Biết Châu Dị đang đùa, lúc này Khương Nghênh chẳng còn tâm trạng phụ họa anh, trả lời nghiêm túc.

“Anh yên tâm. Nếu hôm nào hai chúng ta thực sự bị tung tin, tôi cũng tuyệt đối có năng lực để dẹp.”

Khương Nghênh không nói vậy còn ổn, cô vừa nói, Châu Dị càng cười đểu giả hơn.
“Dẹp kiểu gì?”

 Khương Nghênh bình thản.
“Người tai to mặt lớn mà chẳng nguyên tắc ở Bạch Thành này đầy ra.”

Ý là tin đồn giữa tôi và anh chẳng là gì cả.

Châu Dị cong môi.
“Vậy nếu không dẹp được thì sao?”

Khương Nghênh chớp mắt, trả lời dứt khoát.
“Tuyệt đối không.”

Nghe nói vậy, Châu Dị cười ra tiếng.
“Nếu vậy thì tôi có hơi giống mấy cậu trai da trắng mặt trơn được đại gia che chở.”

Khương Nghênh:
“Nếu anh nghèo một chút, thì đúng là vậy.”

Châu Dị đẩy lưỡi ở môi trong, ngón tay chạm vào chiếc eo mềm mại của Khương Nghênh.

Khương Nghênh chớp mắt, thấy anh đã cúp điện thoại, tay đè trên vai anh đẩy đầy, rồi đứng lên nói.
“Show tình cảm kia không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cần phải về ngay.”

Châu Dị buông cô ra.
“Không ăn sáng sao?”

 Khương Nghênh trả lời hờ hững.
“Không còn thời gian nữa.”

Châu Dị thấy cô thực sự lo lắng, không nói những lới trêu ghẹo nữa, anh đứng  lên bước ra khỏi phòng ngủ.
“Đợi tôi thay đồ.”

Vài phút sau, Châu Dị mặc vest chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ.
“Đi thôi.”

Trên đường về, Châu Dị dừng ở ven đườn g giúp mua cho Khương Nghênh một phần ăn sáng, ném vào lòng cô vừa lái xe vừa nói.
“Em ăn chút gì đi.”

Khương Nghênh nhìn phần ăn sáng trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao chỉ mua có một phần?”

Châu Dị cười mỉm.
“Tôi lái xe không thể nào ăn được.”

Trong lòng Khương Nghênh, sau khi trải qua chuyện hôm qua thì có nói thế nào hai người cũng có quan hệ hợp tác, cô rất ngại ăn một mình, cũng không thể nào làm được.

Khương Nghênh nhìn vào bánh bao và nước đậu trong túi đang cầm, lấy một chiếc bánh bao đưa cho Châu Dị.

Châu Dị hai tay đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài gõ gõ trên vô lăng, cười mỉm.
“Lái xe an toàn.”

Khương Nghênh:
“Tôi đút cho anh?”

Châu Dị ngoái đầu nhìn cô, cười phóng khoáng.
“Cầu mà không được.”

Khương Nghênh: “…”

Cô chợt hơi hối hận khi hỏi câu này.

Một chiếc bánh bao, Châu Dị chỉ ăn ba miếng là hết. Khi anh ăn miếng cuối cùng, vẫn không quên lấy lưỡi liếm vào đầu ngón tay Khương Nghênh.

Tim Khương Nghênh chợt thót lại.
“Châu Dị.”

Châu Dị giống như chẳng có gì mà quay đầu lại chuyên chú lái xe.
“Ừ, sao vậy?”

Khương Nghênh hít sâu.
“Không có gì.”

Thực ra Khương Nghênh muốn nói với Châu Dị về chuyện của hai người. Cô không muốn kiểu quan hệ ám muội không rõ ràng này ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai người. Nhưng cô rõ bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.

Châu Dị không phát hiện ra tâm tư nho nhỏ của Khương Nghênh, anh chỉ nghĩ rằng cô gọi anh là vì anh đang tán cô nên chẳng hề để tâm.

Khi xe đến tổ chương trình là vào một tiếng sau đó.

Khương Nghênh đi trên đôi giày cao gót, khi vừa bước vào thì thấy Kiều Nam đang sưng một bên má.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Kiều Nam tủi thân bước lên.
“Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh chau mày.
“Ai đánh cô?”

Kiều Nam:
“Lạc Hàm.”

Khương Nghênh không nói thêm câu nào, bước vào trong.

Chuyện giữa Thiệu Hạ và Chúc Kha đang ầm ĩ, đạo diễn Lưu và nhân viên tổ chương trình lúc này đều ở trong biệt thự.

 

Thấy vẻ mặt Khương Nghênh không vui, đạo diễn Lưu chủ động làm thân.
“Trưởng phòng Khương, cô bớt giận.  Bây giờ chuyện của Thiệu Hạ và Chúc Kha được ưu tiên hàng đầu.”

Khương Nghênh dừng bước nhìn đạo diễn Lưu.
“Những người khác đâu?”

Đạo diễn đáp.
“Chẳng phải cô bảo trợ lý Kiều cấm họ ra ngoài sao? Giờ ai cũng ở trong phòng mình rồi.”

Khương Nghênh.
“Đạo diễn Lưu, phiền anh bảo mọi người xuống đi. Tôi có chuyện muốn hỏi họ.”

Đạo diễn Lưu nghe nói vậy, xoay đầu nhìn sang nhân viên trong đoàn ra hiệu bằng mắt.


“Nghe thấy trưởng phòng Khương nói chưa? Còn không mau đi!”

Đạo diễn Lưu nổi tiếng là biết quan sát, tinh ý trong giới.

Thấy Khương Nghênh không vui, bèn thấy thế mà nói một câu hay ho.

Khương Nghênh không phải là người không biết nhìn đại thể toàn cục, lỗi không phải do đạo diễn Lưu, cô không cần làm khó anh. Vì vậy dù đạo diễn Lưu nói gì, cô cũng đều đáp cho có lệ, cũng như mọi ngày.

Nhân viên đoàn lên lầu gọi người, chẳng bao lâu, các nghệ sĩ tham gia đều xuống lầu.

Thiệu Hạ mắt vừa đỏ vừa sưng, vừa nhìn là biết đã có khóc. Kim Bối ngồi bên cạnh an ủi cô, bặm môi.

Còn một đương sự khác là Chúc Kha thì có trạng thái tốt hơn cả Thiệu Hạ. Tuy sắc mặt không tốt mấy nhưng rốt cuộc đã vào giới lâu hơn, nên cũng biết cách nhẫn nại.

Những nghệ sĩ khác như Kinh Nguyên, Lục Hành đang ngồi bên cạnh im lặng. Lạc Hàm thì có vẻ như đang xem náo nhiệt, ánh mắt hiện lên ý cười khinh khi.

Khương Nghênh nhìn qua hết vẻ mặt của từng người, xoay đầu nhìn sang Kiều Nam.
“Tiểu Kiều.”

Kiều Nam chạy vội đến trước.
“Trưởng phòng Khương.”

 

Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.
“Đánh lại đi.”

Kiều Nam chần chừ, có hơi không dám: “…”

Khương Nghênh giọng điệu lạnh lùng.
“Châu Thị Media luôn có chủ trương nhân viên luôn phải thẳng lưng làm người.”

Kiều Nam.
“Trưởng phòng Khương, hay là bỏ qua chuyện này đi.”

Khương Nghênh không hề nhân nhượng.  
“Cô phải nghĩ cho kỹ, nếu chuyện hôm nay cô bị đánh truyền ra ngoài, sau này cả cái giới này sẽ càng có nhiều nghệ sĩ đánh cô, có biết tại sao không?”

Kiều Nam: “…”

Khương Nghênh nhìn cô:
“Bởi vì đánh cô không cần phải trả giá điều gì.”

Khương Nghênh nói xong, thấy Kiều Nam không bước lên trước, cô không bực cũng không tức giận.
“Tôi không có nhiều thời gian, nếu cô muốn chuyện to hóa bé, chuyện nhỏ hóa không thì tôi xử lý tiếp chuyện tiếp theo.”

Khương Nghênh có uy lực khiến người ta sợ, Kiều Nam suy nghĩ những gì cô nói.

Thực sự là ở trong cái giới này trước giờ đều là ăn hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Hôm nay cô bị một thực tập sinh đánh, thì mai cũng không chừng sẽ có nghệ sĩ bị uất ức mà mang cô ra trút giận.

Nghĩ thông suốt rồi, Kiều Nam hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt Lạc Hàm, vung tay tát một cái.

Lạc Hàm không ngờ là Kiều Nam lại đánh cô ta, bèn hét lên chát chúa, đứng lên.
“Cô làm gì vậy?”

Kiều Nam thẳng người, tay xuôi hông siết chặt.
“Trả lại cái tát cho cô.”

 

Lạc Hàm tức tối đến đỏ mặt.
“Cô có bệnh à? Cô là gì mà đánh tôi? Tôi là người của Hải Tinh Media, chứ không phải là người của Châu Thị Media. Cô có tư cách gì mà đánh tôi?”

Kiều Nam nghẹn giọng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Khương Nghênh đứng bên cạnh nhìn, cất giọng lạnh lùng nói:
“Vậy cô ấy là người  của Châu Thị Media, cô lại có tư cách gì mà đánh cô ấy?”

Lạc Hàm từ sớm đã không ưa Khương Nghênh, nghe thấy cô nói vậy, bèn nhếch môi cười khinh bỉ.
“Trưởng phòng Khương, tôi đánh cô ta là vì cô ta đáng bị đánh. Người của Châu Thị Media các người không biết kiếm điểm, có chuyện thì lại giam người của Hải Tinh Media chúng tôi không cho chúng tôi đi. Sao hả? Là muốn chúng tôi cùng gặp chuyện xấu với các người sao?”

Lạc Hàm nói dứt lời, Thiệu Hạ ngồi bên cạnh đỏ mặt đứng lên.
“Cô nói ai không biết kiểm điểm?”

Lạc Hàm khinh thường.
“Ai không biết kiểm điểm thì người đó tự biết.”

Hai người tranh cãi không ngừng, Khương Nghênh cất giọng lạnh lùng cắt lời.
“Hai người không cần cãi nhau. Chuyện tối qua sẽ sớm biết được ngọn nguồn thôi. Có thể là tôi không nói với các vị, ngày đầu tiên vào ở trong biệt thự này tôi đã có lắp camera giám sát của riêng mình ở mỗi tầng lầu rồi.”

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị từ cửa bước vào, hơi nhíu mày: Thủ đoạn ghê!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play