Sau khi Khương Nghênh ra khỏi nhà vệ sinh, bước đến bên giường cầm điện thoại lên.

Group ba người trên weixin nhắc có hơn 99 chat mới.

Ngón tay Khương Nghênh chạm nhẹ và màn hình mở group. Tin nhắn của Khúc Tích và Thường Bác hiện lên liên tục.

Khương Nghênh lười đọc lên trên, chỉ xem mấy mẩu tin cuối cùng.

Khúc Tích: Chuyện gì vậy? Nghênh Nghênh và Châu Dị ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy mà vẫn chưa ra?

Thường Bác: Tui cảm thấy hai người không bình thường.

Khúc Tích: Không thể nào. Tình trạng Nghênh Nghênh thế nào chẳng phải ông không biết, cậu ấy có cái bệnh đó…

Thừng Bác: Nhỡ như Châu Dị là trường hợp đặc biệt thì sao?
……

Khương Nghênh nhìn cuộc nói chuyện giữa hai người, ngón tay bấm một loạt chữ rồi gửi đi: Ngày nào cũng bà tám.

Khúc Tích: ??

Thường Bác: ??

Đóng điện thoại, Khương Nghênh tìm một sợi dây thun buộc tóc mình lại, thay bộ đồ thể thao, rồi xuống lầu ra khỏi biệt thự.

Nhân viên tổ chương trình đang ghi hình trong một căn biệt thự khác ở đối diện.

Khương Nghênh bước sang, có một nhân viên trong đó nhìn thấy cô bèn gọi đạo diễn Lưu.

Đạo diễn Lưu biết Khương Nghênh sẽ đến tìm anh, nên cười nịnh vui vẻ bước ra khỏi màn hình giám sát.
“Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh cũng không vòng vo, mà hỏi thẳng.
“Đạo diễn, lúc nãy sau khi tôi với Sếp Châu vào nhà vệ sinh, thì anh phát sóng bao lâu?”

Đạo diễn cười ha ha và nói:
“Cắt chuyển cảnh luôn.”

Khương Nghênh:
“Làm phiền đạo diễn rồi.”

Mọi người đều là người trưởng thành, có nhiều chuyện biết rõ nhưng cứ giữ trong lòng thôi.

Đặc biệt là thân phận và địa vị của Châu Dị nữa, đạo diễn Lưu cũng không phải là thằng ngốc. Dù là có muốn kiếm tiền thế nào cũng không thể vác cái đầu kê vào nòng súng được.

Thực ra đạo diễn Lưu rất muốn tìm hiểu quan hệ giữa Khương Nghênh và Châu Dị.

Nhưng thấy gương mặt đẹp lạnh lùng của Khương Nghênh cuối cùng vẫn không thể mở miệng hỏi được.


Khương Nghênh rời đi, đạo diễn Lưu ra hiệu với trợ lý đang đứng bên cạnh hóng chuyện.

Trợ lý cũng nhanh nhạy bước lên, đạo diễn hạ giọng nói:


“Để sau mà có tương tác giữa Châu Dị và Khương Nghênh thì phát đi phát lại.”

Trợ lý: “Dám không?”

Đạo diễn Lưu:
“Chỉ bảo các cậu phát lại tương tác, chứ có bảo các cậu thêm mắm dặm muối đâu.”

Trợ lý gật đầu.
“Hiểu rồi.”

Chỉ là phát tương tác, không thêm muốn dặm mắm. Nếu biểu hiện của họ mờ ám, ám muội, thì đó là chuyện của họ.

Show thực tế mà, lại còn trực tiếp nữa, khán giả đánh giá thế nào là chuyện của khán giả.

Khương Nghênh nhận được tin nhắn của Kiều Nam trên đường về lại biệt thự.


Nội dung tin nhắn rất đơn giản. Đại khái là chuyện của Châu Dị và Quan Luy đang lên men dữ lắm. Cô hỏi Khương Nghênh có cần xử lý không.

Khương Nghênh đã ở bên đây cả buổi sáng, nên cô không rõ tin tức bên ngoài.

Xem được tin nhắn của Kiều Nam, cô mở weibo lên xem. Quả nhiên tin đồn của Châu Dị và Quan Luy đã chín mùi rồi.

Khương Nghênh chăm chú nhìn màn hình điện thoại vài giây rồi chuyển phát tin nhắn cho Châu Dị: Tin đồn của anh và Quan Luy, có cần phòng quan hệ công chúng xử lý không?

Tin được gửi nhưng vẫn im lặng.


Khương Nghênh bặm môi, nhét điện thoại vào túi và bước vào trong biệt thự.

Khương Nghênh vào đến phòng khách, thì các nghệ sĩ với Châu Dị đang ngồi trên sô pha nói chuyện. Không khí rất hòa hợp, không biết Châu Dị nói gì mà cả ba cô gái đều đỏ mặt cười.

Kim Bối nhìn thấy Khương Nghênh đầu tiên, bèn vẫy tay với cô.

Khương Nghênh cười mỉm, bắt lời:
“Đang nói gì vậy?”

Kim Bối:
“Sếp Châu đang hỏi chúng tôi trước kia có thích ai hoặc là yêu thầm ai không.”

Khương Nghênh: “…”

Kim Bối cười với vẻ ngây thơ:
“Chị Khương Nghênh, trước kia chị có thích ai chưa?”

Khương Nghênh cười, trả lời rất thản nhiên.
“Không có.”

Châu Dị nghe nói bèn chớp mắt nhìn cô nhưng không lên tiếng. trong ánh mắt là nụ cười trêu chọc.

[Tôi cảm thấy Châu Dị cười có hơi đểu.]

[Đàn ông không đểu, phụ nữ không yêu.]

[Người đàn ông có nhan sắc này thì xấu tốt gì cũng không quan trọng nữa nhỉ? Hu hu hu… Ai mà nghĩ ra chứ! Tôi đang xem cái show nghệ sĩ yêu đương này, cuối cùng lại thích CEO rồi.]

Khương Nghênh dứt lời, Kim Bối cười ha ha:
“Em rất tò mò, rốt cuộc là người đàn ông thế nào mới được chị Khương Nghênh thích.”


Khương Nghênh cười nhưng  không nói gì, cô đổi đề tài và đi vào nhà bếp.
“Mọi người ăn hoa quả không? Tôi làm một đĩa.”

Kim Bối phụ họa:
“Ăn, chị Khương Nghênh cho em nhiều xoài.”

Khương Nghênh: “Được.”

Thiệu Hạ đứng lên, cười  thẹn thùng:
“Tôi đi học Khương Nghênh.”

Khương Nghênh tự nhiên đến tủ lạnh lấy ra một ít hoa quả, sau khi gọt rửa thì bắt đầu làm đĩa hoa quả.

Thiệu Hạ đứng bên cạnh xem, liên tục bắt chuyện với Khương Nghênh.

Hai người đang nói chuyện, Châu Dị chợt bước vào, cổ áo hơi mở rộng, bước vài bước đến phía sau Khương Nghênh, thân người cao phủ nghiêng về trước, cằm như sắp chạm vào vao Khương Nghênh, giọng nói trầm bỗng:
“Khương Nghênh, tôi muốn ăn quýt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play