Chu Dịch dùng việc công báo thù Khương Nghênh, nghe vậy một giây sau Triệu Sáng liền phản ứng lại.

Triệu Sáng sau khi ra khỏi phòng họp liền đi thẳng đến văn phòng của Khương Nghênh.

Trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, "Khương quản lý, tôi thật sự không còn cách nào khác, Chu tổng nói, tôi đi hỏi cô về phương án cho cuộc họp thường niên của Chu thị."

Khương Nghênh từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, "Nếu như tôi nói tôi cùng không có phương án dự phòng nào thì sao?"

Sắc mặt Triệu Sáng trở nên cứng lại, cười nói: "Ha ha, không, làm sao mà thế được..."

Khương Nghênh trông rất bình tĩnh, rũ mắt xuống tiếp tục xem tài liệu trong tay, "Ba ngày sau tôi sẽ đưa anh phương án giải quyết."

Nghe Khương Nghênh nói như vậy, Triệu Sáng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khen vài câu: "Khương quản lý, tôi biết cô nhất định có cách. Nếu ai hỏi tôi ngưỡng mộ ai nhất trong truyền thông Chu thị, ngoại trừ Chu tổng của chúng ta ra thì chính là cô, cô..."

Triệu Sáng đang nói không ngừng bên cạnh, Khương Nghênh đưa mắt lên nhìn anh ta một cái, "Ra ngoài nhớ đóng cửa cho tôi."

Triệu Sáng, "..."

Lời này của Khương Nghênh là ra lệnh đuổi khách, Triệu Sáng nghe có thể hiểu được.

Triệu Sáng vốn là người rất nịnh nọt, lúc này cũng không thấy xấu hổ, tiếp tục khen vài câu, lại tìm cho mình một đường lui, xoay người rời khỏi văn phòng của Khương Nghênh.

Triệu Sáng vừa rời đi, thì trợ lý nhỏ của Khương Nghênh bước vào.

Trợ lý nhỏ này tên là Kiều Nam, năm nay khoảng hai mươi tuổi, nghiêm túc cẩn thận, nhưng tính tình không được bình tĩnh cho lắm.

Lời mà Triệu Sáng vừa nói, cô gái nhỏ đứng bên ngoài cũng nghe thấy, cho nên vừa bước vào cửa cô bé đã lên tiếng tỏ vẻ bất bình thay sếp mình "Khương quản lý, sao chị lại đồng ý với ông ta vậy? Tìm minh tinh thay thế vốn dĩ là công việc của bộ phận kế hoạch do ông ta làm mà."

Khương Nghênh không trả lời Kiều Nam, suy nghĩ vài giây sau mới nói: "Đặt cho chị một vé máy bay đi An Thị."

Kiều Nam khó hiểu, "Chị tới An thị làm gì ạ?"

Khương Nghênh, "Nếu nhớ không nhầm thì ông Lý đang định cư ở An thị, phải không?"

Kiều Nam phản ứng ngay lúc:"Chị muốn đến tìm ông Lý sao?"

Khương Nghênh khẽ gật đầu, "Hiện tại thì cũng chỉ còn cách này."

Kiều Nam nhỏ giọng thì thầm, "Nếu biết phiền phức như vậy, thì không thay thế cái cô Quan Lôi kia rồi."

Khương Nghênh nói: "Phiền phức cũng phải đổi, có chút kiêu ngạo* như thế không thể làm lâu dài được."

*Nguyên văn CV là "Nhuệ khí" nghĩa là lòng hăng hái sắc sảo

Kiều Nam ở cùng Khương Nghênh đã hai năm, biết rõ tính tình Khương Nghênh, bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại âm thầm không để bản thân phải lấy lòng người khác chỉ vì họ có danh tiếng tốt*.

*Nguyên văn CV "âm thầm không liên quan đến chuyện công tác rất tốt chung đụng". Tớ cũng chưa hiểu rõ câu này lắm, nên rất mong được góp ý cho bản edit này.

Nghe lời nói của Khương Nghênh, Kiều Nam cũng không nói gì thêm, lấy điện thoại di động đặt vé máy bay cho Khương Nghênh, "Sau hai tiếng rưỡi nữa sẽ có một chuyến, chị có thể đi luôn chứ?"

Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Có thể."

Nửa tiếng sau, Khương Nghênh cùng Kiều Nam xuất hiện ở sân bay.

Kiều Nam xách vali bên trong có mấy bộ quần áo để thay, Khương Nghênh đang cầm máy tính bảng, mở tin nhắn ra xem nội dung bên trong.

Nội dung tin nhắn là thông tin về lão Lý, bao gồm sở thích và thói quen sinh hoạt hàng ngày của ông.

Hai người xếp hàng lần lượt đi qua cửa kiểm tra an ninh, Kiều Nam đột nhiên vươn tay kéo góc áo Khương Nghênh.

Khương Nghênh quay đầu lại, Kiều Nam ra dấu chỉ hướng với Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhìn theo hướng Kiều Nam chỉ, phát hiện Chu Dịch cùng trợ lý đang ở cửa kiểm tra an ninh VIP.

Kiều Nam nhỏ giọng nói: "Chu tổng đi công tác a!"

Khương Nghênh liếc mắt qua, lại thu tầm mắt hờ hững nhìn tin nhắn trong tay, "Ông Lý hiện đang sống ở ngoại thành, vị trí khá hẻo lánh, khách sạn có thể sẽ khó tìm, em tìm đặt trước đi!"

Kiều Nam biết Khương Nghênh chưa bao giờ tám chuyện, cô nhóc "a" một tiếng, trong giọng điệu không giấu được vẻ thất vọng.

Bên kia, Chu Dịch đang nghiêng người cắn một điếu thuốc, Trần trợ lý ở bên cạnh đang nói chuyện với anh "Chu tổng, Quan tiểu thư vừa đăng tin trên weibo, khá mập mờ."

Chu Dịch đem điếu thuốc giữa môi xuống, tùy tiện lười biếng mà cười, nhìn không ra cảm xúc thật, "Đăng cái gì?"

Trần trợ lý nói: "Tôi yêu cậu, là bí mật không thể nói."

Chu Dịch nghe vậy, híp mắt, "Khá nghệ thuật."

Trần trợ lý "Có cần nói với người đại diện của Quan tiểu thư một tiếng để Quan tiểu thư xóa bài Weibo không ạ?"

Chu Dịch khẽ nhướng mày, "Tại sao phải xóa?"


Trần trợ lý liếc nhìn Khương Nghênh cách đó không xa, "Nếu như phu nhân nhìn thấy....."

Chu Dịch sờ nhẹ môi mỏng "Cậu cảm thấy cô ấy sẽ quan tâm sao?"

Trần trợ lý chững chạc đáp: "Chuyện này ngược lại là sẽ không..."

Chu Dịch cười xấu xa, "Sẽ không gì?"

Trần trợ lý nhìn nụ cười trên mặt Chu Dịch có chút sững sờ, theo bản năng nói: "Sẽ không biết"

Chu Dịch thản nhiên cười cười, "Cô ấy có biết hay không biết thì ai thèm quan tâm, đồ đẫu gỗ, rất không thú vị!"

Trần trợ lý đối với cách xưng hô với Khương Nghênh, trước mặt cô thì sẽ gọi Khương Nghênh là chị, sau lưng thì luôn gọi là phu nhân.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không hiểu tại sao Chu Dịch lại cưới Khương Nghênh, anh chỉ nhớ sáng sớm hôm đó, Chu Dịch đã gọi điện cho anh, bảo anh mang tới một bộ quần áo nữ, còn tưởng là Chu Dịch ngủ với nữ minh tinh nào, không ngờ rằng mở cửa ra lại nhìn thấy Khương Nghênh trong bộ áo choàng tắm cùng với gương mặt nhẫn nhịn.

Cảnh tượng đó Trần trợ lý cả đời này sẽ không bao giờ quên, nửa thân trên để trần của Chu Dịch đầy vết xước, miệng ngậm một điếu thuốc, cầm lấy quần áo đưa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh nắm chặt những ngón tay trắng nõn vào lòng bàn tay mắng anh là cầm thú.

Chu Dịch cúi đầu nhìn cô cười "Em được đưa tới tận cửa, tôi mà không làm em thì chẳng phải đến cả cầm thú cũng không bằng sao?"

Sau đó cục diện có chút hỗn loạn, đám người Chu gia mang ý xấu đưa Chu lão gia tử tới, Chu lão gia tử trong lúc vừa kinh sợ vừa tức giận đã ép hai người cùng kết hôn.

Do thời gian gấp gáp nên sau khi qua cổng kiểm tra an ninh liền tiếp tục xếp hàng lên máy bay.

Khương Nghênh đang tập trung nghiên cứu hồ sơ của lão Lý, Kiều Nam đứng phía sau giơ tay chào hỏi với Trần Hỗ Lýtrợ lý.

Thấy vậy, Trần trợ lý sững người một lúc rồi khẽ gật đầu đáp lại, đi theo Chu Dịch từ cửa VIP lên máy bay.

Kiều Nam thấy thế kinh ngạc, "Khương quản lý, Chu tổng cũng đi chuyến bay này."

Khương Nghênh nghe thế cuối cùng cũng có động tĩnh, cô hướng mắt lên nhìn cửa VIP, nhưng không thấy Chu Dịch đâu, chỉ thấy bóng lưng của Trần trợ lý.

Sau khi lên máy bay, Khương Nghênh đóng máy tính bảng nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ sau khi xuống máy bay sẽ vất vả một trận.

Mọi người đều biết, lão Lý đã lâu không xuống núi, nghe nói lần trước từng có công ty truyền thông muốn mời ông ấy xuống núi, mời không được mà còn bị Lý Lão mắng thẳng tên trên Weibo.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Nghênh giơ tay bóp mi tâm.

Khương Nghênh đang nhắm mắt suy nghĩ gì đó thì đột nhiên có người vỗ nhẹ bả vai.

Khương Nghênh mở mắt ra, khuôn mặt Trần trợ lý ở ngay trước mặt cô, "Chị Khương Nghênh, Chu tổng hỏi chị có muốn thăng hạng ghế ngồi không ạ?"

Khương Nghênh, "Không cần, cám ơn."

Trần trợ lý nói thêm: "Vậy để em lấy chăn cho chị, em thấy chị cần nghỉ ngơi, chăn này có thể sẽ cần dùng đến."

Khương Nghênh có ấn tượng khá tốt với Trần trợ lý, biết anh được Chu Dịch dặn dò làm những việc này, cho nên không muốn làm anh khó xử, vì vậy cười đáp: "Được, cảm ơn."

Trần trợ lý "Nên làm ạ"

Không lâu sau, Trần trợ lý xin tiếp viên một cái chăn, đưa cho Khương Nghênh, còn để lại một câu 'Chị có việc gì có thể gọi em' rồi quay người rời đi.

Sau khi Trần trợ lý rời đi, Kiều Nam ngồi bên cạnh Khương Nghênh dịch tới, đưa điện thoại di động ra chỉ vào bài weibo nhảm của Quan Lôi trên màn hình, "Khương quản lý, Quan Lôi và Chu tổng của chúng ta là thật ạ? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play