Câu nói 'vì muốn tốt cho cô' của Chu Dịch khiến mắt Quan Lôi lập tức đỏ lên, bàn tay đặt trên lưng ghế có chút siết chặt.
Quan Lôi và Chu Dịch đúng là thanh mai trúc mã.
Trước khi Chu Dịch trở về Chu gia, hai người đã cùng nhau lớn lên trong một đại viện.
Sau này Chu Dịch trở về Chu gia, lớn lên tiếp nhận chức tổng giám đốc truyền thông Chu thị, vì để gần hơn với Chu Dịch, cô đã trở thành nghệ sĩ dưới trướng truyền thông Chu thị.
Khung cảnh nhất thời lâm vào lúng túng, Khương Nghênh ngồi bên cạnh Chu Dịch mà như ngồi trên bàn chông.
Vốn dĩ cô muốn đứng dậy thanh toán hóa đơn, nhưng nếu đứng dậy vào lúc này, chắc chắn sẽ khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Quản lý của Quan Lôi là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc trong phòng, tiến lên khuyên Quan Lôi để cho cô một bậc thang đi xuống, nói rằng mọi người trong phòng bên cạnh đều đang đợi cô.
Quan Lôi mím chặt khóe môi, nhìn Chu Dịch rồi 'ừm' một tiếng, bị người quản lý kéo ra khỏi phòng
Sau khi Quan Lôi rời đi, người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm chính là Khương Nghênh, cô đứng dậy tìm lý do đi tới quầy thanh toán.
Khương Nghênh bước ra khỏi phòng, lão Lý cười nhìn Chu Dịch, "Tình hình là sao? Cậu như này là quyết định cùng Quan Lôi phân rõ quan hệ sao?"
Điếu thuốc trên đầu Chu Dịch sắp cháy hết, anh không hút nữa, dập tắt vào trong cái gạt tàn trên bàn, "Là hy vọng cô ấy có thể nhìn rõ hiện thực."
Lão Lý nói: "Nói thật, ta vẫn cho rằng người cậu thích là Quan Lôi."
Chu Dịch khẽ nhướng mày, cười nói: "Lão già, ông lớn tuổi như vậy rồi, sao còn đi nghiên cứu tình yêu của người trẻ chứ?"
Lão Lý cười nhẹ lắc đầu, "Để ta xem cậu giả bộ được bao lâu!"
Lão Lý nói xong liền đến gần Chu Dịch, "Tiểu Khương có biết cậu thích cô ấy không?"
Chu Dịch nhướng mi, trầm giọng nói: "Ai nói cháu thích cô ấy?"
Lý Lão nghe vậy liền nhìn Chu Dịch không chớp, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra chút manh mối, nhưng Chu Dịch che giấu rất giỏi, nhìn không ra dấu vết kỳ lạ.
Bên kia, sau khi Quan Lôi rời khỏi phòng bao của Chu Dịch, cô ta cũng không lập tức quay lại phòng bao của đoàn làm phim mà bị quản lý kéo đến một gian phòng trống, khóa cửa lại.
"Cô và Chu tổng đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây chẳng phải Chu tổng đối xử với cô rất tốt sao?"
Đôi mắt Quan Lôi đỏ hoe không nói nên lời, cô ta cắn chặt môi dưới.
Người đại diện không biết mối quan hệ giữa Chu Dịch và Khương Nghênh, nhìn dáng vẻ của Quan Lôi, còn tưởng rằng hai người cãi nhau, liền chậm giọng an ủi cô, "Đàn ông mà, đều phải giữ thể diện, đặc biệt là đàn ông như Chu tổng, lúc trước đã nói với cô rồi, bình thường không có việc gì làm thì làm ít đi, làm nhiều thì đàn ông sẽ thấy phiền chán."
Quản lý nói xong liền vươn tay kéo cánh tay Quan Lôi, trầm giọng hỏi: "Không phải Chu tổng sẽ là đang có người phụ nữ nào khác đấy chứ?"
Khương Nghênh được tính là người phụ nữ nào khác bên cạnh Chu Dịch không?
Dường như không được tính đi.
Bởi vì Khương Nghênh đã ở bên cạnh anh kể từ khi cô lần nữa gặp lại Chu Dịch.
Thấy Quan Lôi không trả lời, quản lý cho rằng không có, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Chỉ cần không có người phụ nữ khác thì không sợ, hai người hiện tại có tình cảm thanh mai trúc mã, hơn nữa mấy năm nay, bên người Chu tổng có không ít những người phụ nữ muốn tiếp cận, nhưng Chu tổng đã cho phép ai lợi dụng hắn đâu? Có thể lợi dụng hắn không phải chỉ có mình cô sao?"
Trái tim vốn sắp vắt ra nước chanh của Quan Lôi dần dần bình tĩnh lại dưới sự thuyết phục của quản lý, nghĩ đến những gì Chu Dịch nói với cô trong phòng bao, cô mím môi thành một đường, "Có lẽ anh ấy sợ rằng tôi sẽ tự khiến mình bị tổn thương."
Chu Dịch và Khương Nghênh dù sao cũng đã kết hôn.
Cô bày tỏ tình cảm với anh một cách lộ liễu như vậy, nếu một ngày hôn nhân giữa Chu Dịch và Khương Nghênh bị công khai, thì cô chính là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác.
Nếu may mắn, nhiều nhất thì sẽ bị chọc ghẹo sau lưng và mắng mỏ.
Nếu xui xẻo, rất có thể cô sẽ phải đối mặt với Tuyết Tàng*.
*Nguyên văn CV "Nếu như vận khí không tốt, nàng đối mặt vô cùng có khả năng chính là Tuyết Tàng"
Cho dù Chu Dịch có bảo vệ cô lần nữa thì công chúng cũng không dung túng, cô cũng không thể tiếp tục lăn lộn tại cái ngành này được nữa.
Con người là như vậy, khi thích một ai đó, điều họ thích làm nhất chính là lừa dối bản thân.
Rõ ràng đối phương đã thể hiện rất nhiều với bạn rằng anh ta không yêu bạn.
Nhưng bạn tình nguyện ở khúc cua thứ mười tám của con đường núi lần tìm được một chút dấu vết tình yêu của anh ấy dành cho bạn, và thế là có thể thuyết phục bản thân rằng anh ấy quả thực có đặt bạn trong lòng.
Khi Quan Lôi và người đại diện của cô bước ra khỏi phòng trống thì đụng phải Khương Nghênh vừa đi thanh toán hóa đơn về.
Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Khương Nghênh nhàn nhạt kéo xuống, xem như chào hỏi qua.
Quan Lôi không thèm nhìn Khương Nghênh, cô ta liếc xéo Khương Nghênh rồi đi về phía phòng bao của mình.
Người đại diện của Quan Lôi đứng ở một bên, mỉm cười với Khương Nghênh, "Khương quản lý, thật xin lỗi, tính tình Quan Lôi vốn là như vậy, hiện tại cô ấy đang tức giận, không phải là nhằm vào cô đâu."
Khương Nghênh, "Ừm."
Người đại diện đi vài bước đuổi kịp Quan Lôi, thấp giọng nói với cô ta: "Sau này đối mặt với Khương Nghênh phải lịch sự hơn một chút, đừng tưởng cô ta chỉ là người xử lý các khủng hoảng, trong tay cô ta còn có rất nhiều tài nguyên, lần này mới chỉ là một cái tin tức cho cô, lần sau..."
Khương Nghênh không nghe rõ sau đó quản lý nói gì, nhưng cô tỏ ra khá bình tĩnh.
Quan Lôi nhắm vào cô không phải ngày một hai ngày, mắng cô cũng không phải mới một hai lần.
Sự nhằm vào này không chỉ sau khi cô kết hôn với Chu Dịch mà trước khi kết hôn, Quan Lôi cũng đã không ưa cô.
Cái này có lẽ được gọi là không có duyên?
Khương Nghênh nâng chân bước về phía phòng bao của mình, Chu Dịch và lão Lý cũng đã đứng dậy nói chuyện phiếm rồi.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Chu Dịch và lão Lý đều cũng nhau nhìn sang.
Chu Dịch, "Đi thanh toán hóa đơn rồi?"
Khương Nghênh thành thật trả lời: "Ừm."
Chu Dịch quay đầu cười cười với lão Lý, "Đưa ông trở về khách sạn nhé?"
Lão Lý duỗi cơ hai lần, "Không trở về, ta còn có hẹn với bạn cũ."
Chu Dịch nghe đến câu này liền cười một tiếng "Chậc" một cái, "Ông còn có bạn cũ sao?"
Lão Lý lườm hắn một cái, "Tào Tháo còn có ba lượng bạn tốt thì ta làm sao lại không thể có bạn cũ được chứ?"
Chu Dịch cúi đầu cười khẽ, rút một điếu thuốc đưa cho lão Lý, "Ông mau đem cái tính bạo này thu lại, khó trách già như vậy rồi mà đến một người phụ nữ bên cạnh cũng không có?"
Lão Lý nói: "Ta đây là giữ mình trong sạch, không giống như ít người lợi dụng chức quyền để bên cạnh lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh".
Lão Lý nói xong không quên kéo thêm bè phái quay đầu hỏi Khương Nghênh, "Tiểu Khương, cháu nói xem ta nói có đúng không? Nếu là cháu, cháu sẽ nguyện ý lấy một người đàn ông trong sạch hay lấy một kẻ ăn chơi như cái tên Chu Dịch này?"
Khương Nghênh cười nhạt, "Đương nhiên là người như bác Lý, không có người con gái nào lại muốn gả cho... một tay ăn chơi."
Khương Nghênh không đề cập đến việc cô không nguyện ý lấy Chu Dịch, nhưng cái danh xưng 'tay ăn chơi' hiển nhiên là một cách gọi khác của Chu Dịch.
Chu Dịch nghe vậy, hơi nhướng mày nhìn cô, đoạt lại điếu thuốc đưa cho lão Lý, cắn khóe miệng, "Cùng nhau khi dễ tôi đấy à?"
Lão Lý cười như lão hồ ly, "Cái gì mà cùng nhau khi dễ ngươi? Ta với Tiểu Khương cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, chúng ta chỉ là tán gẫu mà thôi."
Lão Lý và Chu Dịch là bạn cũ, trong cái giới này ông cũng rất được đón nhận, nhưng ít người biết rằng ông ấy tuy tuổi đã cao nhưng miệng lại rất trẻ con.
Cũng giống như bây giờ, lão Lý nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Dịch, "Tiểu Khương là một cô gái tốt, sau này ta sẽ giới thiệu bạn trai cho cô ấy."
Lão Lý nói xong lại bổ sung thêm một câu, "Dù sao vừa rồi ta cũng đã hỏi cậu, cậu cũng nói không thích cô ấy."