Buổi tối, bảy giờ ba mươi phút.
Trên đường lớn âm u, đèn xe chói mắt, đèn đường lờ mờ, đèn neon với đủ màu sắc nối tiếp nhau tạo thành một con rồng dài bằng ánh đèn rực rỡ.
Asakura Nashi hai tay ôm đầu gối, ngồi cuộn mình ở vị trí phía sau ghế lái phụ của chiếc Mazda màu trắng, chán nản nhìn những chiếc ô tô lướt qua ngoài cửa sổ xe.
- Không biết nên gọi ngài là quý ngài hay quý cô, nếu đã lên xe thì chúng ta nói chuyện đi?
Trong xe vốn đang yên tĩnh thì đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Amuro Tooru. Asakura Nashi giật mình tim đập thình thịch, quay phắt đầu lại nhìn Amuro Tooru, thấy sườn mặt lạnh lùng lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn của anh.
Cô không thấy rõ cảm xúc chân thật mà Amuro Tooru giấu trong bóng đêm, chỉ có thể lấy lại tinh thần, đề cao sự cảnh giác, chờ xem Amuro Tooru sẽ nói gì tiếp.
Không nhận được lời đáp trả, Amuro Tooru im lặng vài phút rồi mới tiếp tục mở miệng:
- Vừa rồi lúc tôi mở cửa xe, ngài tạo ra động tĩnh như thế là để thu hút sự chú ý của tôi nhỉ? Nếu ngài đã muốn đi theo tôi, vậy thì chắc cũng có việc cần nhờ đúng không, quý ngài tàn hình.
Chẳng lẽ anh ta thật sự chú ý tới mình?
Người đàn ông này không chỉ cẩn thận quá mức, lại còn nhạy bén đến mức này sao?
Asakura Nashi thả nhẹ nhịp thở theo bản năng, đồng tử co lại dời mắt lên trên, đúng lúc đối diện với đôi mắt màu tím than sắc bén trong kính chiếu hậu.
Mẹ nó... Thiệt đấy hả?
Chẳng lẽ cậu hai nói cô thích hợp làm công an là đang lừa cô à?
Cô chỉ vừa ra tay đã thất bại rồi sao?
Phải biết rằng trò hề vừa rồi là cô nương theo sự tranh chấp của đôi nam nữ kia mới làm, không có chút dấu vết gượng ép nào.
Nhưng sao người này lại nghi ngờ có người xa lạ trên xe của mình?
[Vào lúc cô ấy thắc mắc thì trong lòng Amuro Tooru cũng thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nhờ có kỹ thuật diễn tinh vi nên trông anh mới có vẻ như đã tính sẵn từ trước, dáng vẻ chắc thắng. Dù sao thế giới này cũng chú trọng khoa học, nếu có thì chỉ là người giả thần giả quỷ mà thôi. Sở dĩ có vở diễn lúc này, đơn giản là vì phần sandwich biến mất kỳ lạ kia, và trò hề xảy ra lúc lên xe quá trùng hợp, khiến anh sinh lòng cảnh giác.]
Hóa ra là bẫy mình!
Asakura Nashi bình tĩnh lại, làm mặt quỷ với sườn mặt của Amuro Tooru, cười trộm giữ im lặng.
Qua một hồi lâu, Amuro Tooru giơ tay cắm vào phần tóc rũ trước trán, cười nhạt rồi vuốt ngược tóc lên:
- Ha, thật là... May mà không bị mấy tên kia nhìn thấy, nếu không lại bị cười vào mặt rồi.
Đúng lúc này, đối diện có một chiếc xe chạy ngược lại, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào đôi mắt hơi chua xót của Amuro Tooru.
Anh hơi nghiêng đầu tránh đi, Asakura Nashi nhân cơ hội này để lấy hộp dụng cụ loại nhỏ bên dưới chỗ ngồi ra, nhanh chóng nghiêng người lẻn từ ghế sau lên ghế lái phụ.
Có qua có lại mới toại lòng nhau!
Nếu người đàn ông này đã mở miệng mà cô còn tiếp tục giữ im lặng thì bất lịch sự quá, không phải sao!
Asakura Nashi nghĩ như thế, lấy dao rọc giấy từ trong hộp dụng cụ ra, cắt một đường trên ngón tay.
Máu đỏ tươi trào ra từ miệng vết thương, cô nén cơn đau để lại một hàng chữ trên kính chắn gió.
Nợ máu phải trả bằng máu!
Máu chậm rãi chảy xuống dựa theo lực hút của Trái Đất, cô thầm đếm ba giây, chữ viết hiện ra.
Đồng tử của Amuro Tooru co lại, trong lòng giật thót, vội vàng giẫm phanh xe.
"Két..."
- Có biết lái xe không thế!
- Tìm chết à!
Tiếng ma sát chói tai và tiếng chửi bậy kéo tới hết đợt này tới đợt khác, Amuro Tooru làm lơ những âm thanh đó, dựa vào tố chất tâm lý vô cùng ưu tú để khởi động xe đỗ lại ven đường.
- Là máu sao?
Xe dừng lại, Amuro Tooru giơ tay quệt chút máu rồi đưa lên mũi ngửi:
- Chẳng lẽ có quỷ thật à?