00:23, phòng thí nghiệm 312, sau 15 giờ đồng hồ lịch sử, Thẩm Kiến Thanh cuối cùng cũng sửa xong đơn đăng ký xét duyệt.
Cô ấy thoải mái tựa vào lưng ghế, bắt đầu k1ch thích Trần Vi vẫn còn đang bận rộn, "May mà ngày nào cô cũng tăng ca, nếu không, bỏ tôi ở đây viết tài liệu một mình thì tang thương biết bao."
Trần Vi thờ ơ nghiêng đầu, "Tôi muốn tăng ca chắc?"
"Không." Là Kha Lương Bình, viện trưởng viện nghiên cứu khoa học, thúc giục cô nàng nhanh chóng nghiệm thu, tham gia vào dự án mới mà Thẩm Kiến Thanh đang đăng ký.
Kha Lương Bình là đầu tàu đoàn thể tầng 3 của bọn họ.
Vì sắp nghỉ hưu, Kha Lương Bình thường không còn phụ trách thực hiện những dự án cụ thể nữa, chỉ đưa ra ý tưởng khi gặp vấn đề kỹ thuật, thúc đẩy tiến độ dự án.
Gần đây, Trần Vi không cẩn thận bị ông ghim, có lần bận đến mức muốn nhảy lầu.
Thẩm Kiến Thanh thu dọn máy tính, hỏi Trần Vi, "Cô còn bao lâu nữa?"
Trần Vi nói: "Cỡ 10 phút, xong bộ kiểm thử này rồi đi. Thêm một tuần rưỡi nữa thì thật sự là chịu hết nổi đó."
Thẩm Kiến Thanh gật đầu đáp: "Vậy tôi đợi cô cùng đi. Giờ này hành lang tối đen như mực, đi bộ tiếng tự dội lại, tôi còn mang cao gót, nghĩ đến âm thanh đó thôi mà da đầu đã tê dại cả lên."
"Vậy nên Thái Văn Các đáng lẽ ra phải ở lại làm việc tiếp nhưng lại bị tôi đuổi về, đưa Nhậm Giai Văn về ký túc xá rồi." Trần Vi cảm động bởi chính bản thân mình, khoa trương ngửa đầu rú lên một tiếng, đột nhiên dồi dào năng lượng, "Tôi xong ngay đây!"
Thẩm Kiến Thanh tê dại xoa xoa tai, đứng dậy đi tới chỗ ngồi của Nhậm Giai Văn lấy điện thoại.
Buổi tối cô ấy gọi điện cho Kha Lương Bình gần 2 tiếng đồng hồ để thảo luận việc phê duyệt dự án, điện thoại vừa cúp thì trực tiếp sập nguồn, cô ấy bèn tiện tạy ném cho Nhậm Giai Văn nhờ sạc chút pin.
Thẩm Kiến Thanh tựa vào cạnh bàn, ấn giữ nút nguồn để khởi động máy.
Khi màn hình sáng lên, Nhậm Giai Văn đáng lẽ ra phải đang trên đường trở về ký túc xá bỗng vội vã chạy đến.
Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, "Sao lại quay lại?"
Trần Vi cũng buông xuống việc trong tay, cau mày hỏi: "Thái Văn Các đâu?"
Nhậm Giai Văn tựa vào cửa thở hổn hển, "Đàn, đàn anh đến cổng Nam rồi ạ."
Trần Vi nổi giận, "Tôi bảo cậu ta đưa em về ký túc, cậu ta chạy đến cổng Nam làm gì?"
Nhậm Giai Văn tính tình yếu đuối, vừa thấy Trần Vi tức giận liền lập tức căng thẳng đến không nói nên lời.
Thẩm Kiến Thanh không nhìn nổi, ra hiệu cho Trần Vi nói: "Để Nhậm Giai Văn bình tĩnh lại một lúc rồi hẵng hỏi."
Trần Vi sắc mặt khó coi đáp lại một tiếng, trực tiếp đi gọi điện thoại cho Thái Văn Các.
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười vẫy tay với Nhậm Giai Văn, gọi cô bé tới ngồi bên cạnh mình, vừa trấn an cô bé, vừa quan sát biểu cảm của Trần Vi.
Mới nghe được 5-6 giây, nét mặt Trần Vi liền trở nên nghiêm trọng.
"Không hẳn." Trần Vi nhìn Nhậm Giai Văn, nghiêm túc nói: "Xe cảnh sát tới cổng Nam, nói có một cô gái suýt bị công nhân ở công trường cổng Tây của trường ta c**ng hi3p."
Nhậm Giai Văn nghe thấy hai chữ "c**ng hi3p", cơ thể liền run rẩy dữ dội.
Thẩm Kiến Thanh vỗ vai cô nàng, để cô nàng tựa vào mình, cau mày hỏi Trần Vi, "Sinh viên?"
Trần Vi lắc đầu, "Người của Lĩnh Khoa đối diện."
Bàn tay đặt trên vai Nhậm Giai Văn của Thẩm Kiến Thanh bỗng siết chặt, nhận thấy cô ấy đang run rẩy, rồi lập tức buông ra, bình tĩnh nghĩa, Tần Việt có nói, cả tháng này cô làm ca sáng, tan làm lúc 3 rưỡi, chắc chắn không thể là cô được.
Thẩm Kiến Thanh tự trấn tĩnh lại, bình tĩnh hỏi: "Có cảnh sát, Thái Văn Các chạy tới cổng Nam làm gì?"
Trần Vi nói: "Chú của cậu ta là bảo vệ ở cổng Nam, lúc chạy tới cổng Nam giúp thì bị thương nhẹ, cậu ta không yên tâm nên bảo Nhậm Giai Văn quay lại phòng thí nghiệm trước, còn cậu ta chạy đi xem xét tình hình."
"Tôi bảo cậu ta hộ tống Nhậm Giai Văn vì tôi lo Nhậm Giai Văn đi một mình sẽ sợ, cậu ta thì hay rồi, trực tiếp vứt người ta giữa đường luôn!" Trần Vi nổi cơn tam bành, "Trên đầu của cậu ta có não không vậy?! Chưa nói tới việc đưa người ta về ký túc trước, thà đưa Nhậm Giai Văn tới cổng Nam còn hơn là để em ấy mò về trong đêm một mình! Con gái con lứa như em ấy khi không có gì còn chẳng dám đi đường tối, hôm nay có chuyện xảy ra ngay trước mắt, thế mà lại bỏ em ấy một mình! Thái Văn Các tuổi heo hả?!"
Thẩm Kiến Thanh lắc đầu, ra hiệu cho Trần Vi đừng nhắc tới chuyện này nữa.
Nhậm Giai Văn vẫn còn đang sợ hãi, càng nhắc tới cô nàng càng khó bình tĩnh.
Trấn tĩnh lại một lúc, Nhậm Giai Văn mới miễn cưỡng bình tĩnh, đứng dậy nói: "Cô Thẩm, em không sao rồi, cảm ơn cô."
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, dịu giọng nói: "Lát nữa tôi lái xe đưa em tới dưới tòa ký túc, đêm cứ yên tâm ngủ, tôi sẽ gọi điện cho phòng bảo vệ, bảo họ tăng cường tuần tra hôm nay."
Nhậm Giai Văn gật đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu, "Cảm ơn cô Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Không có gì."
Ngước mắt trông thấy Trần Vi mặt mày vẫn còn sa sầm, Thẩm Kiến Thanh trầm giọng: "Đừng làm nữa, cùng về đi. Tuy chuyện đêm nay xảy ra bên ngoài nhưng ai cũng có thể thoải mái ra vào trường, bây giờ chúng ta không biết tình hình cụ thể như thế nào, đừng đi một mình."
Trần Vi nói: "Được, đợi tôi 2 phút."
Trần Vi nhanh chóng lưu tài liệu, tắt máy.
Thẩm Kiến Thanh cũng cầm túi, lấy chìa khóa xe ra trước.
Tầm nhìn lướt qua chiếc điện thoại đã được khởi động thành công trên bàn, Thẩm Kiến Thanh tiện tay cầm lên và bật sáng.
Sau đó, trong đầu cô ấy ong ong, trống rỗng trong vài giây.
11:48, Tần Việt gửi cho cô ấy hai tin nhắn WeChat, nói cô vừa tan làm, hôm nay sẽ đến cổng Nam.
【Giảng viên Thẩm, hôm nay tôi giúp một người đổi ca trưa, về muộn, bây giờ đang đi qua cổng Nam trường chị.】
【Tối mai gặp?】
Thẩm Kiến Thanh siết chặt điện thoại, mím đôi môi khô khốc, ngẩng đầu hỏi Trần Vi, "Thái Văn Các có cho cô biết thời gian cụ thể xảy ra sự việc ở cổng Nam không?"
Trần Vi không cần nghĩ ngợi, "Hơn 11 giờ, gần 12 giờ."
Tim Thẩm Kiến Thanh bỗng chùng xuống, cảm giác mất trọng lượng ập tới, cô ấy lập tức nín thở, gọi điện cho Tàn Việt.
10 giây trôi qua, không bắt máy.
Thẩm Kiến Thanh cau mày, nghiến răng, cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài, "Trần Vi, cô đưa Nhậm Giai Văn về đi, tôi có chuyện phải đi trước."
Trần Vi hỏi theo bản năng: "Muộn vậy rồi cô còn đi đâu?"
Cô nàng dứt lời, ngẩng đầu lên, Thẩm Kiến Thanh đã mở cửa bước ra ngoài, chớp mắt, tiếng giày cao gót cũng biến mất trong hành lang. Hình ảnh duy nhất cô nàng có thể nắm bắt được là Thẩm Kiến Thanh mím chặt môi, mắt tối sầm.
Thẩm Kiến Thanh siết chặt vô lăng lái xe về phía cửa Nam, bàn chân suýt chút nữa bị trật khi xuống tầng vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cô ấy không bận tâm, tất cả những gì trong tâm trí là Tần Việt không bắt máy.
Cô ấy không dám tưởng tượng có liên quan gì tới chuyện ở cổng Nam.
Nếu như, cô ấy chỉ nói nếu như...
"Tần Việt!!"
Nhìn thấy Tần Việt ra khỏi trạm, bước lên buýt, Thẩm Kiến Thanh thất thanh hét lớn.
Nhưng Tần Việt chậm rãi lên xe như thường lệ, được nó đưa đi càng lúc càng xa.
Vừa nãy tuy chỉ thoáng qua nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy rõ ràng—— Chiếc áo phông ngắn tay màu trắng của Tần Việt bị bẩn, gần như đen xì toàn bộ phần lưng, không biết dính thứ gì.
Tuy nhiên, Tần Việt trong ấn tượng của Thẩm Kiến Thanh xưa nay luôn sạch sẽ, gọn gàng, bộ dạng nhếch nhác của cô mà cô ấy từng thấy cũng chỉ là khi gặp ở hành lang tầng 3, trên người hơi đổ mồ hôi, những sợi tóc dính trên cổ trông rất lộn xộn.
Bây giờ áo tay ngắn lại bị biến thành thế này, lại còn là phần lưng, cô nhất định đã gặp chuyện.
Cơ thể cô...
Thẩm Kiến Thanh nặng nề nuốt khan, nhấn ga, chỉ mất 10 giây để đuổi kịp xe buýt.
Qua màn đêm, cô ấy nhìn thấy Tần Việt đang lặng ngồi bên cửa sổ, tựa đầu vào cửa kính, hai mắt nhắm chặt.
Nét mặt cô trông khá bình tĩnh, nhưng cổ áo có phần xộc xệch, tóc cũng rối bù.
Trái tim đã chìm tới tận đáy của Thẩm Kiến Thanh lại một lần nữa trầm xuống, cô ấy dùng lực cắn răng, giảm tóc để chạy song song với xe buýt, đồng thời vội vàng hạ cửa xe xuống, dùng hết sức gọi Tần Việt: "Tần Việt! Bảo tài xế dừng xe!"
Nhưng Tần Việt chỉ dựa vào cửa kính, bất động.
Thẩm Kiến Thanh mím môi thành một đường thẳng, dưới chân mày xinh đẹp là đôi mắt đen ngầu không thấy đáy.
"Rầm——"
Đồng hồ tốc độ lập tức nhảy vọt, Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng vượt xe, chuyển làn, sau đó bật hai xi nhan, giảm ga, bất thình lình chặn ngang xe buýt.
Tài xế nhoài ra ngoài cửa sổ hét lớn, "Cô bị điên à! Có biết lái xe không thế!"
Thẩm Kiến Thanh vội đi tới, nói: "Xin lỗi, người tôi cần tìm đang ngồi trên xe của chú, vừa rồi là bất đắc dĩ."
Tài xế choáng váng.
Ông thật sự chưa bao giờ thấy ai xin lỗi với thái độ như vậy—— Giọng nói trầm thấp, ánh mắt áp bức, vẻ mặt cũng theo đó mà cứng cỏi, không có chút biểu cảm nào.
Tài xế khiếp đảm, nhẹ giọng nói: "Có thế cô cũng đâu thể làm vậy, nhỡ có chuyện gì thì tính sao?"
"Tôi xác nhận trong xe không có ai ai khác, cũng đảm bảo khoảng cách an toàn với chú rồi mới nhả ga." Thẩm Kiến Thanh nói: "Phiền chú mở cửa xuống xe."
Tài xế đã lái xe mười mấy năm, đương nhiên có thể nhìn ra, chỉ là mệt mỏi cả ngày, không khống chế được cơn giận.
Tài xế đưa tay mở cửa nói: "Cô nhanh lên nhé, tôi đang vội về nhà."
Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng lên xe, chỉ 2-3 giây đã đến trước mặt Tần Việt, nhìn rõ vết xước ở cổ áo và vệt đỏ ở cổ cô.
Lửa giận đè nén suốt quãng đường của Thẩm Kiến Thanh xông thẳng vào lồ ng ngực.
Nghe thấy tiếng ho yếu ớt của Tần Việt, cô ấy lại yên lặng trong một khoảnh khắc.
Thẩm Kiến Thanh hắng giọng, giữa âm thanh rung rung của động cơ, đưa tay ra muốn chạm vào vết thương ở cổ Tần Việt.
Vừa sắp chạm tới, cổ tay truyền tới cảm giác trói chặt lạnh lẽo, nặng nề như thể xương gần như bị nghiền nát.
Tim Thẩm Kiến Thanh co rút, vội ngước mắt lên.
Khoảnh khắc chạm mắt với Tần Việt, cô ấy không khỏi rùng mình.
Đôi mắt luôn bình tĩnh của Tần Việt lúc này ngập tràn phòng bị, con ngươi tăm tối gần như khiến con người ta nghẹt thở, không một sắc màu nào có thể chen vào.
Và cả bàn tay trên cổ tay cô ấy.
Lúc trước viện trưởng nói với cô ấy rằng tay chân Tần Việt lạnh lẽo quanh năm, nhưng cô ấy thật sự nghe không vào.
Trong ấn tượng của cô ấy, mỗi lần Tần Việt chạm vào thân thể cô ấy đều mang độ ấm vừa phải, ngoài trừ tận hưởng, cô ấy không hề cảm thấy khó chịu.
Nhưng tại giây phút này, cô ấy chợt nhận ra tay Tần Việt sắp đóng băng huyết dịch của mình.
"Quá mức sợ hãi."
Trong đầu Thẩm Kiến Thanh vang lên âm thanh nói như vậy.
Cô ấy bị âm thanh này dẫn dắt, tiếp tục vươn tay về phía trước, cho đến khi chạm vào cô Tần Việt.
Đúng lúc đó, bàn tay thả lỏng của Tần Việt lại lần nữa ôm chặt Thẩm Kiến Thanh, cơ thể khẽ run lên.
Cảnh tượng này khiến mắt Thẩm Kiến Thanh nhói đau.
Cô ấy cố gắng kiềm chế, ngón tay cuộn lại, nhẹ giọng hỏi Tần Việt, "Muốn tới chỗ tôi hôn không? Hôm nay lại trả lời muộn tin nhắn rồi, có lẽ là nợ em 2 phút, hay là, đã qua ngày mới nên trả em 24 phút?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT