Châu Dị muốn đến?

Đạo diễn dứt lời, thấy nét kinh ngạc lộ trên gương mặt Khương Nghênh bèn hỏi:
“Trưởng phòng Khương không biết?”

Khương Nghênh đáp thật:
“Tôi thực sự không biết.”

 

Đạo diễn đưa tay vò tóc mình, vẻ mặt phiền muộn, đưa mắt ra hiệu cho trợ lý bảo cậu ta đứng xa ra một chút, rồi đến gần Khương Nghênh nói nhỏ:
“Trưởng phòng Khương, hai chúng ta cũng quen biết nhau rồi, cô nói thật với tôi đi. Trong số nghệ sĩ của show chúng ta lần này, có phải là có người Sếp Châu vừa mắt?”

 

Châu Dị ong bướm vây quanh bên ngoài, nên đạo diễn có nghĩ như vậy cũng bình thường. Hơn nữa anh còn có tiếng là đa tình.

Ai không tức giận vì gái chứ anh thì chắc chắn có đó.

Dù sao nửa năm trước anh cũng từng đánh nhau vì Quan Luy.

Lần đó có hai đạo diễn chuốt rượu Quan Luy, muốn nhân cơ hội cô say mà lợi dụng. Quản lý của Quan Luy không còn cách nào đành gọi cho Châu Dị.

Nói ra cũng trùng hợp, hôm đó Châu Dị mới vừa rời khỏi nông trại trà gần khách sạn đó chưa bao lâu, sau khi biết chuyện thì lái xe đến luôn.

Nghe nói cuối cùng hai đạo diễn đó được xe cấp cứu cáng ra khỏi khách sạn.

Cũng kể từ đó mà mọi người đều đồn Quan Luy là bạn gái chính hiệu của Châu Dị.

Đạo diễn dứt lời, nhìn Khương Ninh với ánh mắt đầy hi vọng cô sẽ tiết lộ chút manh mối.

Khương Nghênh thản nhiên nhìn anh, cười mỉm.
“Đạo diễn Lưu, theo như tôi biết có lẽ là không.”


Những gì Khương Nghênh nói là thật. Nhưng đạo diễn không tin, cười gượng.


“Trưởng phòng Khương nói không có thì không có vậy. Có hai vị Phật lớn cô với Sếp Châu trấn thủ trong cái show này, nên có tám, chín phần là…”

Đạo diễn muốn nói có tám, chín phần là không có khả năng, nhưng nói ra sợ đắc tội Khương Nghênh nên đành ngừng lại, cuối cùng không dám nói ra.

Đạo diễn nói chuyện phím với Khương Nghênh vài câu rồi tìm lý do rời đi.

Đi chưa được vài bước, đạo diễn vậy tay gọi trợ lý của mình.

Trợ lý bước lên, đạo diễn nghiêng đầu nói.


“Nói với nhân viên một tiếng, không thể đắc tội với cả Châu Dị và Khương Nghênh, còn về hiệu quả chương trình nếu mà không được thì phải dựa vào biên tập hậu kỳ thôi.”

Trợ lý:
“Vậy nếu Sếp Châu và Khương Nghênh có ý muốn tạo couple với nghệ sĩ, chúng ta có thể tuyên truyền không?”


Đạo diễn chắp hai tay sau lưng, nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu họ có ý đó thì cứ tuyên truyền, Sếp tổng Châu Thị Media muốn tạo couple thì còn có nhiều cái để xem hơn mấy cô cậu ít nổi.”

Trợ lý:
“Vậy sẽ không gây chuyện gì chứ?”


Đạo diễn.
“Dù là chương trình bị phong sát, tôi cũng phải kiếm món hời lần sau chót.”

Nói xong đạo diễn bước đi.
“Đúng là xúi quẩy thật.”

Tên của show là “Yêu đương với em”, ngoài Khương Nghênh và Châu Dị còn có 3 nam, 3 nữ.

Sáu người này là người mới có tiềm lực nhất được chọn từ hai công ty giải trí. Họ đến tham gia show lần này mục đích là muốn nâng cao độ nhận biết, muốn nổi tiếng hơn.

 

Nghệ sĩ của Châu Thị Media có: Kinh Nguyên, Chúc Kha, Thiệu Hạ.

Nghệ sĩ của Hải Tinh Media có: Lục Hành, Lạc Hàm, Kim Bối.

Trong đó Kinh Nguyên, Chúc Kha, Lục Hành là nhóm nam sinh.

Thiệu Hạ, Lạc Hàm và Kim Bối là nhóm nữ sinh.

Để tạo không khí, tổ chương trình bảo tám người chuyển vào trong một căn biệt thự, cùng sống chung trong vòng nửa tháng.


Sáu người đến trước khá tò mò về hai người chưa xuất hiện.

Kim Bối là cô gái có tính cách vô tâm vô tư, năm người còn lại đang ngồi, chỉ mình cô vừa cắn hạt dưa  vừa ngó đông ngó tây.
“Mọi người nói xem rốt cuộc hai người đó là ai? Sao vẫn chưa đến? Nghe nói là người bình thường.”

Kim Bối vừa dứt lời, Lục Hành cười phụ họa.
“Có lẽ là sắp rồi.”

Hai người vừa nói xong, Khương Nghênh mặc  bộ vest váy xuất hiện ngay ở cửa phòng. Mọi người trong phòng khách thấy vậy, bèn đứng lên, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play