Hai người ở trong phòng tắm ân ái một hồi rồi tắm rửa xong, Hạ Vân Nghi mới ôm Tân Quỳ ra ngoài.

Người cô cũng chưa khô hoàn toàn, nhưng bây giờ là mùa thu, gió lạnh khẽ lướt qua chân cô khiến Tân Quỳ run rẩy như một con giun, cố gắng nép mình vào lòng Hạ Vân Nghi.

Mới vừa rồi ở bồn tắm, nói chung bởi vì cô đã gọi vô số lần “Đoàn đoàn”, nên Hạ Vân Nghi đã thật sự khiến cô đoàn đoàn (tròn vo), Tân Quỳ xuân tình rạo rực muốn anh nhưng Hạ Vân Nghi lại không chịu, nhất quyết không cho cô.

Hiện tại cô bị ném xuống giường, không để ý đến thứ khác mà cô chú ý tới ga trải giường đầu tiên.

“Sẽ ướt…”

Hạ Vân Nghi kéo cô ra khỏi nước, chưa lau người cho cô nên toàn bộ nước đều thấm lên ga giường.

Nếu như tối nay không xảy ra chuyện gì, dáng vẻ này, ga giường này chắc chắn bị hư, coi như là hai người thật sự không phát sinh chuyện gì cũng sẽ bị hiểu lầm thành có.

Đây là nhà anh! Ba mẹ anh còn ở đây! Anh định để mặt mũi cô ở đâu!

Tân Quỳ vặn vẹo người trên giường, chưa kịp làm gì đã bị Hạ Vân Nghi đ.è xuống ngay ngắn.

Anh áp người tới, hơi thở nóng bỏng phả ra, “Ướt? Sớm muộn gì cũng ướt thôi, em không phải sợ.”

Tân Quỳ hiểu ý anh, vành tai đỏ bừng lên.

Rồi sau đó càng vặn vẹo người hơn, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Hạ Vân Nghi, còn chưa giãy ra đã bị anh áp lại.

“Em có thể tiếp tục vặn người.” Giọng Hạ Vân Nghi khàn khàn, “Anh không ngại.”

Anh dứt lời, đầu ngón tay thon dài di chuyển lên, chạm đến nơi nào là nơi đó mềm nhũn. Anh làm như vậy vừa trêu chọc vừa ngang tàng, Tân Quỳ ngẩng đầu, môi anh đào khẽ nhếch lên, hồi lâu vẫn chưa khép lại.

Hai người như muốn hòa vào nhau, băng và lửa đụng nhau giống như hai thiên đường.

- -- 

Cô bị anh khiêu khích, cuối cùng không thể chịu nổi, bắt đầu điên cuồng cầu xin, liều mạng lắc đầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương khiến người ta đau lòng.

Bởi vì đây là nhà của Hạ Vân Nghi nên cô không dám gây ra tiếng động lớn. MỖi lần cô muốn kêu lên đều bị cô nuốt lại, ngăn ở cổ họng, chỉ vang lên tiếng ô ô nhỏ giống như mèo kêu.

Mà âm thanh ở nơi đó đột nhiên lớn lên.

Hạ Vân Nghi nghe được, bật cười, cắn nhẹ cô, “Con mèo nhỏ Tân Quỳ.”

Con mèo nhỏ Tân Quỳ oán giận, nhấc chân đá anh, không ngờ tư thế này càng đẩy càng chọc Hạ Vân Nghi hóa thú.

Mặt Hạ Vân Nghi hiện rõ nét kiên nhẫn, còn có lớp mồ hôi mỏng, bởi vì động tác vừa rồi của cô, lúc này anh nhắm mắt hừ một tiếng.

“Con mèo nhỏ muốn cào anh có phải không?” Anh đè cô xuống, hình phạt tăng thêm mấy phần.

Tân Quỳ nói không nên lời, mặc cho người định đoạt, cố chịu đựng cắn móng tay của mình.

Cuối cùng, Hạ Vân Nghi cúi người xuống, “Còn nhớ bộ đồ hồ ly mà em mang từ đoàn phim về không, bộ đó cũng không tệ.”

Hai mắt cô như có sương mù, không rõ.

“Hử?”

Hạ Vân Nghi cười khẽ, “Sau này mặc nhiều một chút.”

Tân Quỳ lườm anh.

- -- 

Đêm đã khuya, Tân Quỳ đã ngủ say từ lâu. Cô mệt mỏi không muốn bàn luận chuyện gì với anh cả.

Không bao lâu sai, có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.

Cô bận rộn không kể ngày đêm vì bài diễn thuyết. Bây giờ thì ổn rồi, sau khi đến Minh Di, gặp mặt phụ huynh, ở trong căn phỏng Hạ Vân Nghi lớn lên từ bé, cô không còn cảm thấy căng thẳng như trước nữa.

Cô cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, ngược lại Hạ Vân Nghi lại không buồn ngủ.

Anh hơi né người, một tay chống đầu, cứ như vậy nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang vùi đầu vào gối của cô.

Tân Quỳ khi ngủ rất thích ôm anh nhưng mỗi sáng đều không thừa nhận.

Hiện tại, cánh tay cô đang đặt trên ngực anh, ôm thật chặt.

Hai người làm hai lần, lần cuối cùng anh đứng trên thảm, cô nửa quỳ ở mép giường, cong eo xuống.

Khi kết thúc, cô còn hỏi anh tại sao hôm nay anh lại ác như vậy, cô muốn đánh anh.

Lúc đó anh không trả lời.

Trên thực tế, ở nơi mình lớn lên từ nhỏ, ở trong căn phòng của mình, ở trên chiếc giường anh từng nằm, cô đến, không thể nghi ngờ đã phá vỡ sự tịch mịch.

Anh khó chịu chịu đựng, tình cảm đang dâng trào, cô gái mình thích đang ở trong ngực, trên thực tế căn bản anh không cần nghĩ sẽ làm gì đã tự động dựng lên.

Cảm giác đó như thủy triều cuốn lấy tất cả suy nghĩ của anh, chỉ muốn cô, cứ một lần lại một lần hung hăng bắt nạt cô.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể cảm giác được bởi vì anh mà cô mới run rẩy, bỏi vì anh mà cô mới kích động.

Hay nói đơn giản, Hạ Vân Nghi với những ký ức quen thuộc muốn chiếm giữ người con gái mình yêu trong căn phòng của mình, rất khó kiểm soát bản thân.

Nghĩ đến đây, Hạ Vân Nghi không khỏi cảm thấy số lần hai người họ làm ở đấy quá ít, sau này cũng không có cơ hội tới đây nhiều, thà rằng làm thêm một lần nữa.

Rồi sau đó anh không cho Tân Quỳ thể hiện thái độ, trực tiếp nhéo chóp mũi cô.

Tân Quỳ bị đánh thức bởi cách nào đó vốn đã khốn khổ vô cùng, nhưng lại không kiềm chế được sự sung sướng, vẫn phàn nàn anh một chút. “Đây không phải là sói đói mà là mãnh hổ rồi”, “Căn bản không phải chính nhân quân tử mà là người có lòng dạ đen tối”, “Hu hu hu anh có thể nhẹ nhàng một chút có được không”.

Khi Tân Quỳ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Hạ Vân Nghi nằm bên cạnh cô vẫn đang say giấc.

Cô không khỏi có chút ngượng ngùng, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hạ Vân Nghi còn chưa dậy, chắc chắn bây giờ còn sớm!

Cô nghĩ đến đây không tự giác đặt đùi lên eo anh, ngoắc ngoắc cổ anh, giọng nói cũng mơ hồ, “Nghi Bảo, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Hạ Vân Nghi vẫn đang say ngủ, không lên tiếng ngay lập tức.

Trước khi anh xuất đạo thì luôn ở nhà cùng Hạ Vân châu.

Tình cảm của ba mẹ Hạ đều rất tốt, ban đầu lùi ra khỏi giới giải trí vẫn luôn bận rộn sản xuất âm nhạc, ngày thường còn có nhiều thời gian bầu bạn và giáo dục con. Từ nhỏ Hạ Vân Nghi đã thấm nhuần trong bầu không khí gia đình như vậy, nếu không phải do xuất đạo và lịch trình dày đặc, anh sẽ không đến Đại Bình Tầng.

Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, Hạ Vân Nghi sẽ trở lại Minh Di.

Cho nên mai kia khi trở về nơi này, anh sẽ lại ôm lấy cô, tự nhiên sẽ trở thành người dậy muộn.

Chỉ là Hạ Vân Nghi không muốn trả lời, lúc này mặc kệ sự tấn công của Tân Quỳ.

Cô nhéo anh một hồi, sau đó lại cào, rồi sau đó lại cù anh.

Lần này Hạ Vân Nghi vẫn nhắm mắt, dứt khoát tóm chặt hai tay đang làm loạn củ cô, kéo xuống,

Tân Quỳ phải cầu xin tha, anh mới tốt bụng bỏ qua cho cô.

“Còn làm loạn nữa không?”

“Không không không!”

Giọng điệu này của cô có vẻ vẫn chưa phục.

Rồi sau đó, cô quả thật làm loạn tiếp, kêu “Đoàn đoàn”, “Đoàn đoàn”.

“Em kêu lên lần thứ ba, sáng bay chúng ta sẽ làm ba lần.” Hạ Vân Nghi nhẹ giọng nói.

“…”

Tân Quỳ ỉu xìu, có ai nói thẳng thừng như vậy không!

Đàn! Ông! Xấu!

“Vậy anh nói đi, rốt cuộc là mấy giờ rồi?” Tân Quỳ nói, “Có phải chúng ta nên xuống nhà sớm một chút để chuẩn bị đồ ăn sáng cho ba mẹ anh không?”

Hạ Vân Nghi đột nhiên mở mắt, nhìn cô một lúc lâu, hỏi ngược lại, “Đồ ăn sáng?”

“Ừm.” Tân Quỳ trả lời.

Anh dường như nghe thấy điều gì đó buồn cười, giọng lười biếng, “Bây giờ đã là xế chiều rồi.”

“!!!”

Đã xế chiều rồi!

Tân Quỳ cũng lười chơi đùa với anh, lập tức bật dậy, lắc người anh, “Vậy phải làm sao bây giờ, tại sao anh không nói với em một tiếng? Chúng ta mau mặc quần áo rồi xuống lầu thôi!”

“Xuống lầu làm gì?”

Đi xuống lầu gặp ba mẹ Hạ…

Lời đã đến miệng, Tân Quỳ lại nuốt ngược vào trong, cho dù là gặp cũng chẳng chiếm được ấn tượng tốt gì.

Đã muộn thế này rồi, quỷ cũng biết tối qua hai người họ điên cuồng thế nào.

Hiện tại, gặp cũng được mà không gặp cũng được.

“Đừng lo, ba mẹ anh còn ngủ, cũng chưa dậy đâu.” Hạ Vân Nghi kéo người về, “Nghỉ ngơi nhiều một chút, đến tối xuống ăn cơm là được.”

Anh quả thật không có lừa cô.

Sau khi Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê lui ra khỏi giới, chỗ làm việc là nhà, thường xuyên ở đây, đặc biệt là cuối tuần. Anh và Hạ Vân châu đã ưu việt, cũng không cần người nhà quản nhiều.

Sáng nay Hạ Vân Nghi đã mang ga trải giường đi giặt, tình cờ gặp ba Hạ ở dưới nhà.

Sau đó cả hai trở về phòng mình, tiếp tục ngủ cùng bà xã.

Giọng của Hạ Vân Nghi thoải mái nhưng Tân Quỳ dường như phát hiện ra điều phi thường.

Anh nói… ba mẹ anh vẫn còn ngủ…

Cô nuốt nước miếng, dường như trong nháy mắt, cô đã thấy tương lai của mình và Hạ Vân Nghi.

- -- 

Mùa hè tại thành phố Z thật náo nhiệt.

Trước đây nam thần hàng đầu giới giải trí công khai cầu hôn, sau này có ảnh đế tỏ tình bạn gái bí mật đã quen biết nhau mười mấy năm.

Theo giải thưởng Hoa Đỉnh, giải đấu Thanh Trưng, các loại chương trình tạp kỹ, mùa hè đã đến cùng hàng loạt lễ hội.

Sự nóng nực đã đi qua, gió lạnh đã thay thế những chiếc lá xanh tươi thành những chiếc lá vàng.

Mùa thu tới, Tân Quỳ chọn lựa kịch bản, vào một đoàn phim mới.

Khác với những cặp tình nhân bình thường, cô và Hạ Vân Nghi vẫn ở trạng thái yêu đương vụng trộm.

Dường như đã quen, Hạ Vân Nghi vẫn như trước, mang theo quần áo, coi như  cũng vào đoàn phim và khách sạn cùng Tân Quỳ. 

Anh cứ dính lấy cô không nỡ rời, khiến cho cô phải nói với anh rằng nếu ngày nào đó cô phải đi ra nước ngoài đóng phim thì anh phải làm thế nào.

Lúc này Hạ Vân Nghi nhướng mày, “Không sao cả, anh sẽ đi máy bay qua đó.”

Khi hai người rảnh rỗi thì hoặc là về Hạ trạch chơi hai ngày, hoặc là về Tân trạch ba ngày.

Cách đây ít lâu, ba mẹ hai bên đã gặp nhau, họ bất ngờ khi nói về chuyện Tân Quỳ bị chó cắn khi còn nhỏ, nói lúc đó cô đã khóc rất lớn, khiến cho cô tức tối không tiện phản bác,

Dù sao chuyện cũ lại được nhắc đến đều là những chuyện đã xảy ra.

Mùa thu thật mát mẻ giống như tâm trạng của Tân Quỳ.

Cô không có bất cứ cảm giác u buồn nào, dĩ nhiên cảm thấy sung sướng không thôi.

- -- 

Thời tiết mùa đông cũng đến rất nhanh.

Mùa này, thời tiết lạnh nhưng lòng người ấm áp, tuyết rơi rất nhiều, nhà nhà đều đã lên đèn.

“Họa mi” không bị hoãn lại mà được phát hành đúng lịch.

Giới giải trí có rất nhiều người những người có thể leo lên ngồi ở chỗ cao đúng là không nhiều, mà Tân Quỳ còn khiến nhiều người chú ý một cách nhanh chóng.

Ngoài trừ cách chỉ đạo của đạo diễn thì cốt truyện và hình ảnh cũng chính là điểm thu hút người xem.

Theo xu hướng ban đầu, Thoại Chi và thế tử Hầu phủ đã trải qua nhiều chuyện, sau khi yêu nhau, con hồ ly đã hóa thành tiên mị rồi biến mất.

Mà cho đến khi kết thúc, ống kính đã chuyển về quá khứ, cho mọi người một câu trả lời.

Trong rừng cây anh đào lộng lẫy, hai dáng người mảnh mai nép vào nhau.

Người phụ nữ đang đứng tay cầm một cây bút nhỏ, người phụ nữ ngồi trên tảng đá hơi ngẩng đầu lên.

Gò má Thoại Mai cực kỳ đẹp, nhìn cô gái ở hướng đối diện.

Máy quay được điều chỉnh để phù hợp với góc nhìn của thế tử Hầu phủ.

Có vài cánh hoa trắng hồng rơi bên vai cô gái, tụ lại vào nhau.

Rồi sau đó, giống như thần giao cách cảm, người con gái xoay người lại, cười khẽ.

Dung nhan này không phải là Thoại Chi thì còn là ai.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, lông mi cong dài, nhan sắc hiếm thấy trong thế gian.

Hỏi tình là chi khiến thế tử khổ nhiều năm, khiến hắn chờ đợi dưới chân núi nhiều năm, đó là câu chuyện về Thoại Chi vốn có cơ hội trở lại thiên đình nhưng lại lựa chọn đầu thai, quay trở về bên hắn một lần nữa.

Rốt cuộc hai người có được ở bên nhau, cái kết không thể nói trước được.

Hình ảnh trên màn hình kết thúc, cảnh tượng cuối cùng là một điểm nhấn.

Vào ngày “Họa mi” được khởi chiếu, nó đã phá vỡ kỷ lục phim tiên hiệp trong nước, rồi sau đó doanh thu phòng vé tiếp tục tăng, không hề có dấu hiệu suy giảm.

Tổng doanh thu hiện tại đã đứng thứ ba trong tổng doanh thu các bộ phim nội địa, và nó thậm chí còn đưa các diễn viên của bộ phim trở thành những cái tên quen thuộc.

Tân Quỳ là người đặc biệt nhất.

So với các diễn viên khác, cô còn quá trẻ.

Bởi vì có người xem từ “Bánh xe thời gian” đồng thời nhờ vào sự nổi tiếng của “Họa mi”, Tân Quỳ đã vững vàng đứng đầu trong số tiểu hoa đán, bắt đầu tiến vào thời kỳ phát triển theo hướng lưu lượng.

Ban đầu cô không dám nghĩ tớ, cuối cùng được nâng lên.

Cô đã có thể có cơ hội sóng vai cùng Hạ Vân Nghi rồi.

Bản OST “Họa mi” của Hạ Vân Nghi là một trong những điểm nổi bật trong bộ phim.

Nhưng đây không phải thứ quan trọng nhất. Trong hot search phổ biến vào giữa mùa đông, các từ khóa chính là “Hạ Vân Nghi bao hết”, “Tác phẩm của Hạ Vân Nghi”, “Vợ chồng Tinh Vân thể hiện tình cảm”.

Bởi vì lúc đầu Hạ Vân Nghi đã cầu hôn nên mỗi khi mọi người nhớ tới hai người đều trực tiếp dùng tên gọi chung vợ chồng Tinh Vân.

Mà Hạ Vân Nghi bởi vì vung tiền bao cả đoàn phim “Họa mi” nên trở thành tin hot của giới truyền thông.

Từ trước đến nay anh là người khiêm tốn nhưng lần này thì không vậy.

Ngoại trừ vé cho đoàn phim và giải trí Nhất Thiên, anh còn mua vé cho cả giải trí Cố thị, toàn bộ đều mời hết.

Ban đầu Tân Quỳ còn cảm thấy anh phung phí, liên tiếp mấy ngày sau liền trở thành cô bạn gái ngoan ngoãn.

Mặc dù cô bị anh ấn vào cửa sổ sát đất, đối mặt với quang cảnh bờ sông, cứ như vậy dán mặt lên kính, cô cũng đón nhận hoàn toàn.

Sau đó cô vô tri vô giác phản ứng lại, nhất thời không biết đây rốt cuộc là cho cô kinh ngạc hay mừng rỡ, hay là tạo người cho nhà họ Hạ.

Vào lúc “Họa mi” kết thúc thành công tốt đẹp, Hạ Vân Nghi kéo Tân Quỳ đi nghỉ.

Hai người cùng đến biệt thự suối nước nóng ở ngoại ô, ngắm sao rồi sau đó sẽ đến ngâm trong suối nước nóng lộ thiên.

Những bông tuyết mỏng như cánh ve nhẹ nhàng rơi xuống tóc hai người.

Nước ấm trong hồ và những bông tuyết lạnh lẽo tương trợ nhau, lúc Tân Quỳ động tình còn nghe được Hạ Vân Nghi thì thầm mấy tiếng với cô.

Cô rũ mắt, chỉ có thời gian nhìn bầu trời tối đen, đếm từng ngôi sao, không biết anh nói gì nên chỉ gật đầu coi như trả lời.

Rồi ngày hôm sau, trong khung cảnh tuyết rơi rất nhiều,  cô siết chặt tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, lông mi khẽ run.

“Hóa ra… tối qua anh nói về cái này?”

“Đúng.” Anh đứng ở ngay cạnh xe ôm cô, “Em đã đồng ý rồi.”

Sau đó, Hạ Vân Nghi cầm đăng ký kết hôn của mình cụng với cái của cô, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn cô, “Đã được đóng dấu rồi, bà Hạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play