Bầu không khí trong xe chợt đông cứng lại.

Ngay vào lúc Khương Nghênh nghĩ rằng Châu Dị sẽ trở mặt với cô thì Châu Dị đưa tay vuốt tóc cô đầy vẻ cưng chiều.
“Cục cưng, ý tưởng hay đấy! Lần sau đừng nghĩ nữa.”

Khương Nghênh khựng người: “…”

Châu Dị nói xong, mở ngăn kéo xe rút ra một điếu thuốc từ trong hộp rồi xong vòng, kẹp điếu thuốc vào miệng.
“Em về lại đoàn show chứ?”

Khương Nghênh bình thản nhìn Châu Dị một lúc lâu rồi xoay đầu lại lái xe.

Trên đường về tổ chương trình, hai người hoàn toàn chẳng giao lưu gì.

Khi chiếc xe sắp đến nơi, Châu Dị thấy cửa xe hơi hạ xuống, ngón tay thon dài búng tàn thuốc ra ngoài.
“Tại sao lại chơi chán? Em chê tôi ít trò à?”

Khương Nghênh đạp thắng xe, nhìn Châu Dị như đang nhìn gã ngốc. Cô đẩy cửa xe, rời đi trên đôi giày cao gót.

Châu Dị ngồi ở ghế phụ, khép hờ mắt nhìn cô, nhoẻn miệng cười.

Khi Khương Nghênh về đến trường quay, những người có mặt ở hiện trường đang ăn sáng.

Bữa sáng do Kinh Nguyên chuẩn bị. Nhìn thấy Khương Nghênh, Kinh Nguyên đứng lên chủ động giúp cô lấy dép lê, hỏi nhỏ:
“Tối qua cô ra ngoài?”

Khương Nghênh cảm ơn, khom lưng mang dép.
“Ừ, xử lý chút công việc.”

Kinh Nguyên gật đầu, nói với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy.
“Tôi nghe nói rồi, là Quan Luy đánh nhân viên đoàn phim bị thương.”

Khương Nghênh không nói gì, chỉ mỉm cười.

[Kinh Nguyên thích Khương Nghênh lồ lộ nhỉ?]

[Con chó con với ngự tỷ, ha ha ha… Hình ảnh này có cảm xúc ghê.]

[Khương Nghênh là vợ tôi, không ai có thể cướp với tôi hết.]

[Buông Khương Nghênh ra! Để tôi!]

Không biết từ lúc nào, Khương Nghênh lại thu hút một loạt fan như vậy. Ngày nào cũng bình luận trên màn hình chương trình, gọi Khương Nghênh là vợ.

Khương Nghênh đổi dép xong, cùng Kinh Nguyên bước đến bàn ăn.

Kim Bối cười với hai người, rồi trêu chọc.
“Kinh Nguyên, anh nhìn chị Khương Nghênh là mắt sáng rỡ lên.”

Kinh Nguyên đỏ mặt, đứng dậy với vẻ bối rối, bê một bát cháo đặt trước mặt Khương Nghênh.


“Cháo hải sản, không biết có hợp khẩu vị cô không.”

Khương Nghênh:
“Cảm ơn.”

Mọi người yên lặng ăn sáng. Châu Dị xuất hiện ngay cửa với bộ đồ màu xanh ngọc, cực kỳ phong lưu.

Kim Bối và Lạc Hàm nhìn thấy Châu Dị đều đỏ mặt.

Kim Bối:
“Châu Dị, anh ăn sáng chưa?”

Lạc Hàm:
“Châu Dị, anh ra ngoài chạy bộ buổi sáng à?”

Châu Dị cởi chiếc áo vest ngoài khoát trên bắp tay rắn chắc, rồi bước vào phòng khách.
“Tôi chưa ăn.”

Kim Bối như cô gái mộng mơ nhìn Châu Dị.
“Anh ăn chút gì không? Kinh Nguyên nấu đấy. Mùi vị ngon lắm.”

Châu Dị đưa mắt nhìn Kinh Nguyên, đối phương đang dùng đũa dùng chung gắp thức ăn cho Khương Nghênh.

Không biết Khương Nghênh nói gì với đối phương mà tai đối phương ửng đỏ.

Lạc Hàm thấy Châu Dị trả lời Kim Bối nhưng không trả lời cô, mặt không vui ngập ngừng một lát, rồi có vẻ không cam tâm mà hỏi tiếp.
“Châu Dị, anh chạy bộ buổi sáng à?”

Châu Dị nhìn cô, vẻ mặt có ý đùa cợt.

“Đúng vậy, cô muốn chạy với tôi không?”

Lạc Hàm.
“Tôi cũng có thói quen chạy buổi sáng. Được không?”

Châu Dị kéo cà vạt ở cổ, cười đểu.
“Không được.”

[Ui trời! Tay Châu Dị này! Từ chối người ta cũng đừng có kiểu khêu gợi kiểu đó chứ!]

[Tiêu rồi! Tiêu rồi! Chắc chắn Kim Bối và Lạc Hàm đều thích Châu Dị.]

[Mọi người đoán thử xem Châu Dị thích ai?]

[Tui cảm thấy hình như là Kim Bối.]

Ăn sáng xong, những người khác đều bận việc của mình, Khương Nghênh nói vài câu qua loa với Thiệu Hạ rồi về phòng mình.

Hôm qua cô không ngủ được khiến cho tình trạng hôn nay không tốt lắm. Cô vào phòng rửa mặt rồi ra lấy đại một quyển sách, ngồi tựa vào thành giường xem.

 

Nói là xem sách, nhưng thực ra cô chẳng xem lọt chữ nào. Buồn ngủ kinh khủng. Nếu không phải cố ý gắng gượng thì e là đã ngủ từ lâu rồi.

Khương Nghênh đang lật sách thì điện thoại đặt bên chân rung lên.

Khương Nghênh nhíu mắt nhìn sang, trên màn hình hiện ra một tin nhắn ở weixin.

Châu Dị: Camera ở phòng em tắt rồi, ngủ đi.

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn máy quay, phát hiện máy quay lúc nãy vẫn còn đèn màu đỏ, lúc này thì đã không còn phản ứng gì nữa.

Khương Nghênh thả lỏng thân người, đặt quyển sách sang một bên, đang chuẩn bị nằm xuống thì tin nhắn thứ hai của Châu Dị đến.
“Em ngủ trước, lát nữa tôi sang với em.”

Khương Nghênh nhìn màn hình điện thoại một lúc, vẻ mặt lạnh lùng, đang chuẩn bị khóa trái thì di động lại “ting”, tin nhắn thứ ba của Châu Dị đến:
“Đừng khóa cửa, tôi không muốn làm ồn đến ai cũng biết đâu.”

Khương Nghênh: “…”

Cái từ “vô lại” rõ ràng không còn đủ để hình dung về Châu Dị nữa.

Khương Nghênh cầm điện thoại đứng ở cửa một lúc, biết không thể nào mà tích cực với Châu Dị, bèn chọn cách xem thường.

Châu Dị vào khi Khương Nghênh đang ngủ say.

Khương Nghênh hoàn toàn chẳng phát hiện, ngủ rất ngon. Cô cảm giác phía sau mình có gì đó nóng ấm dính sát vào người mình, cả người bèn vô thức dịch lại gần vào lòng anh thêm đôi chút.

Động tác này của Khương Nghênh khiến Châu Dị rất vui.

Châu Dị cười, càng ôm sát vào lòng hơn.

Hai người ngủ đến chiều, Khương Nghênh mở mắt, cảm thấy như có cánh tay đang đặt ngang eo mình, không cần quay đầu lại nhưng dường như cô cũng biết đó là ai.

Khương Nghênh ngủ một giấc rất ngon, nên lười vận động, nhìn ra ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ.

Mùa đông năm nay lạnh cực kỳ, buổi chiều như vậy mà nằm trong chăn, cảm nhận ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên vào khiến người ta dễ chịu đến tận trong xương.

“Tỉnh giấc rồi à?”

Khương Nghênh đang xuất thần tận hưởng sự yên tĩnh này thì Châu Dị nằm sau cô mở lời với chất giọng trầm khàn, rồi thuận thế ôm chặt cô vào lòng.

Khương Nghênh tắm nắng, cả người lười biếng.
“Ừ.”

Làn môi Châu Dị áp sát, vuốt ve cổ cô một lúc.
“Em đói không?”

Khương Nghênh trả lời với vẻ lười biếng.
“Không đói.”

Châu Dị lại cười thầm bên tai cô.
“Nhưng tôi đói rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play