Tần Việt nằm im lìm trên bàn, nhưng đầu óc cô đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nghe thấy toàn bộ những gì Thẩm Kiến Thanh vừa nói.
Cô thầm nghĩ, chuyện Thẩm Kiến Thanh thích véo tai mèo, thích dẫn người khác đi sưởi nắng quả nhiên chưa bao giờ thay đổi.
...
Tần Việt đã nghe thấy tiếng cao gót mơ hồ quen thuộc dưới chân Thẩm Kiến Thanh đi tới từ góc rẽ hành lang, nhưng trằn trọc suốt đêm và chờ đợi cả một ngày đã mài mòn không ít tinh lực của cô, cô rất buồn ngủ.
Quan trọng hơn là, bây giờ cô vẫn chưa muốn chạm mặt Thẩm Kiến Thanh tại đây.
Nhưng đáng tiếc là, cơ thể cô quá quen thuộc với Thẩm Kiến Thanh, cũng quá mẫn cảm với cô ấy.
Khoảnh khắc ngón tay Thẩm Kiến Thanh vừa chạm tới chân mày, lông mi cô liền run rẩy mất khống chế, hơi thở nối tiếp ngay sau đó phả vào cánh tay cô, mang theo khí nóng mà chính cô cũng muốn đánh giá là "giấu đầu lòi đuôi".
Còn đối với Thẩm Kiến Thanh, một bên là phòng học vắng vẻ, một bên là ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Tần Việt, với hai yếu tố bảo đảm này, cô ấy làm sao không biết được Tần Việt đã thức dậy.
Nhưng cô ấy nghĩ, nếu Tần Việt đã muốn giả vờ thì cô ấy sẽ chiều theo vậy.
Ai bảo đêm qua cô ấy nổi giận với người ta, hôm nay lại thám thính được rất nhiều bí mật của người ta, nhiều đến mức hầu như chỉ có áy náy chồng chất trong lòng cô ấy.
Hay là cứ ghé vào tai Tần Việt tạ lỗi nhỉ?
Thẩm Kiến Thanh thầm nghĩ, cô chưa "thức", giảng viên Thẩm rất hiếm khi nhận lỗi với người khác đây sẽ có thể nói xin lỗi một cách sâu sắc lại tự nhiên.
Ấy, Thẩm Kiến Thanh âm thầm vui vẻ.
Cô ấy và Tần Việt tiếp xúc riêng mới được có mấy ngày, vậy mà đã phải xin lỗi đến lần thứ hai rồi, gần bằng số lượng một năm của cô ấy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy phải nói trực tiếp, hơn nữa còn phải nói thật chân thành và thành khẩn.
Thẩm Kiến Thanh đang suy tư, ngón tay vô thức di chuyển xuống phía dưới tai Tần Việt, thi thoảng xoa xoa nước da trắng ngần của cô, vuốt v e, rất giống trêu chọc, nhưng cô ấy khiến cho cái trêu chọc khiêu khích ấy trở nên nhẹ nhàng, mềm mại.
Chiều tà lặn về Tây, trút bỏ toàn bộ dư nhiệt để chiêm ngưỡng cảnh tượng này.
Đột nhiên, cổ tay đang được nâng lên của Thẩm Kiến Thanh bị Tần Việt "đang ngủ" nắm lấy.
Động tác này của cô rất đột ngột, Thẩm Kiến Thanh lại đang lơ đãng, khó tránh khỏi giật mình, theo bản năng, cuộn tròn ngón tay đang chậm rãi rong chơi ở cạnh cổ cô.
Cứ như vậy, đầu ngón tay vốn chỉ khẽ chạm bỗng kéo theo lực đạo thoáng dồn dập, nặng nề cào lên da thịt mỏng manh của cô.
Tại giây phút đó, Thẩm Kiến Thanh cảm nhận rất rõ lực tác động lên cổ tay trở nên rất nặng, nhưng chưa tới mức đau.
Vì thế nên cô ấy không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn thủy triều đỏ đang nhanh chóng lan tỏa từ phía sau tai Tần Việt, nhìn cánh tay gối dưới đầu cô chậm rãi co về phía ngực, nhìn nửa khuôn mặt lộ ra dưới hoàng hôn từng chút một vùi vào khuỷu tay, sau đó giọng nói mang theo chút âm mũi cùng âm thanh trầm khàn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn vang lên: "Giảng viên Thẩm, đừng chạm vào cổ tôi."
Thẩm Kiến Thanh chịu đựng kém nhất là khi Tần Việt dùng kiểu giọng đó để nói những lời ái muội, cũng giống với Tần Việt không chịu được khi cô ấy hôn lên cổ.
Đôi khi dư âm vẫn còn đó, Tần Việt chỉ cần ghé vào tai cô thủ thỉ đôi ba câu ngông cuồng, thân thể sở hữu những đường cong rõ nét sẽ xao động theo dòng nước, sau đó tựa như một con cá thèm mồi, trăn trở bơi lượn quanh tay cô, trầm bổng triền miên.
Phù, nguy hiểm thật đấy.
Thẩm Kiến Thanh li3m môi, nhất thời quên mất việc xin lỗi, thuận theo lời Tần Việt, hỏi: "Tại sao không được chạm vào?"
Biết rồi còn hỏi.
Tần Việt nắm tay Thẩm Kiến Thanh, ấn tay cô ấy lên bàn, đầu ngón tay vuốt v e mặt trong cổ tay cô ấy một lát rồi ngồi dậy, nhìn vào mắt cô ấy, thản nhiên nói: "Tôi sẽ chạm đỉnh."
Ấn đường Thẩm Kiến Thanh nhảy dựng, sự mờ ám nhanh chóng len lỏi.
Hai người một đứng một ngồi, giằng co trong sắc vàng của hoàng hôn.
Chỉ trong ba nhịp thở ngắn ngủi, Thẩm Kiến Thanh nhận ra một sự thật trước—— Bối cảnh này rất hợp với Tần Việt, tĩnh lặng, yên bình, chỉ cần tô điểm thêm chút sắc màu ấm áp, cô sẽ trở thành một mĩ nhân trong bức họa cổ khiến con người ta rủ lòng thương xót, đơn giản tựa lưng vào ghế ho khan 2 tiếng, sau đó cụp mi, dụi cằm vào cổ áo, trái tim bạn sẽ tức khắc mềm nhũn thành một dòng sông, mặc cô múc một gáo nước, khuấy động mặt sông.
Nhưng thật ra, vị mĩ nhân này thật sự rất biết cách ăn nói sao cho khiến con người ta phải kinh ngạc.
...
Thẩm Kiến Thanh nghẹn họng, thán phục trước "khả năng diễn đạt" vô cùng cuốn hút của Tần Việt.
Nghĩ lại, nếu không phải vì bản thân đã chú ý tới sự thật rằng sức khỏe của Tần Việt không được tốt, tiềm thức chi phối, thì có lẽ cũng sẽ không nảy ra suy nghĩ này, vô tình làm giảm khả năng chiến đấu của sư phụ Tần.
Cứ nhìn mà xem, bàn về đối mặt nhìn thẳng, làm gì có ai vững vàng hơn sư phụ Tần đâu?
Thẩm Kiến Thanh hé môi, trút ra một hơi thật dài, chịu thua nói: "Sợ em rồi."
Trong phút chốc, bầu không khí mờ ám vây quanh hai người tan thành mây khói.
Tần Việt dừng lại hai giây, chớp chớp mắt, không nhìn nữa, buông Thẩm Kiến Thanh ra, nói: "Sao chị lại ở đây?"
Thẩm Kiến Thanh đưa tay vén tóc xoăn ra sau lưng, chậm chạp nói: "Tới bắt kẻ nói dối."
Tần Việt hỏi: "Ai?"
Thẩm Kiến Thanh ngả người ra sau, để ánh nắng chiếu vào gương mặt Tần Việt, "Em đoán xem."
"Thân thiện nhắc nhở, hôm nay kẻ đó tuổi mèo." Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu bổ sung.
Tần Việt im lặng nhìn cô, làn tóc dài đến thắt lưng rũ xuống, tựa như áng mây đen.
Lâu sau, Tần Việt lên tiếng lần nữa, "Chị hết giận rồi à?"
Cuối cùng cũng đi vào vấn đề, những cảm xúc lẫn lộn trong đầu Thẩm Kiến Thanh lui về sau, nét mặt nghiêm túc nói: "Tần Việt, tôi xin lỗi, hôm qua là tôi quá xúc động."
Tần Việt thoáng ngơ ngác.
Lời xin lỗi của Thẩm Kiến Thanh quá đột ngột với người đã trăn trở gần một ngày một đêm như cô.
Trầm ngâm suy nghĩ, cô đã rất nhanh tìm ra nguyên nhân—— Thẩm Kiến Thanh đã biết chuyện của cô, bắt đầu thương hại cô.
Tần Việt nhấc chân ghế trước lên, giọng bình tĩnh nói: "Là tôi lừa chị trước."
Thẩm Kiến Thanh tiếp lời rất nhanh, "Kể cả thế tôi cũng không nên tùy ý nổi cáu với em rồi bỏ em một mình trong quán như vậy."
Tần Việt nói: "Đâu có."
Thẩm Kiến Thanh, "??"
Tần Việt không chú ý tới vẻ kinh ngạc hiện trên mặt Thẩm Kiến Thanh, lắc lư chiếc ghế, nói: "Chị vẫn luôn lái xe theo sau chiếc xe buýt mà tôi ngồi, tôi nhìn thấy rồi. Xuống xe, tôi đi ngang qua hiệu thuốc, không vào đó, chị còn bấm còi nhắc nhở tôi, ngắn nhưng rất vang."
Thẩm Kiến Thanh điếng người.
Quãng đường Tần Việt trở về không có nhiều người nên cô ấy cố ý đi cách rất xa, còn tưởng là thần không hay, quỷ không biết, tình cảm là một màn kịch miễn phí mua vui cho người khác.
Thẩm Kiến Thanh bật cười, đỡ trán nói: "Đưa tôi vào phim gián điệp thời chiến thì chắc chắn tôi không sống nổi 3 phút. Tần Việt," Thẩm Kiến Thanh quay người đối diện với Tần Việt, hỏi cô, "Nếu đã biết tôi ở phía sau thì đáng lẽ nên hiểu là chuyện đã qua rồi, sao còn chạy vào WeChat của tôi mà úp mặt vào tường?"
Tần Việt nói: "Chỉ đi theo mà không lộ diện tức là vẫn còn giận."
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, không nhịn được cười, "Tần Việt, yêu em nhất định sẽ rất thoải mái, em quá tinh tế."
Động tác lắc lư ghế của Tần Việt khựng lại một giây, rồi tiếp tục ngửa về sau.
Thẩm Kiến Thanh thu hồi dòng suy nghĩ vẩn vơ, cân nhắc nói: "Tần Việt, chuyện của em, viện trưởng đã kể hết cho tôi rồi, còn điều tôi muốn nói là, tất cả những gì tôi nhìn thấy ở em đều là những phẩm chất tốt, không thấy bất kì điều gì có thể khiến con người ta nắm thóp hay đáng chê trách cả, vì vậy, em không cần phải lúc nào cũng giấu giếm, em nên tự tin như những khi nói "Tôi hàn được", "Tôi biết, có rất nhiều người từng khen kỹ thuật của tôi"."
"Rầm." Hai chân trước của ghế rơi trên mặt đất, Tần Việt trầm giọng nói: "Tôi biết."
"Tôi chỉ giấu riêng chị thôi."
"??"
"Tại sao?"
"Không muốn lòng thương hại của chị."
Thẩm Kiến Thanh có hơi khó hiểu, "Tại sao tôi phải thương hại em? Là tôi đòi lái xe đến mời em mà, sao lại thương hại?"
Mắt Tần Việt lóe sáng, hé miệng, xác nhận với Thẩm Kiến Thanh, "Không phải thương hại sao?"
Thẩm Kiến Thanh không chút do dự, "Không."
"Nếu không thì vì sao đột nhiên lại hết giận, lại còn xin lỗi tôi?"
"Đây chẳng phải phản ứng thông thường sau khi biết sự thật sao?"
Hai người, một hỏi một đáp, nhanh chóng đưa ra câu hỏi cuối cùng.
Tần Việt nghĩ ngời một hồi, lại lên tiếng, "Phản ứng gì?"
Thẩm Kiến Thanh muốn nói là phản ứng thông thường, lời vừa đến miệng đã dừng lại, phần nào hiểu được ý của Tần Việt—— Phản ứng nào cũng phải có ngọn ngành cảm xúc của nó, chứ không chỉ đơn thuần là thông thường hay khác thường.
Chỉ là, cô ấy vẫn chưa từng nghĩ xem phản ứng của mình thuộc về đâu.
Buổi chiều hôm nay, cô ấy vẫn luôn được truyền thụ, không có cơ hội chỉnh lý lại.
Nhưng nhìn thái độ của Tần Việt, nếu không đưa ra kết quả rõ ràng thì e là cô sẽ tiếp tục truy hỏi đến cùng.
Thẩm Kiến Thanh không còn cách nào khác, chỉ đành buộc mình tĩnh tâm suy xét.
Không kịp trở tay, hai chữ hiện lên trong đầu cô ấy: Đau lòng.
Đau lòng cho cảnh đời của Tần Việt, đau lòng cho cơ thể cô, đau lòng vì những hi sinh và sự kiên trì của cô, cũng đau lòng cho cô khi vẫn trưởng thành tử tế ngay cả trong môi trường không vẹn toàn.
Cảm giác đau lòng này dường như khác với tâm thế khi ra lệnh cho Tần Việt uống hết một ly nước hoa quả.
Hôm đó, cô ấy cậy vào tinh thần trách nhiệm của một nhà giáo, cảm thấy bản thân làm giảng viên đã lâu, thấy ai không nghe lời là lại muốn quan tâm.
Hôm nay...
Cô ấy chỉ đơn giản là đau lòng cho Tần Việt.
Đối với cô ấy, khoảng cách bạn giường giữa cô ấy và Tần Việt đã được thu gọn lại rất gần nhờ những bí mật của Tần Việt.
Gần đến mức cô ấy chỉ cần nhìn thấy Tần Việt là sẽ chỉ thấy đau lòng cho con người này.
Thẩm Kiến Thanh suy nghĩ xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, những lời trong lòng vọt ra khỏi miệng, "Tần Việt, tôi hơi đau lòng cho em nên tôi chọn xin lỗi em."
Tần Việt nghe vậy, đầu óc trống rỗng, biểu cảm xưa nay tám ngọn gió thổi cũng không lay động nổi cứng đờ trong phút chốc.
Cô nhanh chóng phản ứng lại, ngồi thẳng người hỏi: "Đau lòng như thế nào?"
Lại phân loại? Thẩm Kiến Thanh đau đầu, "Tần Việt, tôi sai rồi, hôm nay em không phải tuổi mèo, em giống Thái Văn Các, tuổi mười vạn câu hỏi vì sao."
Tần Việt thuận theo hỏi cô ấy, "Vậy chị có trả lời được mọi câu hỏi như 《Vị thần của những quyết định》 không?"
Thẩm Kiến Thanh kéo dài giọng: "Có——"
Cô ấy vừa mới nghĩ rõ ràng thôi, được chưa hả?
Tần Việt véo nhẹ đốt ngón tay, hỏi: "Đáp án là gì?"
Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt cười, nói: "Đau lòng cho bạn bè, đây chẳng phải là do em nhắc tới trước hay sao?"
Biểu cảm biến động của Tần Việt lại lần nữa tĩnh lặng.
Lần này kéo dài rất lâu.
Mãi cho đến khi Thẩm Kiến Thanh cảm thán hoàng hôn ngắn ngủi xong, cô mới chậm rãi tựa lưng, nghe thấy cô ấy nói: "Tần Việt, trong tương lai đừng giả vờ trầm tĩnh với tôi nữa, bây giờ chuyện của em tôi đã rõ từng chân tơ kẽ tóc rồi."
Tần Việt ngẩng đầu, liếc qua bờ vai của Thẩm Kiến Thanh, nhìn về phía bầu trời rực lửa, nói: "Vậy à?"
Thẩm Kiến Thanh "xì" một tiếng rồi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Việt, "Tôi phát hiện, em cứ hỏi vặn là cái nết bố già sẽ ngay lập tức xuất hiện."
Tần Việt rời mắt, nhìn Thẩm Kiến Thanh, "Có cần cho chị cơ hội bái lạy không?"
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, lông mày nhướng cao, "Sư phụ Tần, đừng tưởng đây là nhà của em thì tôi không dám làm gì em."
Tần Việt đứng dậy, nhìn thẳng Thẩm Kiến Thanh đang đi cao gót, "Chị còn chẳng cao bằng thì làm gì được tôi?"
Kiếm chuyện rõ ràng!
Mà cô ấy!
Thật sự chẳng làm gì được cô cả...
Không đánh được, không mắng được, có vết xe đổ đêm qua, cô ấy thậm chí còn chẳng dám quay mặt bỏ đi, nếu không lại bám theo suốt cả đoạn đường vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Đớn.
Thẩm Kiến Thanh rất đớn.
Bình tĩnh lại nhìn thấy biểu cảm ung dung bình thản của Tần Việt, Thẩm Kiến Thanh khẽ cười, cúi người, dùng sức xoa đầu cô, hỏi: "Em nói thật đi, một ngày không cà khịa tôi thì em sẽ câm hả?"
Tần Việt không đáp, trong đầu rất mau nhớ lại lọn tóc bị xoa rối của Nhậm Giai Văn.
"Đang hỏi em đó? Câm thật đấy à?" Thẩm Kiến Thanh khua tay trước mắt Tần Việt hai lần, sau đó bất ngờ bị Tần Việt bao quanh, kéo cô ấy lại gần.
Động tác của Tần Việt thoạt nhìn rất thản nhiên, còn sức mạnh...
Nếu không có những lời của viện trường thì Thẩm Kiến Thanh sẽ nghi ngờ tình trạng sức khỏe kém của Tần Việt đều là diễn.
"Kéo tôi làm gì?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Tần Việt cúi đầu, cọ mái tóc bị Thẩm Kiến Thanh làm cho rối bù vào tay cô ấy, nói: "Giảng viên Thẩm, phiền chị xoa lại lần nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT