Nói là họp mặt bạn học cũ, họp lớp nhưng chẳng có mấy người là đơn thuần nghĩ như vậy.
Đến khoe giàu có, khoe quyền thế, còn lại là trang điểm lòe loẹt, õng à õng ẹo như thể muốn biến hết mấy kẻ khoe tiền khoe quyền thành ba nuôi của mình.
Nói theo kiểu của Khúc Tích:
“Nghênh Nghênh, trong đám này chỉ có mình bồ là mục đích đơn thuần nhất.”
Người tổ chức buổi họp mặt hôm nay là lớp trưởng ngày xưa của họ. Nghe nói bây giờ là phó tổng của một công ty lên sàn nào đó.
Có điều 26 tuổi, nhưng trông như 40, bụng bia, tóc hói không ít, nhìn theo kiểu đó thì đúng là có phong cách của sếp tổng thật.
Có vài người bạn học cực kỳ hiểu nhân tình thế thái, nâng ly chúc mừng trước mặt anh ta mà tâng bốc.
Anh chàng vẻ mặt đắc ý khoái chí.
“Ôi, cái cậu này! Đứng trên cao thì lạnh, càng có tiền càng cảm thấy giả tạo.”
Có người đến bên cạnh phụ họa.
“Lớp trưởng vẫn chưa kết thôn à?”
Người đàn ông:
“Mấy năm nay lo phấn đấu sự nghiệp, làm gì có thời gian yêu đương.”
Lập tức có người tiếp lời.
“Thật không vậy? Đàn ông xuất sắc như lớp trưởng thì chẳng phải có mấy cô trẻ trẻ hết cô này đến cô khác sao?”
Người đàn ông thể hiện phong cách và giọng điệu của lãnh đạo nhưng giả vờ khiêm tốn.
“Tôi thế này mà ưu tú cái gì? Nói đến công ty thì đúng là có mấy em sinh viên hai mươi theo đuổi. Nhưng con người tôi, những chuyện khác không nói, nhưng phải có giới hạn. Chuyện chơi bời gái gú thì tôi không làm được.”
Bọn đàn ông hết câu này đến câu khác, người đứng bên cạnh anh ta phụ họa như thể bợ đỡ.
Khúc tích gắp một miếng vịt cay cho vào miệng nhai.
“Chỉ là phó tổng thôi mà còn khiến anh ta đắc ý tới vậy. Kẻ này nếu mà để cho ngồi vào ghế tổng chắc anh ta nghĩ mình đang ở trên trời luôn quá.”
Khương Nghênh ăn thanh đạm, cơm tối nay chẳng có món nào hợp khẩu vị cô.
“Tầm nhìn của anh ta bao xa lớn xác định anh ta đi được bao xa.”
Khúc Tích bê cốc nước ép trước mặt lên uống.
“Cậu ta cũng chỉ có thể đi được đến từng đó.”
Khương Nghênh không tiếp lời, cô cụp mắt xuống xem như mặc nhận.
Vài ly rượu vào bụng, người đàn ông nói muốn vào nhà vệ sinh.
Bốn, năm người bạn học nam xưng là anh em vây quanh anh ta cùng ra khỏi căn phòng.
Anh ta vội vàng phẩy phẩy tay.
“Tôi đi một mình được rồi, các cậu làm gì vậy? Tôi vốn ở công ty đã tiền hô hậu ủng rồi, khó khăn lắm mới ra đây họp mặt với các cậu được, mà các cậu còn như vậy, tụi mình đều là bạn cũ với nhau, khách sáo quá!”
Tuy miệng anh ta nói vậy, nhưng ánh mắt đắc ý không hề giấu giếm.
Anh ta vừa rời đi thì trong căn phòng lại vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Có vài người bạn nam thì xem thường, lời nói đầy ý xem thường anh bạn giàu mới phất đó, thái độ khác hẳn lúc anh ta còn ở đó.
Còn có vài cô bạn nữ thì ôm lòng đi đường tắt, thảo luận rốt cuộc có phải anh chàng đó không có bạn gái thật không.
Cô bạn ngồi bên cạnh Khúc Tích là một trong số đó. Cười khẩy, cứ nghĩ người bên cạnh không nghe thấy.
“Lớp trưởng thực sự không có bạn gái à? Có phải là kén quá không?”
“Thực ra tôi luôn đánh giá cao cậu ấy.”
Cô gái cười dịu dàng nói, Khúc Tích ngồi bên cạnh miệng vẫn đang gặm cái đầu vịt cay mà có cắn thế nào cũng không đứt.
Khúc Tích quay sang nhìn Khương Nghênh.
“Bữa ăn này khiến tui buồn nôn quá.”
Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.
“Con đường bồ tự chọn, có quỳ thì cũng phải đi tiếp.”
Mặt khác, mấy người đàn ông lúc nãy dội nước trong nhà vệ sinh, trong đó có người nhắc đến Khương Nghênh.
“Hàn Bằng, lúc nãy người ngồi bên cạnh Khúc Tích là Khương Nghênh phải không?”
Hàn Bằng uống nhiều đến mức hơi say, vừa kéo quần vừa trả lời.
“Ừ, là Khương Nghênh.”
“Bao nhiêu năm không gặp, vẫn xinh như ngày xưa.”
Hàn Bằng bước đến bồn rửa tay rửa tay.
“Tôi nhớ trước kia có phải là lớp trưởng từng theo đuổi Khương Nghênh không?”
Người bị điểm danh xoay đầu lại, cười mỉa mai.
“Có theo đuổi, lúc đó còn trẻ chưa hiểu chuyện.”
Có người nghe hiểu ý trong câu nói của anh ta bèn tiếp lời.
“Khương Nghênh giờ có khi đang hối hận, có lẽ giờ lớp trưởng chúng ta chỉ cần ngoắc ngoắc tay, cô ta chẳng có mà vội leo lên giường lớp trưởng.”
Đàn ông có rượu vào rồi, chẳng mấy ai mà nói năng tử tế.
Mấy người đàn ông trong nhà vệ sinh đang mơ màng đủ thứ về Khương Nghênh, không ai thấy rằng ngoài họ ra thì còn có hai người đàn ông đang xả nước.
Châu Dị miệng ngậm điếu thuốc, mắt khép hờ.
Bùi Nghiêu cười bỡn cợt.
“Nghênh Nghênh đúng là được hoan nghênh.”
Châu Dị:
“Cậu muốn chết thế nào thì nói với tôi một tiếng.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, Châu Dị nhìn mấy người đàn ông ấy vào trong một căn phòng riêng. Anh bèn gòi quản lý nhà hàng đến, bảo đối phương mang lên hai chai rượu ngon.
Quản lý sảnh cúi đầu khom lưng.
“Sếp Châu, tặng cho ai?”
Châu Dị:
“Tặng cho Khương Nghênh.”
Quản lý sảnh cười đáp: “Vâng.”
Giọng Châu Dị trầm ấm:
“Cứ nói là chồng cô ấy tặng.”
Quản lý sảnh sửng sốt, nụ cười càng tươi hơn.
“Vâng, Sếp Châu.”
Quản lý sảnh đi rồi, Bùi Nghiêu trêu chọc.
“Chồng? Dị à, Nghênh Nghênh có thừa nhận tư cách này của cậu không?”
Châu Dị lấy điếu thuốc trong miệng ra đập đập tàn.
“Hai ngày trước tôi có xem một vùng đất phong thủy bảo địa. Trước có nước, sau có núi.”
Bùi Nghiêu.
“Chuẩn bị khai thác biệt thự?”
Châu Dị nhìn anh.
“Không phải, chuẩn bị chôn cậu. Phong thủy bảo địa, bảo đảm giữ phúc cho đời sau.”
Bùi Nghiêu.
Trong phòng riêng, Hàn Bằng dẫn đầu còn đang cùng nhau bốc phét, thì cửa phòng được đẩy vào, quản lý sảnh đích thân mang hai bình rượu ngon vào.
Hàn Bằng nhận ra quản lý sảnh, bèn chủ động chào.
“Quản lý Tôn.”
Quản lý sảnh đáp lại, rồi đặt hai bình rượu lên bàn ăn.
“Sếp Châu gửi đến đó, góp vui với mọi người.”
Cả đám nghe nói, người này nhìn người kia, không ai biết Sếp Châu là ai. Chỉ có Khương Nghênh và Khúc Tích ngồi trong một góc hơi khựng lại.
Hàn Bằng là người nhanh trí, đưa mắt liếc nhìn bình rượu, nhận ra loại này cũng phải hơn mấy trăm nghìn, nên giả vờ thắc mắc.
“Sếp Châu?”
Quản lý sảnh vẻ mặt bình thản nhìn Khương Nghênh.
“Bà Châu, nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”
Khương Nghênh chớp mắt.
“Cảm ơn anh.”
Quản lý sảnh cười.
“Việc của tôi mà.”
Sau khi quản lý sảnh rời đi, không khí trong phòng chợt thay đổi.
Những người lúc nãy chỉ nghe theo mỗi “lớp trưởng”, chợt bắt đầu muốn tiếp cận Khương Nghênh.
Khương Nghênh kiệm lợi, lại chẳng gần gũi.
Nhưng vẫn có người muốn nói chuyện với cô.
Khúc Tích:
“Châu Dị cũng ở khách sạn à?”
Khương Nghênh đáp thật lòng:
“Không biết.”
Khương Nghênh nói xong, điện thoại trong tay rung lên.
Khương Nghênh cụp mắt, nhìn màn hình weixin thấy tin nhắn của Châu Dị:
“Bà xã, rượu ngon không?”
Khương Nghênh đưa mắt ra hiệu với Khúc Tích, cầm điện thoại đứng lên rồi bước ra ngoài phòng nhắn tin trả lời Châu Dị: Ra đi.