Tân Quỳ còn tưởng là mình nghe nhầm.

Ở tư thế này, cô vặn người kiểu gì?

Chứ đừng nói cô còn đang nằm sấp, úp mặt xuống dưới nệm.

Kể cả anh muốn cô diễn lại tiết mục tối nay cho anh xem, trên người cô vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh.

Hạ Vân Nghi không chỉ không cởi bỏ đồng phục của cô, khi xong việc anh còn cố ý khống chế không cho cô đổi quần áo ngủ.

Cũng khó trách không cho cô đổi, cứ để cô phải nằm đây chờ.

Anh còn ra vẻ ngụy quân tử!

“Anh đừng cho rằng em không biết anh nghĩ gì…” Tân Quỳ nói, nắm chặt tay thành nắm đấm, lắc lắc hai cái, chuẩn bị vào lúc mấu chốt sẽ bạo kích anh.

Nhưng mánh khóe nhỏ này sao lừa được Hạ Vân Nghi.

Anh khom lưng, trùm lên lưng Tân Quỳ, tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi xoa nắm hai chiếc bánh bao.

“Hử? Em còn biết anh nghĩ gì cơ à?” Anh nắm lấy nắm đấm của cô trong lòng bàn tay, sau đó dùng sức một chút, đẩy ngược lại, dùng đầu ngón tay véo cằm cô, để cô quay mặt sang, “Vậy em nói một chút xem, rốt cuộc anh nghĩ cái gì?”

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí dường như tóe lửa.

Tân Quỳ bị buộc phải đón nhận tầm mắt thâm trầm của anh, chỉ nhìn trong chốc lát đã có chút ngây dại, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên.

“…”

Điều này cũng không thể trách cô, thật sự là bởi vì vẻ ngoài của Hạ Vân Nghi quá đẹp, dù cho hàng năm không có thay đổi gì lớn, nhưng anh vẫn luôn toát ra khí chất tự tin và hào phóng, chỉ cần chớp mắt một cái cũng đủ khiến tim cô rung động.

Ô ô ô tên đàn ông thối tha này!

Lại lấy sắc để dụ dỗ cô rồi!

“Vậy anh nhẹ nhàng chút…” Thật ra Tân Quỳ thích giả bộ với anh, chỉ là thỉnh thoảng bị anh đối xử thô bạo, tóm lại không nhẹ nhàng, cô cũng muốn hưởng thụ thật tốt.

Hạ Vân Nghi nghe được lời này, chậm rãi cười.

Nụ cười này giống như tuyết tan, vạn vật nảy nở.

“Có thể.” Anh vỗ vỗ cô, “Ngoan, bây giờ nhảy cho anh xem một chút đi được không?”

Tân Quỳ nhăn nhó, không biết đồng ý tốt hơn hay không đồng ý thì tốt hơn.

Nếu dưới tình huống bình thường, cô tuyệt đối sẽ đồng ý.

Nhưng bộ đồng phục học sinh bây giờ…

Cô rũ mắt, hàng mi cong dài run rẩy kịch liệt. Khuôn mặt giống như đóa hoa oải hương, xinh xắn mềm mại, vừa quyến rũ vừa trong sáng. Cô hơi nghiêng mặt, cả người mềm nhũn, tiện cho người ta táy máy tay chân.

Dường như khi bàn về người có thể tự chủ được chính là Hạ Vân Nghi, giống như lúc này, anh im lặng bất động, chỉ lẳng lặng nhìn.

Tân Quỳ không do dự nữa, nhanh chóng gật đầu một cái, “Anh không được ghi hình lại…”

“Ừ không ghi lại.” Hạ Vân Nghi đồng ý, hài lòng khi cô nghe lời anh, nhàn nhạt in lên cổ cô mấy vết, “Tốt ngoan.”

Cô giống như một con mèo nhỏ xù lông, sắc mặt hồng lên.

Tân Quỳ quên mất, lúc này người vốn nên bị trừng phạt là Hạ Vân Nghi…

- -- 

Đêm khuya, căn phòng không bật đèn.

Rèm cửa sổ được kéo kín mít, không có bất cứ cơ hội nào để ánh sáng có thể lọt vào. Chỉ có ngọn đèn vàng đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Hạ Vân Nghi hơi híp mắt, dựa lưng ra phía sau, chân để thả lỏng, một chân co lên.

Ánh mắt anh vững vàng khóa ở một nơi nhìn cô gái để chân trần, nhảy girl group ở đối diện giường

Giống như trên sân khấu vậy.

Quần áo học sinh không chỉnh tề, phần bị lộ ra nhìn chung được che đi bởi mái tóc đen dài trên vai cô.

Tân Quỳ nhảy ở trước mặt anh, cũng không có âm nhạc, rõ ràng là không được buông tha.

Nhưng ánh mắt né tránh của cô mỗi khi bắt gặp ánh mắt của anh đều sẽ khiến cô cảm thấy nhìn một lần liền thâm trầm một phân.

Khi chuẩn bị kết thúc, Tân Quỳ bắt đầu nhỏ giọng oán trách, “Xong chưa… em cũng rất mệt rồi…”

Hạ Vân Nghi nghe vậy liền xốc chăn, đi xuống giường, tiến tới chỗ cô.

Khi bỗng nhiên bị bổ nhào tới, Tân Quỳ vẫn đứng ngẩn người.

Hạ Vân Nghi tay mắt lanh lẹ, dùng tay bảo vệ ót cho cô.

Tầm mắt anh như nổi bão, gần như không thấy được. Mây mù tích tụ thành một đống, giống như mực đã được vò qua nước.

Tân Quỳ khẽ kêu lên, vốn cho rằng Hạ Vân Nghi sẽ chẳng ngó ngàng tới. Kết quả sự thật chứng minh, anh quả thật rất dịu dàng.

Dịu dàng đến mức, Tân Quỳ cảm thấy có gì không đúng,

Giống như một sợi dây bị buộc giữa hai đỉnh núi, lủng lẳng không ngừng trên không trung khiến người ta cảm thấy không chắc chắn.

Cô lẩm bẩm, trằn trọc khó chịu rất nhiều, cô cảm thấy hôm nay mình thật sự bị Hạ Vân Nghi lừa gạt quá nhiều.

“Anh cho em…”

Sau khi nói như vậy, gần như trong khoảng thời gian ngắn, Tân Quỳ cảm thấy mình bị áp bức một cách đáng thương.

Hạ Vân Nghi thấy cô như vậy liền đứng im, vẫn dịu dàng nói giọng trầm thấp, “Cầu xin anh đi.”

Cầu cái rắm!

“Anh không thương em gì cả!” Cô phản kháng, phát hiện phí công, dứt khoát nhỏ giọng hờn dỗi.

Hạ Vân Nghi thấy sắc mặt cô có gì đó không đúng, sợ chọc giận cô, cũng không trêu cô nữa.

“Được rồi đừng khóc, cho em.”

Một trận mây mưa lại bắt đầu một lần nữa.

Sau khi lăn lộn một lần, Tân Quỳ khó chịu, nước mắt chảy ròng ròng. Khi được ôm lên giường, cô nhanh chóng đẩy Hạ Vân Nghi ra, cuộn chăn, nép vào một góc, “Em phải đến phòng khách ngủ!”

Hạ Vân Nghi tới gần, sắc mặt không chút thay đổi, nói vớ vẩn, “Đã nói với em rồi, không được đến phòng khách.”

“Vậy anh ngủ ở ghế sofa đi!”

“Không được.” Hạ Vân Nghi từ chối.

Phải biết rằng việc Hạ Vân Nghi không ôm cô ngủ là chuyện không thể nào xảy ra.

Chính anh cũng không cho phép.

Cuối cùng anh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ dành.

“Lần này anh có lịch trình ở nước ngoài, mang rất nhiều quà về cho em.”

Tân Quỳ im lặng không biết có nghe được hay không.

Như vậy về sau Hạ Vân Nghi vẫn cứ không dừng lại. Lúc này, người nói nhiều lại trở thành anh.

Anh ôm người trong ngực, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng vui vẻ.

Tuy rằng tính tình Hạ Vân Nghi lạnh nhạt, xa cách như trong bóng tối, không khỏi khiến cô bỗng có cảm giác quân tử.

Hoặc là đời người quá dài, trong khoảng thời gian anh độc thân đã hoàn toàn lủi thủi lẻ loi, nên hiện tại cảm thấy không khỏi quá mức nhạt nhẽo.

Mà người yêu ở trong ngực lâu rồi mới gặp lại, đến hôm nay đối mặt với cô, có rất nhiều tâm tư và cảm xúc cũng không thể nào giấu được.

Tân Quỳ luôn nói rằng anh đã trêu chọc và bắt nạt cô.

Nhưng có lẽ chỉ Hạ Vân Nghi hiểu được, việc luôn để ý cô trong tầm mắt đã vượt qua mọi nhận thức trước đây của anh.

Anh chưa bao giờ đối xử với người nào như vậy, dường như trái tim bị nhéo chặt. Vốn dĩ chỉ là lưu tâm, rồi sau đó từ từ, từ từ, không thể nào loại bỏ hình bóng cô khỏi trái tim mình được.

Đối với anh, vốn không chỉ với vài ba câu là có thể giải thích rõ sự tồn tại của cô.

Cho nên khi đối mặt với Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi sẽ luôn luôn để ý. Hơn nữa từ tận đáy lòng anh, anh luôn muốn trêu chọc cô.

“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em không nhớ anh à?” Anh hơi dùng lực, kéo vô vào trong lồng ngực.

Trước buổi lễ trao giải Hoa Đỉnh. anh có lịch trình phải bay ra nước ngoài, thời gian có thể coi như là dài. Đây cũng là lý do lâu như vậy rồi mà người người không thấy nhau.

Tính thử thì đã hơn một tháng.

Khi anh nói lời này còn hơi hạ giọng, có chút thân mật.

Sau khi nghe được câu này, Tân Quỳ không nhịn được, rốt cuộc bị hạ gục.

Cô xoay người lại, giơ tay ôm anh, khẽ đáp. “Ừm…”

Hạ Vân Nghi nhướng mày, chớp mắt liền cảm thấy dường như Tân Quỳ bỏ thuốc mình.

Nếu không tại sao anh luôn muốn chinh phục cô?

Cả thế giới này, anh chỉ muốn bắt nạt duy nhất một cô gái và đó chính là cô.

Mà cô gái này, bây giờ không chỉ ở trong lòng anh, mà còn ở trong ngực anh.

- -- 

Ngày hôm sau Tân Quỳ lại dậy muộn vào gần giờ ăn trưa.

Nhắc tới cũng buồn cười, cô lại bị mùi thức ăn làm cho tỉnh.

Hạ Vân Nghi không đóng cửa phòng ngủ, còn mở rộng ra dường như sợ mùi thức ăn không bay vào được.

Cô ngáp một cái, khi đang tìm dép, ánh mặt lướt qua thảm rồi dừng lại một chút.

Tối qua hai người đã từng làm ở trên này nhưng Hạ Vân Nghi đã thay sang cái mới.

Cô chẹp miệng, đi đến phòng tắm rửa mặt.

Rồi sau đó cô giống như hồn ma vậy, đi lang thang ra ngoài cửa, đến phòng khách.

Cô thẫn thờ như vậy cũng là vì đói, đến bên bàn bếp liền ngồi xuống.

“Tỉnh rồi?” Hạ Vân Nghi hỏi, nhận được cái gật đầu từ cô.

Khi các món đã được dọn ra, Hạ Vân Nghi xới cho cô một bát cơm rồi tự tay múc một bát canh.

Có lẽ do mới ngủ dậy nên động tác của cô còn chậm chạp.

Nhưng dẫu sao Hạ Vân Nghi đã quá quen với cô, biết được cô vừa mới tỉnh, tóm lại sẽ dễ giận.

“Không ăn được à?”

“Không phải…” Tân Quỳ lắc đầu.

Hạ Vân Nghi thu hết vào trong tầm mắt, rồi sau đó cầm đũa của cô, “Để anh đút cho em.”

Lần này đã làm Tân Quỳ tỉnh táo.

Cô nghiêng mặt qua một bên, hung hăng liếc anh.

Cô chỉ muốn ngẩn người một chút mà tại sao anh lại khiến cô khó chịu đến vậy! Như một con muỗi!

“Để em tự ăn!” Tân Quỳ đẩy tay anh ra, tự gắp thức ăn cho mình, sau khi ăn một mình, cô không bình tĩnh được.

Tân Quỳ hoài nghi, có phải Hạ Vân Nghi lén học nấu ăn không.

Tại sao có thể ngon như vậy!

Đôi mắt hạnh của cô ngấn nước, “Ngon quá.”

Bỏi vì bàn thức ăn này của Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ cuối cùng cũng nguyện ý nói chuyện với anh.

Xem kìa, quả thật là dỗ rất tốt.

Hạ Vân Nghi lẳng lặng nhìn cô ăn một hồi, giơ tay ra bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút.”

“Thật ra em đã tò mò từ rất lâu rồi.” Tân Quỳ ăn no căng bụng, còn để Hạ Vân Nghi phục vụ, giúp cô xoa bụng.

Hạ Vân Nghi chậm rãi xoa cho cô, ngước mắt hỏi, “Tò mò chuyện gì?”

“Bình thường anh bận như vậy, lấy đâu ra thời gian để học nấu ăn?” Tân Quỳ rất nghi ngờ.

Nhưng trên thực tế, không chỉ đơn giản là nấu mà đối với cô, anh như một người đầu bếp vậy.

“Tháng trước về nhà đã nhờ ba dạy mấy món.” Động tác tay của Hạ Vân Nghi vẫn không dừng lại, giống như nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói thêm, “Trước đây anh đã từng nói với em, nhà anh đều là đàn ông nấu cơm.”

“Ừm, ừm, em biết.” Tân Quỳ nhớ tới truyền thuyết ba Hạ, mẹ Hạ ở trong giới, trả lời.

Sau này nếu có cơ hội, cô rũ mắt, ảo tưởng về tương lai, trong lòng trộm vui mừng.

Nhưng nói đến đây, cô cảm thán, “Bác gái thật hạnh phúc.”

“Ừ.”

“Em cũng có thể hạnh phúc như vậy.”

Hạ Vân Nghi nói xong, lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Tân Quỳ không hiểu ý lời anh nói, ngước mắt lén nhìn anh.

Tại sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện có hạnh phúc hay không?

Một giây sau Hạ Vân Nghi đã giải thích nghi ngờ giúp cô.

Khuôn mặt anh đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, “Gả cho anh là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play