“Em thấy không được…” Tân Quỳ bị anh đè lại, giam cầm trong một thế giới nhỏ, gần như không thể động đậy.

Anh muốn làm lưu manh, muốn làm loạn đến hơn nửa đêm là điều thật sự.

Lần trước ở trên ghế sofa, Hạ Vân Nghi chỉ có thể bật một ngọn đèn bàn, ánh sáng mờ ảo bao lấy hai người, mông lung như vậy… Anh thăm dò từng chút từng chút một, suýt chút nữa cô tặng anh một cái bạt tai, anh mới cười quyến rũ, ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Hơn nữa hôm nay đã muộn thế này rồi mà anh vẫn còn chạy đến đây, hiện tại bốn phía tốt xấu lẫn lộn, anh lại ngang nhiên tới, làm sao cô có thể an tâm được!

Nhưng lúc này, Hạ Vân Nghi lại bắt đầu chơi xấu, dùng chân chống lên khuỷu chân cô, hơi khom lưng, nghiêng đầu hôn cô.

“Tại sao lại không được?” 

Tân Quỳ muốn từ chối, không để cho anh có một cơ hội nào, chỉ là khi bờ môi anh hạ xuống, hơi thở hai người quấn lấy nhau, cô lại cảm thấy thư thái, thậm chí còn thấy khao khát.

Nhiều khi cô cảm thấy mình không bằng lòng với những gì mình đang có lắm.

Có lẽ cô còn trẻ, điều cô khao khát và theo đuổi là một mối quan hệ tình cảm nồng nhiệt, cũng chính là kiểu chỉ cần người đó ở bên cạnh mình, cô sẽ có cảm giác vui vẻ.

Đó là ước muốn khắc sâu vào trong xương, từ từ, từ từ thẩm thấu vào máu.

Cô cảm thấy mình là người theo chủ nghĩa lãng mạn hoàn hảo. May mắn là Hạ Vân Nghi trong tưởng tượng của cô cũng giống cô vậy. Anh cũng là kiểu người khi đã có được sẽ nắm chặt không buông.

Dù sao trước đây, cô nào có biết Hạ Vân Nghi lại dính người như vậy…

Giống như hiện tại, cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại. Không biết qua bao lâu sau, cô thở gấp, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mông lung.

Nhưng Hạ Vân Nghi thật ra là mặt người thân chó (*), khó khăn lắm mới đỡ eo cho cô đứng thẳng dậy.

(*) Mặt người thân chó: ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang nghĩ gì.

“Đều tại anh…” Tân Quỳ sau khi đẩy anh ra đột nhiên không kịp phòng ngừa trượt xuống, cũng may là cuối cùng cũng ổn định lại.

Hạ Vân Nghi không biết có nghe được không, tùy ý đồng ý, khom lưng nhặt túi đồ vừa mới ném xuống đất.

Khi hai người đi vào trong phòng, Tân Quỳ quay đầu nhìn túi đồ đen, nghi hoặc hỏi anh, “Anh để gì trong túi vậy?”

“Quần áo của anh.” Hạ Vân Nghi bước chậm, xách theo túi đặt ở trên bàn, “Tủ quần áo của em ở đâu?”

Tân Quỳ có chút phản ứng không kịp, ngước mắt nhìn anh, mi mắt cong cong liên tục chớp chớp.

Hạ Vân Nghi nhận được tín hiệu, giơ tay vuốt tóc cô, ngữ điệu không giống như là đang dò hỏi, “Em muốn ở đây một thời gian.”

“Đúng vậy.” Tân Quỳ gật đầu.

“Ừ, vậy thì anh cũng ở cùng.” Dưới ánh mắt khiếp sợ của cô, anh chậm rãi bổ sung thêm, “Tạm thời chỉ để ở đây một ít đồ, khi nào có thời gian anh sẽ đến ở với em.”

Tân Quỳ cắn môi, kiềm chế niềm vui sướng dâng lên trong lòng, “Như vậy không tốt đâu.”

Nhưng nói thì nói như vậy, Tân Quỳ đã vô thức dẫn Hạ Vân Nghi tới chỗ tủ quần áo của mình.

Không ngờ, cô nghe thấy một giọng điệu cười đùa.

Tân Quỳ vội dừng lại, sau khi suy nghĩ một lát, lúc này mới phản ứng lại hành động vừa rồi của mình… vội vã không đợi được như thế chứ!

Vì để che giấu nội tâm đang hoảng loạn, cô dứt khoát học dáng vẻ lúc trước của Hạ Vân Nghi, làm ra vẻ ta đây, ngước mắt hung tợn nhìn anh.

Nhưng cô vẫn không cản được Hạ Vân Nghi cảm thán, ngữ điệu lần này còn rất là sung sướng, “Nhiệt tình như vậy cơ à.”

- -- 

Sau khi Hạ Vân Nghi treo quần áo xong, Tân Quỳ lùi về sau vài bước ngồi ở cuối giường, chỉ vào một cái túi khác, mở miệng hỏi, “Cái túi này thì sao, đây là cái gì,  cũng là quần áo của anh à?”

“Em tự mở ra xem đi.” Hạ Vân Nghi nói, quay lại lấy quần áo ngủ của mình trong tủ, “Anh đi tắm trước.”

Tân Quỳ lầm bầm, hơi mất tự nhiên, “Anh thật sự muốn ngủ ké giường em nha.”

“Em lo cái gì.” Sau khi để lại câu này, bóng Hạ Vân Nghi biến mất ở nhà tắm, giọng anh lại truyền tới, “Cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng anh.”

Lời này… 

Tân Quỳ hướng về phía phòng tắm làm mặt quỷ, rồi sau đó nâng chân lên, đang muốn đá một cái, nhưng còn chưa kịp đá xong thì Hạ Vân Nghi lại đi ra khỏi phòng tắm.

Anh thấy cô làm hành động như vậy, khuôn mặt không có biến đổi gì lớn, chỉ yên lặng nhìn cô chằm chằm rồi nhàn nhạt đưa ra kết luận, “Dâu tây?”

Tân Quỳ ngượng ngùng thu chân về, còn chưa kịp hỏi ý anh là gì, anh lại cầm khăn vào phòng tắm.

Dâu tây, dâu tây…

Cái gì dâu tây?

Cuối cùng, không biết Tân Quỳ nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng lên.

Quần nhỏ của cô đúng lúc là hình dâu tây.

- -- 

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách, Tân Quỳ nằm nghỉ một lát, lúc này mới nhớ tới còn một cái túi khác.

Hạ Vân Nghi cũng không nói, nhất quyết muốn cô tự phát hiện.

Sau khi chửi thầm một câu, cô cũng lười đeo dép lên, đi chân trần trên mặt thảm mềm. Lúc này trời đã chuyển đông, Tân Quỳ sợ lạnh nên luôn bật máy sưởi trong phòng.

Cô đi qua, dựa vào cạnh bàn, đẩy cái túi kia ra. Bên trong có một cái hộp màu đen, phía trên có ghi nhãn hiệu. Cô biết cái tên này, đây là một nhà hàng nổi tiếng nhất tại thành phố Z.

Lúc trước Tân Quỳ đã từng ăn ở đây, thịt quay ở đó ở rất ngon. Hiện tại bên trong túi ngập tràn đều là bánh dứa. Bên ngoài hộp được bao quanh bởi túi chườm đá để bảo quản.

Tân Quỳ nhìn chằm chằm một hồi, hóa ra anh đã mang thứ này đến.

Cô lấy điện thoại ra chụp, cười ngây ngô một lát.

Nhưng mà… tại sao lại là bánh dứa?

Cô vẫn còn đang nghi hoặc, cửa phòng tắm chậm rãi bị mở ra, mái tóc đen của anh vẫn còn ướt, khuôn mặt như ngọc còn dính một chút nước, anh dùng chính khăn tắm lau đầu cho mình.

Anh thấy cô đứng im tại chỗ, không có ý định lấy đồ bên trong hộp ra, anh bước tới hỏi cô, “Tại sao em không ăn?”

“Đây là… bánh dứa mà anh đặc biệt mua cho em.” Tân Quỳ liếc nhìn anh một cái, để điện thoại trong tay qua một bên, lấy hộp bánh dứa ra.

“Không phải gần đây em muốn ăn sao?” Hạ Vân Nghi nhìn cô chằm chằm.

“Em nói thế  bao giờ?” Tân Quỳ nghi hoặc.

Hạ Vân Nghi nhướng mày, cô thấy dáng vẻ chắc chắn này của anh dường như không giống đang nói dối.

Chẳng lẽ… quả thật là cô có nói nhưng đã quên?

Tân Quỳ suy nghĩ kỹ lại nhưng vẫn không nhớ ra rốt cuộc là mình nói khi nào.

Chợt, trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ.

Cô chợt nghĩ đến trước đó không lâu cô có gửi cho anh một cái meme “Mặc kệ anh, tôi đi mua bánh dứa còn hơn.”

Nghĩ như vậy, Tân Quỳ phụt cười, “Anh có cần buồn cười đến vậy không  chứ, chỉ là một cái meme mà thôi, vậy mà anh cũng tin là thật à?”

“Dĩ nhiên.” Hạ Vân Nghi cực kỳ thản nhiên trả lời, anh nắm chặt khăn tắm trong tay, tóc mái rũ trước trán, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, “Không chỉ vậy, anh cũng tin câu trước đó là thật.”

Câu trước…

Tân Quỳ thầm than không ổn, cừa định giả chết tránh thoát vụ này thì đã bị Hạ Vân Nghi tóm lấy.

Anh ngồi chiếc ghế bên cạnh bàn, cô bị anh kéo qua, tiện đà bị bắt ngồi ở trên đùi Hạ Vân Nghi.

Hai người đôi cao, không tiếng động mà náo loạn một lát. Tân Quỳ phát hiện ra có gì đó nóng nóng đang dán chặt vào đùi cô, xúc cảm rất chân thật, khiến người ta muốn lờ đi cũng không được.

“A…” Tân Quỳ nhỏ tiếng kêu giống như muỗi kêu, đáp lại cô là hơi thở ấm nóng của anh bên tai cô.

“Em đừng lộn xộn.” Giọng anh âm trầm như nước, “Để anh thoải mái một chút là được.”

“…”

Nói thì dễ, nếu thật sự thoải mái đã tốt, còn không sẽ chẳng bao giờ dừng lại!

Không biết qua bao lâu sau, Tân Quỳ nhìn bánh dứa đã được mở ra một lát, dứt khoát mở hộp, bắt đầu từ từ ăn.

“Anh cũng ăn đi!” Tân Quỳ sau khi cắn một miếng, theo bản năng giơ tay ra phía sau, đưa tới trước mặt Hạ Vân Nghi.

Cô mới vừa định rời khỏi đùi anh, lúc này anh lại cường thế vô lại, làm thế nào cũng không chịu buông, ôm chặt eo cô.

Tân Quỳ đấu không lại anh, dứt khoát mặc kệ anh. Dù sao ngồi trên đùi anh lâu, người khó chịu cũng chính là Hạ Vân Nghi.

Tân Quỳ kéo chiếc máy tính bảng đã được sạc đầy trên bàn, ánh mắt cố định trên streamer mukbang.

Nơi cô vừa cắn một miếng trên chiếc bánh dứa vàng óng để lại một dấu răng ướt át.

Hạ Vân Nghi thấy vậy vốn nhíu mày, nhưng bởi vì là bánh dứa mà cô đưa qua nên cũng cúi đầu cắn một miếng ngay chỗ cô cắn.

Tân Quỳ đã nhận ra động tĩnh, lại cầm bánh về cắn một miếng. Má cô phồng lên, cô nhìn video không quay đầu lại, chỉ vừa nhai vừa hỏi anh, “Anh cảm thấy ngon không?”

“Có.” Anh dùng giọng mũi trả lời, giọng dễ nghe đến mức có thể làm người ta mang thai, “Chỗ em từng cắn đặc biệt ngọt.”

“…”

Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy lúc này không còn hứng thú xem livestream mukbang nữa rồi.

Hạ Vân Nghi chọn tới vào tối nay, chắc chắn là muốn ngủ lại.

Phòng cô có chút lộn xộn, Hạ Vân Nghi giúp cô thu dọn một chút rồi chỉnh lại đệm giường.

Tân Quỳ nằm nghiêng ở mép giường, nhưng người con trai trẻ tuổi đang đi tới đi lui trong phòng mình, trong lòng cảm thán, không ngờ huyền thoại giới giải trí lại nhất quyết muốn ăn vạ ngủ trong phòng khách sạn của mình.

Đôi tay như ngọc ngày trước đã từng chơi piano, kéo qua violon, khi nãy lúc cô ăn bánh dứa còn nhéo một cái lên chân cô qua lớp váy.

“Về sau anh sẽ thỉnh thoảng ngủ lại đây sao?” Tân Quỳ híp mắt, nhẹ giọng nói.

Hạ Vân Nghi trả lời, “Ừm, nhưng khi nào bận quá anh không thể tới được.”

“Em cũng rất bận.” Tân Quỳ nói, không biết nghĩ đến điều gì, cười ha ha, “Anh nói xem, anh có giống như phi tử chờ đợi được lâm hạnh giống như ngày xưa không, mỗi ngày em đi về từ đoàn phim, anh sẽ ở trong chăn đợi em?”

Hạ Vân Nghi trải lại ga giường, liếc mắt nhìn cô.

Ánh mắt tuy trầm tĩnh nhưng đó là tín hiệu của sự nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

Tân Quỳ cười xấu hổ, cô cũng không dám rung chân nữa, xoay người lại tránh tầm mắt của anh.

Nào ngờ, đôi chân thon dài của cô còn chưa kịp thu lại thì đã bị Hạ Vân Nghi bắt được.

Anh đứng ở mép giường, cao hơn nhiều so với cô đang nằm trên giường.

Hạ Vân Nghi hơi nghiêng đầu, cắn một cái lên bắp chân cô.

Một chiêu toi mạng, cảm giác tê dại nháy mắt lan ra toàn thân cô.

Tân Quỳ không dám làm gì, cả người mềm nhũn, “Anh đừng như vậy… em nhột lắm…”

Hạ Vân Nghi nghe thấy cô oán giận, như thể nghe chuyện cười, “Không phải em trêu chọc anh trước sao?”

“Là do anh mơ ước cả ngày thôi.” Tân Quỳ nhỏ giọng lầm bầm.

“Hử?”

“Không có gì!”

Hạ Vân Nghi thấy cô hơi cao giọng, hơn nữa dường như không chịu thua, anh cúi người xuống, cứ như vậy đ.è xuống người cô khi cô đang nằm sấp, tiện thể vén vạt váy cô lên, bàn tay thon dài như ngọc cũng tiến dần lên trên.

Khi đầu ngón tay anh di chuyển, rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể Tân Quỳ run lên.

Sau khi đạt được mục đích, Hạ Vân Nghi nhẹ giọng nói: “Bây giờ còn có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến, không có ý kiến!” Lúc này Tân Quỳ dù thế nào cũng không dám âm thầm giận dỗi.

Cô nắm chặt tay, trong lòng khóc thút thít như mưa, cái tên đàn ông thúi này!

Hạ Vân Nghi nhận được đáp án vừa lòng, tầm mắt nhìn thẳng xuống dưới.

Quần trong hình dâu tây, còn có đường ren xinh xắn. Màu hồng phấn tôn lên màu da trắng nõn của cô. Tân Quỳ rõ ràng cảm nhận được người đàn ông phía sau đang thở gấp. 

Nhưng Hạ Vân Nghi chỉ ôm cô, không làm gì cũng không nói gì nữa.

“Ngủ đi.”

Sau khi xốc chăn lên, Hạ Vân Nghi đắp chăn cho cô, rồi sau đó tắt đèn, ôm cô vào lòng.

Trong bầu không khí yên tĩnh, Tân Quỳ chôn trong ngực anh. Một lúc lâu sau, anh không nói thêm lời nào nữa.

Tốt như vậy sao?

Đây hoàn toàn không phải tác phong bình thường của Hạ Vân Nghi.

Hôm nay anh không động tay động chân giống như mọi hôm.

Nghĩ đến đây, cô vươn tay chạm vào xương quai xanh của anh, nhẹ nhàng chọc chọc, “Anh ngủ à?”

“Ừ.” Anh đồng ý.

“…Ò.”

Hạ Vân Nghi bật cười, “Em cảm thấy tiếc gì à?”

“Không đâu.” 

“Quá muộn rồi.” Tay Hạ Vân Nghi mò đến, nhéo má cô hai cái, “Anh sợ nếu như bắt đầu thì sẽ không dừng được, đến lúc đó liệu em còn ngủ được nữa hay không?”

“…”

Tân Quỳ đang bị anh làm cho cảm động nhưng lại nghe thấy lời này của anh, dứt khoát đẩy tay anh ra.

Cô thật là nghĩ tốt cho anh rồi!

Ngủ đến nửa đêm, Tân Quỳ bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh.

Cô vốn đang gác chân lên người Hạ Vân Nghi, giờ phút này bị gọi điện, trong bóng tối s.ờ soạng, nhận điện thoại.

“Alo?” Tân Quỳ còn buồn ngủ, ngữ điệu đầy mệt mỏi.

Giọng của trợ lý truyền tới từ đầu dây bên kia, “Em gái, em còn ngủ sao? Em chuẩn bị đến đoàn phim “Ngày mai” đi, hôm nay có một cảnh vào buổi đêm, chị sợ em quên.”

“Ừm… em nhớ mà… em đi liền đây.” Tân Quỳ trả lời, không cẩn thận đá vào người Hạ Vân Nghi, khiến anh lên tiếng.

Trợ lý nghe được liền kinh hãi, “Bên cạnh em có người? Còn là đàn ông?!”

“Không!” Tân Quỳ lập tức hết buồn ngủ, cô đột nhiên tỉnh táo lại, “Chị nghe lầm rồi, sao có thể chứ, em đi tới đoàn làm phim liền đây, em cúp máy nha.”

Khó khăn lắm mới khiến trợ lý hết nghi ngờ, Tân Quỳ cúp máy, dụi mắt, chậm rãi rời giường đóng phim.

Lúc này Hạ Vân Nghi vẫn ngủ say, động tĩnh như vậy cũng không thể đánh thức anh dậy.

Tân Quỳ mở đèn đầu giường, đứng dậy trước, khoanh tay ngơ ngác nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.

Hạ Vân Nghi có lẽ đã tận lực vì công việc bận rộn, lại còn đi sang chỗ cô, chắc chắn là quá mệt.

Sau khi thu dọn một chút, Tân Quỳ cũng không dám tùy tiện đi lại trong phòng giống như ngày thường mà rón rén thu xếp rồi mới ra khỏi cửa.

Tối qua Tân Quỳ đã nói với Hạ Vân Nghi cô có một cảnh quay từ buổi đêm cho tới rạng sáng.

- -- 

Đoàn làm phim “Ngày mai” mà trợ lý nói có tên đầy đủ là “Sau ngày mai anh sẽ luôn yêu em” nhưng bởi vì tên quá dài nên mọi người trong đoàn đều nói như vậy.

Đây là bộ phim mới Tân Quỳ nhận được thông qua phỏng vấn, so với các vai diễn trước kia, lần này cô được làm nữ phụ số hai, là một người quyến rũ, giảo hoạt.

Cảnh đêm hôm nay là phần đầu tiên của bộ phim “Ngày mai”.

Thời gian quay “Ngày mai” hơi muộn hơn “Họa mi”, bây giờ mới khởi quay.

Thật ra thì như vậy cũng tốt. Dẫu sao đoàn làm phim “Họa mi” thiên về cổ đại còn phim “Ngày mai” là hiện đại, như vậy sẽ khó có thể trùng lịch quay. Hơn nữa, thời gian hóa trang của hai đoàn phim cũng khác nhau. Bởi  vì bộ phim “Họa mi” là phim cổ trang, phải tạo hình cho cô làm một tiểu hồ ly, nói tóm lại, tân quỳ hao tốn nhiều thời gian ở bộ phim này khá nhiều.

Đêm nay chỉ có mình Tân Quỳ quay.

Cô mặc một áo khoác lông vũ, thở ra một làn khói trắng. 

Cho đến rạng sáng, đạo diễn mới hô kết thúc.

Rạng sáng mùa đông, bầu trời vẫn đen kịt.

Tân Quỳ kết thúc mấy tiếng quay phim, chóp mũi đã lạnh đến đỏ bừng, Lý Nghiêm vẫn luôn ở trong đoàn phim, cho cô mấy túi chườm ấm, “Mau về khách sạn nghỉ ngơi đi, chờ đến tối bên phía “Họa mi” sẽ bắt đầu, có lẽ trong hai ngày này em không thể ngủ đủ rồi.”

Tân Quỳ ôm túi chườm trong lòng, liều mạng gật đầu, “Vậy bây giờ em về luôn nhé?”

“Đi đi.” Lý Nghiêm vẫy tay, cũng không biết hôm nay tại sao Tân Quỳ lại vội về phòng như vậy làm gì.

Lúc trước nếu như quay cảnh đêm xong, Lý Nghiêm có bảo cô về nghỉ ngơi, cô vẫn cực kỳ tràn trề sức sống, làm thế nào cũng không chịu, nhất quyết đến một cửa hàng tiện lợi ăn một bát mỳ cùng nhân viên công tác thì mới thoải mái.

Tân Quỳ không biết được hành động gần đây của mình đã khiến Lý Nghiêm và trợ lý nghi ngờ. Cô nhanh chân quay trở về khách sạn.

Thật ra mặc dù hai người họ hoài nghi cũng chẳng sao, họ cũng không có bằng chứng – đây cũng là nguyên nhân khiến Tân Quỳ không hề kiêng dè gì.

Khi về tới khách sạn, trời đã chuyển sáng. Vào sáng sớm mùa đông, ánh nắng mỏng manh vừa sáng vừa ấm áp.

Tân Quỳ cũng không muốn mở đèn, chỉ kéo một bên rèm cửa để một chút ánh sáng chiếu vào.

Hạ Vân Nghi vùi đầu trong gối, khuôn mặt như ngọc đắm chìm trong ánh nắng sớm.

Tân Quỳ về phòng chính là để ngủ bù, cô cởi áo lông vũ, xoay người thay quần áo ngủ ngay trong phòng.

Đến khi cô quay người lại, nhẹ nhàng bước lên giường, mới vừa chui vào trong chăn đã bị một cánh tay ôm.

Tân Quỳ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chạm vào, thét chói tai, một lúc sau mới nói, “Anh tỉnh rồi?”

“Ừm, em vừa đi đâu đấy?” Hạ Vân Nghi không mở hẳn mắt chỉ hé một chút, giọng nói lúc mới ngủ dậy vào sáng sớm cực kỳ gợi cảm.

“Tối qua em nói với anh rồi mà, em phải quay một cảnh buổi đêm, bây giờ đã quay xong rồi.” Cơ thể Tân Quỳ bị lạnh vì ở ngoài trời khá lâu.

Trên người Hạ Vân Nghi có hơi ấm, Tân Quỳ nóng lòng muốn hưởng thụ chút ấm áp nên đã dịch người lại gần chỗ anh.

Cô cọ trái cọ phải, còn cảm thán, “Người anh ấm quá.”

Cô cứ cọ đi cọ lại khiến Hạ Vân Nghi hoàn toàn tỉnh táo.

Và nơi nào đó cũng thức tỉnh.

Trải qua một giấc ngủ, Hạ Vân Nghi đã nghỉ ngơi đủ. Tân Quỳ không biết rằng đàn ông lúc sáng sớm đáng sợ như thế nào và sức kiềm chế khá kém.

“Em cố ý?” Hạ Vân Nghi xoay người đè lên người cô.

Tân Quỳ còn chưa kịp phản ứng, cảm giác ở nơi nào đó khiến cô dần dần phục hồi lại tinh thần.

Cô đỏ mặt, “Ai cố ý chứ.”

Hạ Vân Nghi không hé răng, nhưng thật ra đã bắt đầu hành động. Không biết qua bao lâu, anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nặng nề. Mắt cô bây giờ đều là hơi nước, thoạt nhìn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

“Anh chỉ ở bên ngoài không cho vào.” Anh chậm rãi mở miệng, cuối cùng thử dò hỏi ý kiến của cô, “Được không?”

Tân Quỳ thà rằng mình là người nước ngoài, như vậy sẽ không nghe hiểu được ý của Hạ Vân Nghi.

Thế này mà là hỏi ý kiến à!

Cô không hề hé răng, Hạ Vân Nghi biết cô như vậy có nghĩa là đồng ý.

Anh không nhịn được bật cười.

Tân Quỳ lấy hết can đảm mở mắt, ánh mắt lập tức nhìn thấy đôi mắt đang ngập tràn ý cười của Hạ Vân Nghi.

Trong ánh nắng bình minh, cô lại không có tiền đồ mà bị sắc đẹp đánh bại một lần nữa.

Đầu ngón tay anh kéo qu.ần lót cô ra, tiện thể tách hai chân cô ra. Anh đặt “cậu nhỏ” ở giữa, cúi xuống ngăn lại tiếng r.ên rỉ của cô. Âm thanh này quả thật quá câu người.

Nào ngờ, chỉ nếm thử một chút như vậy còn cảm thấy khó chịu hơn. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, như vậy cũng đủ thỏa mãn rồi.

Mặc trời đã hoàn toàn ló rạng, hiện lên màu cam nhàn nhạt, ánh sáng chiếu rọi vào chăn.

Khi Tân Quỳ được buông tha, hai chân phát run. 

Mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn chưa hình dung đủ được tâm tình của  cô lúc này. Thủ đoạn của Hạ Vân Nghi từ trước tới nay luôn lươn lẹo như vậy.

Vừa nãy họ có lót khăn tắm, cho nên không cần trải ga giường. Khi Hạ Vân Nghi đi ra đi vào nhà tắm, Tân Quỳ cuộn tròn người trong chăn, không muốn nhìn anh một phút một giây nào nữa.

Cuối cùng Hạ Vân Nghi gọi điện thoại kêu khách sạn phục vụ bữa sáng.

Anh gọi cô dậy ăn, cô cũng không đáp, bảo cô dậy tắm rửa, cô càng không hé răng.

Chim cút nhỏ Tân Quỳ bây giờ thật sự đang phải đối mặt với một trở ngại lớn trong cuộc đời của mình. Cô tưởng tượng đến lát nữa phải ở chung một phòng với Hạ Vân Nghi, cô liền cảm thấy tim mình đập liên hồi không thể kiềm chế được.

Cuối cùng anh không còn cách nào khác, giơ tay túm chăn cô đang quấn.

Đang lúc đôi co với cô, Hạ Vân Nghi bỗng nhiên nhìn thấy váy ngủ trên người cô.

Anh mua rất nhiều đồ cho cô, đến bây giờ, cô cũng chỉ mặc những đồ anh mua.

Hạ Vân Nghi trầm tư một lát, cười nhẹ, “Tóm lại váy ngủ không mua sai kích cỡ.”

Anh vừa dứt lời, ngay lập tức đã có một cái gối bay qua chỗ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play