồi lấy lùi mà tiến.
“Gọi một tiếng anh Bùi đi, anh Bùi sẽ dạy cậu làm thế nào để theo đuổi được Nghênh Nghênh.”
Châu Dị miệng ngậm thuốc, khi cười khói thuốc run rẩy lên xuống.
“Chỉ bằng ông?”
Bùi Nghiêu nói:
“Không tin thực lực của anh Bùi?”
Châu Dị:
“Cũng không biết ai bị chuốc say đưa đến khách sạn trong tiệc sinh nhật của ông Tần, rõ ràng chẳng có gì xảy ra mà còn bị lừa lấy mất mớ tiền.”
Châu Dị xem ồn ào không ngại to chuyện, nói một hồi rồi dừng lại, rồi lại nói tiếp.
“Điều khiến tôi nhớ như in là phản ứng của ông vào ngày hôm sau. Không biết từ đâu tìm ra một chiếc áo khoác màu lính bó lấy người tìm đến tôi và ông Tần. Đôi mắt đỏ hoe nói với tụi tôi là ông “dơ” rồi.
Bùi Nghiêu: “…”
Bùi Nghiêu thực sự không muốn thừa nhận chuyện này từng xảy ra với mình, tức tối Châu Dị đến muốn nghiến răng ken kén. Rít qua kẽ răng ba chữ.
“Ông được lắm!”
Châu Dị cười, móc hộp thuốc trong túi vứt cho Bùi Nghiêu:
“Tôi đi gọi Nghênh Nghênh xuống xe.”
Bùi Nghiêu chưa nói gì, tự lo hút thuốc, lòng thầm khuyên mình là anh em tình cảm sâu đậm, đừng có đôi co vói cậu ta làm gì.
Châu Dị sải bước đến trước xe, đưa tay gõ cửa.
Khương Nghênh chau mày, kéo cửa thấp xuống.
“Hử?”
Châu Dị khom người nhìn cô.
“Vào trong ngồi một lúc?”
Khương Nghênh đáp:
“Không vào.”
Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu đang đứng đó không xa, hạ giọng dỗ cô.
“Ông Bùi đang ở đây mà, giữ cho anh thể diện chút đi.”
Khương Nghênh vừa nghĩ đến suýt chút nữa hai người là bị livestream thì đỏ tai.
Châu Dị nhận ra ngay suy nghĩ của cô.
“Bùi Nghiêu không biết.”
Khương Nghênh nhìn anh.
“Anh nghĩ tôi ngốc hay là anh ấy ngốc?”
Châu Dị trêu chọc:
“Dù sao cũng xem là lớn lên cùng nhau, tuy Bùi Nghiêu IQ không cao cho lắm, nhưng em cũng không nên nói cậu ta như vậy.”
Khương Nghênh:
“Bùi Nghiêu biết anh nói sau lưng anh ta như vậy không?”
Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc:
“Cậu ấy không biết, em cũng đừng nói với cậu ấy. Anh không có nhiều bạn, không thể mất được.”
Khương Nghênh: “…”
Cuối cùng Khương Nghênh cũng bị Châu Dị dỗ xuống xe, có điều không phải vì thể diện của anh, mà là vì Tô Dĩnh.
Bây giờ Bùi Văn Hiên đang chữa trị cho Tô Dĩnh. Cô không thể nào nhìn thấy Bùi Nghiêu mà không chào hỏi được.
Khương Nghênh xuống xe, Châu Dị đang nói chuyện với Bùi Nghiêu.
Bù Nghiêu nhìn thấy Khương Nghênh, chủ động chào hỏi.
“Sức khỏe dì ổn chứ?”
Khương Nghênh mỉm cười đáp lời.
“Đỡ nhiều rồi, để sau hỏi chú ba lúc nào rảnh, tôi mời chú ba ăn bữa cơm.”
Bùi Nghiêu cười trêu ghẹo.
“Đều là người nhà cả mà, ăn cơm gì, khách sáo quá.”
Bùi Nghiêu nói xong, nhìn sang Châu Dị, thấy anh cũng đang nhìn mình bèn cố ý hắng giọng.
“Dù thế nào thì hai chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, thân thiết từ nhỏ, giờ em gặp chuyện, anh Bùi không thương em, thì còn thể mong ai thương em.”