Khương Nghênh khi không nói cười tùy tiện thực sự là một đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng.
Lạc Hàm vốn kiêu ngạo hống hách bỗng xì hơi trước cái nhìn đầy uy lực của Khương Nghênh.
Lạc Hàm không phục.
“Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?”
Khương Nghênh với giọng lạnh lùng pha một chút lười biếng của người vừa ngủ dậy.
“Làm sai thì xin lỗi, lẽ nào không nên sao?”
Lạc Hàm:
“Con mắt nào của cô thấy tôi làm sao?”
Khương Nghênh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, lười biếng tranh cãi đôi co với cô ta, đổi ngay đề tài.
“Quan Luy có biết cô đang dòm ngó Châu Dị không?”
Lạc Hàm đỏ mặt, thân người như đông cứng lại.
“Cô… cô nói bậy gì đó?”
Khương Nghênh bình thản.
“Có phải tôi nói bậy hay không thì trong lòng cô là rõ nhất.”
Khương Nghênh dứt lời, nhìn thẳng vào mắt Lạc Hàm.
Lạc Hàm thầm hoảng hốt vì cái nhìn của Khương Nghênh, cô quay sang nhìn Thiệu Hạ đang đứng bên cạnh.
“Tôi xin lỗi.”
Nói xong, cũng mặc kệ Thiệu Hạ có trả lời hay không, nhanh chóng cất bước rời đi.
Nhìn thấy Lạc Hàm xuống cầu thang, Khương Nghênh quay lại vào phòng ngủ.
Thiệu Hạ mắc chữ A mồm chữ O trước hành động và lời nói của Khương Nghênh
“Khương Nghênh, cô chưa ăn trưa, nên…”
Thiệu Hạ không giỏi nói dối, nên lúc này cô rất ngượng ngùng.
Cô không biết rốt cuộc Châu Dị với Khương Nghênh có quan hệ thế nào. Cũng không biết Châu Dị có đồng ý để cho Khương Nghênh biết là anh sắp xếp mang cơm không.
Không dám nói bậy, chỉ có thể hàm hồ cho qua.
Khương Nghênh tắm rửa xong được Châu Dị thay cho một chiếc váy ngủ có dây, bởi vì cô biết là đã tắt máy quay nên cô vận động, cũng không thay lại.
Khương Nghênh bước vào nhà vệ sinh, đứng đấu lưng vào trước Thiệu Hạ.
Thiệu Hạ lo lắng đứng bên ngoài cửa, nhìn thấy chiếc eo thon thanh mảnh của Khương Nghênh có làn da trắng đến phát sáng dưới ánh đèn, cô không khỏi nuốt nước bọt.
Người phụ nữ như vậy ngay cả cô là nữ mà còn thấy thích mê, huống chi là đàn ông.
Khương Nghênh rửa tay xong quay lại nhìn Thiệu Hạ, mấp máy đôi môi cười nói.
“Cảm ơn cô.”
Thiệu Hạ.
“Tôi xin lỗi, lúc nãy đã gây phiền phức cho cô.”
Khương Nghênh đi ra ngoài cửa, cô n gồi ngay bàn trà ăn bữa trưa do Thiệu Hạ mang lên.
“Phiền phức là do tôi gây ra, người cần xin lỗi là tôi.”
Thiệu Hạ nói xong, cụp mắt nhìn xuống vừa khéo nhìn vào chiếc đùi trắng nõn thon dài của Khương Nghênh.
Rồi Khương Nghênh ngồi bắt chéo chân, chiếc váy bị kéo lên cao không ít. Dấu hôn trên chân lờ mờ ẩn hiện.
Thiệu Hạ thấy vậy, đỏ mặt, vội vàng dời mắt sang nơi khác.
Cái này là tư thế thế nào mà có thể đầy vết hôn ở chỗ này chứ!
Khương Nghênh thực sự rất đói, cô cúi đầu chỉ trong chốc lát đã ăn sạch hết cơm trong bát.
Thiệu Hạ xấu hổ:
“Không đủ ăn phải không ạ?”
Khương Nghênh rút khăn giấy trên bàn chùi miệng.
“Không có, vừa đủ. Tôi ăn rất no.”
Ăn xong bữa trưa, Khương Nghênh nói vài câu đơn giản với Thiệu Hạ.
Thiệu Hạ không dám hỏi Khương Nghênh về quan hệ với Châu Dị, nhưng lòng đã thầm có đáp án.
Tức dù hai người không phải bồ bịch, thì cũng có thể là kiểu quan hệ thân mật.
Tiễn Thiệu Hạ đi, Khương Nghênh mở tủ áo đang chuẩn bị thay một chiếc áo ngủ kín đáo hơn, thì điện thoại đang đặt ở đầu giường chợt reo lên.
Khương Nghênh một tay cầm áo ngủ, tay còn lại lấy điện thoại từ kệ giường.
Nhìn thấy điện thoại của Khúc Tích, Khương Nghênh bấm nghe.
“A lô.”
Giọng điệu Khúc Tích khó che đậy được sự kích động.
“Nghênh Nghênh, chúng ta có một người bạn học cũ kết hôn, sẽ tổ chức họp mặt lớp trước đó, bồ có muốn đến không?”
Khương Nghênh.
“Không đi đâu.”
Khúc Tích dỗ cô.
“Đi đi mà.”
Khương Nghênh tựa vào tủ áo.
“Có đối tượng yêu thầm của bồ à?”
Khúc Tích mím môi.
“Biết thôi, đừng có nói ra.”
Khương Nghênh cười.
“Tui không có thời gian, kêu Thường Bác đi với bồ đi.”
Khúc Tích năn nỉ qua điện thoại.
“Nó đi với tui, thì sao tui dụ dỗ được nam thần?”
Nếu nói Khương Nghênh là cây sắt nghìn năm không nở hoa, chẳng hề biết yêu ai thì Khúc Tích chính là một người sống giữa nghìn hoa.
Cũng không phải là Khúc Tích yêu đương nhiều thế nào, mà chủ yếu là cô yêu thầm quá nhiều người.
Mỗi lần đều là kiểu vẫn chưa đến bước thực tế nào thì đối tượng cô yêu thầm lại thay đổi.
Nếu yêu thâm mà cũng phân biệt được có tồi hay không, thì Khúc Tích rõ ràng là hàng tồi cực phẩm.
Khương Nghênh không quan tâm mấy trò vớ vẩn của Khúc Tích, nhưng cô đang mở lời năn nỉ ỉ ôi bên đầu máy bên kia.
“Nghênh Nghênh, lẽ nào bồ cứ thế xem tui cô độc đến già sao?”
Khương Nghênh cười mỉm.
“Chứ còn tui với Thường Bách để làm gì?”
Khúc Tích cắn môi, nói với vẻ kiên định.
“Tui cần đàn ông.”
Khương Nghênh chợt bật cười.
“Thường Bách không phải là đàn ông?”
Khúc Tích:
“Thằng đó không tính.”
Khương Nghênh:
“Bồ nghĩ người lần này bồ có thể kiên trì trong bao lâu?”
Khúc Tích rất thực tế, không nổ, nói một cách rất nghiêm túc.
“Chí ít có thể kiên trì một tháng. Tui nói bồ nghe, Nghênh Nghênh, đẹp trai lắm! Chính là đại diện giờ toán của tụi mình hồi trước đó, bồ còn nhớ không? Hồi trước tui nhớ cậu ta trông xấu lắm, mà giờ…”
Khúc Tích huyên thuyên suốt ở đầu máy bên kia, Khương Nghênh không chịu nổi bánh vẽ của cô nữa bèn day day chân mày.
“Mấy giờ?”
Khúc Tích đang nói chợt ngừng lại, rồi nhanh chóng trả lời.
“Tám giờ tối nay.”
Khương Nghênh:
“Tui biết rồi, đến lúc đó tui lái xe đón bồ đi.”
Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích hôn gió thật mạnh ở đầu máy bên kia.
Khương Nghênh không ưa kiểu nhầy nhụa ấy, không đợi cô nói gì thêm thì cúp máy luôn.
Cúp máy rồi Khương Nghênh thay một đồ khác rồi xuống lầu dạo một vòng.
Chúc Kha dưới lầu đang dạy Thiệu Hạ chơi cờ, hai người gần sát nhau, không khí tỏa ra mùi mờ ám.
Khương Nghênh bước đến tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, ánh mắt liếc qua hai người.
Kim Bối nhìn thấy Khương Nghênh, từ sô pha đứng lên chạy đến trước mặt cô, nói nhỏ.
“Chúc Kha và Thiệu Hạ hình như quyết định bên nhau rồi.’
Khương Nghênh gật đầu.
“Ừ.”
Kim Bối.
“Tuy em biết là giả, nhưng những chuyện khác không biết sao, chứ trông hai người rất xứng đôi.”
Khương Nghênh không tiện đánh giá gì, chỉ cười mà không lên tiếng.
Tuy họ đang ghi hình show, nhưng ban ngày nếu ai có công việc thì sẽ đi.
Hôm nay Lục Hành vắng mặt, nghe nói là nhận quay một quảng cáo.
Khương Nghênh đứng trước tủ lạnh uống sữa chua, Kim Bối đứng bên cạnh kề sát vào nói.
“Chị Khương Nghênh, chị muốn tạo couple với Kinh Nguyên nhỉ?”
Khương Nghênh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Còn cô? Cô muốn xào cặp đôi với ai?”
Kim Bối đỏ mặt.
“Em… em rất thích Châu Dị.”
Khương Nghênh.
“Ừ.”
Kim Bối.
“Chị nói anh Châu Dị có thích em không?”
Những ngón tay thon dài trắng nuột của Khương Nghênh bóp bóp hộp sữa.
“Tôi không rõ.”
Kim Bối cắm môi, dường như có hơi thất vọng.
“Dạo này em đã điểm lại các cô gái có tin đồn với Châu Dị, đa số đều là kiểu gợi cảm.”
Khương Nghênh: “…”
Kim Bối lại nói.
“Em thấy có đến tám phần là anh ấy thích kiểu người như em.”
Trong đầu Khương Nghênh thoáng hiện lên nụ cười đểu giả của Châu Dị, hơi nhíu mày.
Châu Dị có kén chọn không?