Nếu nói đến chuyện lúc nãy khi cô còn ở trong phòng tắm mà Châu Dị gọi cô rót nước, thì cô còn có thể biện minh giúp cho Châu Dị là vô tình.
Nhưng bây giờ Khương Nghênh hoàn toàn có thể kết luận là Châu Dị cố tình. Cố tình cho Triệu Sáng biết quan hệ giữa hai người họ.
Khương Nghênh liếc Châu Dị, rồi rất nhanh thản nhiên đáp lời.
“Vâng.”
Khương Nghênh chỉ đáp một chữ “vâng”, nhưng đầu dây bên kia Triệu Sáng lại cảm thấy nghẹt thở. Vội vàng nói vài lời xin lỗi với Châu Dị rồi cúp máy.
Cúp máy rồi, Khương Nghênh mới nói:
“Anh cố tình đúng không?”
Châu Dị biết rõ nhưng còn hỏi: “Em nói gì?”
Khương Nghênh hổn hển:
“Làm cho người công ty biết giữa tôi với anh có kiểu quan hệ mờ ám như vậy thì có ích gì cho anh?”
Châu Dị ngón tay thanh mảnh nghịch điện thoại, nháy mắt nhìn Khương Nghênh, cười trêu ghẹo.
“Có thể bảo họ tránh xa em ra một chút.”
Khương Nghênh: “…”
Đương nhiên Khương Nghênh sẽ không cảm thấy Châu Dị nói vậy là vì thích cô.
Cô đoán, có lẽ Châu Dị cảm thấy hai người ngủ với nhau rồi, trước khi anh chán chê cô thì không muốn cô bị vấy bẩn bởi người khác.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Khương Nghênh thoáng vẻ không vui.
“Vậy còn anh?”
Châu Dị hơi nhíu mày.
“Tôi làm sao?”
Khương Nghênh nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
“Không cho phép người đàn ông khác đến gần tôi, vậy còn anh? Cả ngày có không biết bao tin ong bướm, chỉ tháng này thôi là tôi đã giúp anh xử lý biết bao nhiêu tin đồn rồi.”
Đôi mắt hoa đào thật đẹp của Châu Dị chớp chớp.
“Em muốn tôi cắt đứt quan hệ với những cô gái ấy?”
Khương Nghênh:
“Châu Dị, tôi không phải là anh, tôi không tự phụ.”
Châu Dị: “…”
Hai người xem như là giải tán trong khó chịu vào sáng nay.
Khi Khương Nghênh mặc đồ nghiêm chỉnh xuống lầu, trợ lý Trần đã giúp cô mang xe về đậu tại bãi đỗ xe.
Khương Nghênh lái xe đến công ty, trên đường đi bỗng dưng cảm thấy khó chịu.
Khi đến công ty, Khương Nghênh cất bước trên đôi giày cao gót vào văn phòng. Cô vừa ngồi xuống thì Triệu Sáng mang bảng kể hoạch mới gõ cửa bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều rất ngại ngùng.
Triệu Sáng cười hòa, đưa kế hoạch cho Khương Nghênh.
“Trưởng phòng Khương, đây là bản kế hoạch mới nhất. Cô xem đi.”
Khương Nghênh nhận lấy, rồi lịch sự nói:
‘Trưởng phòng Triệu ngồi đi.”
Triệu Sáng kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi đối diện với Khương Nghênh. Khi Khương Nghênh cúi đầu xem hồ sơ, anh thầm quan sát cô.
Trước khi anh chưa bao giờ chú ý kỹ về cô. Chỉ cảm thấy Khương Nghênh có nhan sắc hơn người, kiểu nhan sắc khiến người ta vừa nhìn là có thể nhớ ngay.
Sau khi quan sát Triệu Sáng phát hiện, không chỉ có nhan sắc kinh người, mà khi tập trung làm việc càng khiến người ta mê mẩn hơn, rồi lại thêm như thể một đóa hoa kiết cánh lạnh lùng càng dễ kích thích tham vọng chinh phục nơi đàn ông.
Thảo nào, ngay cả người đàn ông như Châu Dị nảy sinh tâm tư không nên có với cô.
Triệu Sáng đang suy nghĩ xuất thần, Khương Nghênh ngẩng đầu đẩy bản kế hoạch đến trước mặt anh ta. Chỉ đầu ngón tay thanh mảnh vào một chỗ rồi nói:
“Chỗ này cần sửa một chút, nhưng chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”
Triệu Sáng nhìn theo hướng tay Khương Nghênh chỉ, ngẩng lên nhìn cô.
“Chỗ đứng này?”
Khương Nghênh:
“Chừa lại vị trí C khi các nghệ sĩ chụp ảnh.”
Triệu Sáng sắp xếp vị trí C khi các nghệ sĩ chụp ảnh là dành cho Quan Luy.
Từ lúc Quan Luy bị hủy bỏ tư cách khách mời tham gia thì luôn gây sự. Đã gặp mặt mấy lần ở thang máy, nhưng Quan Luy chỉ nghênh mặt, hất mũi với Triệu Sáng.
Trước ngày hôm any, mọi người đều biết Quan Luy là người của Châu Dị, Triệu Sáng không dám đắt tội cô ta, nên sắp xếp vị trí C cho cô ta, xem như là để xin lỗi và bù đắp, cũng bớt việc Quan Luy kề tai thủ thỉ với Châu Dị.
Nhưng từ hôm nay về sau thì Triệu Sáng cảm thấy hoàn cảnh của mình… càng khó.
Đúng là Quan Luy là người của Châu Dị, nhưng có ai nghĩ là Khương Nghênh cũng vậy đâu.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng Khương Nghênh và Quan Luy đối đầu nhau là vì bất hòa với Châu Dị. Bây giờ anh mới biết, hóa ra lý do thật sự là vì hai người là tình địch.
Khương Nghênh vừa dứt lời, Triệu Sáng không dám nói gì.
Anh ta cảm thấy hiện giờ mình giống như đang đứng bên bờ vực, hơn nữa còn là vực sâu vạn trượng, phía sau bờ vực là đại dương mênh mông.
Tiến về trước thì thịt nát xương tan, lùi về sau thì chìm mất xác.
Thấy Triệu Sáng không nói gì, Khương Nghênh ít nhiều đoán được suy nghĩ của anh ta, bèn cười nhẹ.
“Vị trí C là để cho thầy Lý.”
Nghe đến hai chữ “thầy Lý”, Triệu Sáng ngẩn ngơ, rồi kinh ngạc và nhìn Khương Nghênh.
“Thầy Lý?”
Khương Nghênh tiếp lời.
“Ừ, mấy hôm nay tôi đến thành phố An, mời thầy Lý. Phải rồi, chỗ khách mời đặc biệt điền tên thầy Lý vào.”
Triệu Sáng lúc này chẳng biết phản bác gì nữa, chỉ đành đáp ứng.
“Tôi biết rồi.”
Ra khỏi phòng truyền thông, Triệu Sáng lau mồ hôi trán, miệng lẩm bẩm: Ai nói chiến tranh giữa phụ nữ không ghê gớm? Cứ phải nói là như lửa cháy lan ra đồng cỏ ấy chứ.
Triệu Sáng rời phòng truyền thông không lâu, Kiều Nam gõ cửa văn phòng Khương Nghênh và bước vào, đưa điện thoại của mình đến trước mặt Khương Nghênh.
Khương Nghênh chau mày mắt lướt qua màn hình điện thoại, nhìn thấy weibo của Quan Luy nhất thời ngẩn ngơ.
Trên cùng weibo Quan Luy là một tấm ảnh tự chụp. Chụp bức ảnh đồ mặc nhà rất bình thường, điểm then chốt là thời gian và dấu vết của nụ hôn ở vùng xương quai xanh.
Thời gian là lúc Châu Dị bị chụp với dấu vết bị cấu trên cổ.
Vết nụ hôn trên xương quai xanh của cô và vết cấu trên cổ Châu Dị rất ăn khớp, khiến người ta khó tránh khỏi liên tưởng này nọ.
Kiều Nam nhìn thấy Khương Nghênh không lên tiếng, bèn mở miệng.
“Trưởng phòng Khương, chị xem bình luận bên dưới đi.”
Khương Nghênh dời ánh mắt xuống dưới, fan của Quan Luy bùng nổ bình luận. Ai cũng khen Quan Luy đẹp người, lương thiện và tích cực nỗ lực.
- Rõ ràng chị là phu nhân CEO của Châu Thị Media, không ngờ lại còn nỗ lực đến vậy. Hi hi hi…
- Người giỏi hơn tụi tui mà còn cố gắng hơn tụi tui nữa. Tụi tui có tư cách gì mà không nỗ lực. Nghệ sĩ với năng lượng tích cực!
- Tôi muốn ôm vợ Quan Luy vào lòng, nhưng mà tôi không đánh lại người đàn ông tên Châu Dị.
……
Fan tham gia bình luận đều cùng một nhận định là dấu vết trên cổ Quan Luy là có liên quan với Châu Dị.
Ngay cả vài ngôi sao không quá nổi tiếng ở công ty cũng phụ họa nịnh nọt vài câu, không quá lộ liễu nhưng cũng có ý chúc phúc.
Thấy Khương Nghênh xem xong rồi, Kiều Nam tức giận cất điện thoại.
“Quan Luy này có phải là có bệnh không? Cô ta cố tình nhỉ?”
Khương Nghênh không tiếp lời Kiều Nam. Trong đầu cô liên tưởng đến thái độ của Châu Dị dành cho Quan Luy trong phòng bao tối qua.
Hóa ra là vì chuyện này à!
Cô cứ nghĩ là hai người cãi nhau, không ngờ là quan tâm tắc loạn.
Có lẽ Châu Dị lo lắng nhỡ như ngày nào đó hôn nhân giữa cô và anh bị phơi bày, sẽ đẩy Quan Luy ra đầu sóng ngọn gió.
Khương Nghênh không nói gì, Kiều Nam vuốt vuốt điện thoại.
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh nhìn lên cười.
“Đi làm việc đi.”
Kiều Nam bặm môi:
“Chuyện này cứ thế cho qua à? Quan Luy này rõ ràng là đang nói dối để kiếm fame mà.”
Khương Nghênh khô ng nghĩ vậy.
“Không có gì đâu, nếu chút fame này có thể giúp cho sự nghiệp của cô ta thì tôi không sao đâu.”
Dù sao cô với Châu Dị cũng chẳng mấy tình cảm.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Kiều Nam thầm thấy khó chịu. Trách cứ vài câu rồi mới thỏa mãn rời đi.
Kiều Nam vừa rời đi thì trợ lý Trần nhắn tin trên weixin. Tin nhắn với ý tứ dè dặt dò xét: Mợ, mợ với Sếp Châu cãi nhau à?