Tân Quỳ nghe yêu cầu nghe như đề nghị nhưng thực ra là “uy hiếp” của Hạ Vân Nghi, tò mò liếc anh mấy giây.
Cũng đúng, làm người phải có thủy có chung, đã hứa rồi thì phải thực hiện.
“Ừm…” Tân Quỳ đồng ý, vội vàng đi tìm di động của mình nhưng mà lục lọi một lúc mà vẫn chưa thấy đâu.
Vừa rồi lúc cô ăn cơm, cô đã tiện tay nhét điện thoại vào trong túi nhỏ của mình, lúc này cô lấy mấy gói thịt bò cay ở trong, vẫn chưa thấy một góc điện thoại.
Không đợi cô tìm xong, Cố Duyên Chi mới vừa ra ngoài nhận điện thoại đã quay lại.
“Ăn xong chưa?”
Đối tượng mà Cố Duyên Chi hỏi là Tân Quỳ.
“Đã ăn xong lâu rồi, làm sao vậy?” Tân Quỳ chỉ vào đĩa tráng miệng vừa ăn xong, nhìn về phía Cố Duyên Chi trông khá vội vã.
Cố Duyên Chi cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, “Ăn xong là tốt rồi.”
“Tạm thời anh phải đi xử lý một chuyện, em mau thu dọn một chút, anh chở em về công ty.”
“Gấp như vậy sao?”
“Cũng gần như thế, có phải xe của em đỗ dưới công ty không? Đợi chút nữa anh đưa em tới tầng hầm gara.” Cố Duyên nói xong bước tới thuận tay lấy áo khoác tây trang của mình.
“Em đỗ xe ở đó.” Nhắc tới xe, Tân Quỳ có chút kích động. Gần đây cô mới mua một chiếc xe Volkswagen Beetle màu xanh, là bản giới hạn đã không còn sản xuất nữa, màu rất đẹp, vừa đáng yêu vừa phong cách, “Anh, lát nữa để em chở anh đi, em nói cho anh biết cái ghế kia thật là…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Cố Duyên Chi dứt khoát cắt ngang.
“Chuyện sau này thì sau này nói, hiện tại chúng ta đi thôi.”
Tân Quỳ từ từ đứng thẳng người, động tác thu dọn chậm chạp, hung hãn trợn mắt nhìn anh ấy.
Hai má cô phồng lên vì tức giận.
Cố Duyên Chi từ khi mới bước vào đã vội vàng, nào có để ý, cũng không rảnh thưởng thức vẻ mặt của hai người trong phòng.
Cố Duyên Chi đưa mắt nhìn về phía Hạ Vân Nghi, “Cậu cũng không vội, muốn ở lại đây ăn hay là cùng đi luôn?”
Hạ Vân Nghi hơi hất cằm, “Hai người đi đi, để tôi trả tiền.”
Cố Duyên Chi gật đầu một cái, hơi cúi người gõ lên bả vai anh một cái, “Cảm ơn nhé, lần sau tôi sẽ mời cậu.”
Hạ Vân Nghi nói “Ừ”, không nói chuyện cùng ai nữa, sau đó cũng không có động tác dư thừa nào.
Lúc này, anh giống như một vị tiên, một mình một phái, dáng vẻ cao cao tại thượng không quan tâm đến sự đời.
Tân Quỳ có chút hoài nghi, người vừa mới nói muốn thêm WeChat có phải bị quỷ ám không.
Cố Duyên Chi vội vã thúc giục, Tân Quỳ hoảng loạn thu dọn, cũng không rảnh lo hỏi Hạ Vân Nghi rõ ràng.
Cô mím môi nghĩ, tay nhẹ nhàng buông xuống, trước khi đi còn thả vài thứ lên mặt bàn.
“Tân Quỳ?” Cố Duyên Chi đã ra khỏi phòng bao, cất giọng gọi cô.
“Em tới đây!”
Bước chân của cô gái hơi lảo đảo, chiếc túi nhỏ được đeo chéo trên người, giống như một cơn gió, ba bước thành hai chạy nhanh ra ngoài.
Đợi đến khi hai anh em dần dần đi xa, Hạ Vân Nghi đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng ở trên bàn.
Trên mặt bàn có năm cái gói thịt bò cay nhỏ đang lẳng lặng nằm trên đó.
“…”
- --
Một ngày sau khi Tân Quỳ trở về từ Cố thị, lịch trình cũng bị cho thêm vào từng cái một.
Lý Nghiêm trước đây vẽ bánh cho cô vào thời khắc này cũng nghiêm túc thực hiện.
Tân Quỳ mở lịch trình ra xem một chút, từ nay về sau cô chỉ có một vai khách mời trong bộ phim truyền hình, vẫn cứ là phiên bốn năm, còn lại chủ yếu là chương trình giải trí.
Các quảng cáo mấy ngày kế tiếp đều là tạp chí Thì Dương chụp.
Vài tháng tới chắc chắn sẽ rất bận rộn, nhưng sự thỏa mãn ở trong lòng không cần nói cũng biết.
Giống như ý nghĩa của tên họ cô vậy (*), thực hiện được mơ ước ban đầu là bước vào giới, hướng về phía mặt trời, dũng cảm tiến lên phía trước với một trái tim tràn đầy nhiệt huyết.
(*) Chữ Quỳ trong tên nữ chính có nghĩa là hoa hướng dương, hoa hướng dương thường hướng về phía mặt trời.
Người mới như cây mây, luôn luôn im hơi lặng tiếng mà leo lên.
Tân Quỳ cẩn thận dùng bút màu sặc sỡ khoanh tròn những nơi cần chú ý trong lịch trình, bên cạnh viết một chữ thật lớn – “fighting!”
Sau khi làm xong hết thảy, cô nằm ở trên giường không có việc gì làm, xem mukbang xong lại thoát ra lướt Weibo.
Làm một thanh niên thời đại mới đương nhiên cô là đã chuẩn bị tài khoản phụ để lướt.
Cô chỉ lướt xem vài động thái và tin tức liên quan tới mình vào buổi lễ trao giải Hoa Đỉnh.
Cô ngủ hai ngày, rồi lại chạy một chuyến tới Cố thị, lại ăn cơm.
Vòng qua vòng lại, Tân Quỳ căn bản không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu.
Hiện tại mới hơi rảnh rỗi, lướt như dù lướt thế nào cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Sau sự thể hiện xuất sắc của cô qua lần phát sóng trực tiếp này, độ hot của cô đã cao hơn rất nhiều. Lượng người theo dõi trên Weibo đã tăng lên một triệu người, kéo dài trong vài ngày, cho tới bây giờ cũng không có giảm xuống.
Tân Quỳ không muốn bỏ sót một khoảnh khắc nào, vì vậy cô đã chụp màn hình rồi lưu chúng vào album ảnh của cô.
Kỳ thật vào hôm phát sóng trực tiếp, cô cảm nhận được sự nhiệt tình của fans mình. Tuy rằng không xem là nhiều so với dán của nghệ sĩ khác trong trường quay, chỉ chiếm một phần nhỏ nhưng lúc cô ở hội trường phụ phát sóng trực tiếp, có hạt hướng dương vẫn luôn làm bạn với cô, cổ vũ cho cô.
“Hạt hướng dương” là tên hậu viên hội của cô căn cứ vào việc chủ động khởi xướng bỏ phiếu, được các fan chọn ra cái tên có số phiếu cao nhất.
Đồ tiếp ứng còn là đèn mô phỏng hoa hướng dương, độc nhất vô nhị.
Tân Quỳ nghĩ vậy, nhéo nhéo mặt mình, mi mắt cong cong, cười ngây ngốc.
Người ta nói có đôi khi fans chính là bóng dáng của khát vọng trong nội tâm mà bản thân muốn trở thành. Các fan “Hạt hướng dương” của cô rất hợp với cái danh hiệu mà các fan tự tạo ra vậy.
“Giống như hoa hướng dương không sợ nắng, không ngại gió mưa, hướng về phía mặt trời đi thẳng về phía trước.”
“Haiz đại khái chính là thần giao cách cảm đi…”
Tân Quỳ tự khẳng định bản thân.
Rốt cuộc, ý nguyên ban đầu của cô cùng fans không có sự thống nhất từ trước vậy mà không hề báo trước trùng khớp đến vậy.
Tân Quỳ ở trên giường trở mình, lực chú ý bị một chủ đề đang trên hot search hấp dẫn.
Bên cạnh chủ đề kia có một chữ “Hot” nho nhỏ.
Cái tên chủ đề này cũng rất có ý tứ.
- ---- [Tổng hợp video trong lễ trao giải Hoa Đỉnh]
Tân Quỳ ấn vào, đập vào mắt trước tiên là cái tên ở vị trí thứ nhất.
Là chính cô.
Đây là đoạn cut được ghi lại của buổi phát sóng trực tiếp, cô chạy đến hội trường chính để tiến hành quảng bá, thuận tiện tương tác với Hạ Vân Nghi.
Tân Quỳ không ấn vào video, khoảnh khắc như vậy… cô không muốn nghĩ lại lần nữa.
Nhưng mà… số bình luận đã đạt gần một trăm nghìn và có một triệu lượt thích rồi.
Tay Tân Quỳ ngo ngoe rục rịch.
Cô vẫn ấn vào, bên trong ngoại trừ fans khống bình (*) còn có fans nhà khác và người qua đường trên mạng đều chạy tới xem náo nhiệt.
(*) Khống bình: Có nghĩa là kiểm soát các bình luận trên một bài viết nào đó, đưa ra các bình luận tích cực trên Weibo để đánh giá tốt, đồng thời báo cáo những bình luận tiêu cực hoặc không hợp lý để tránh xuất hiện.
“Ha ha ha ha ha ha ha tôi mẹ nó cười ngất mất, thật sự không dám nghĩ lại biểu cảm của anh tôi!”
“Em gái cũng quá đáng yêu đi, vừa nhìn là biết bị dọa sợ nên mới nói như vậy 2333”
“Video này có độc, tôi mua vài gói hạt dưa, hôm nay gặp người thì cắn.”
“Anh đẹp trai quá, thấy kiểu gì cũng đều như đang phóng điện, là cổ thần, cổ thần đúng không?”
“Quái lạ, không ai khen lời quảng cáo của Tân Quỳ sao, đặc biệt lưu loát, nói rõ ràng từng chữ, còn con mẹ nó ngọt nữa!”
“Đáng yêu quá, vốn đang muốn mua mấy gói hạt dưa, nhưng nhìn hình ảnh vòng eo của cô ấy trên phát sóng trực tiếp, hai mắt tôi không biết cố gắng mà chảy nước mắt.
“Từ từ… sao tôi lại cảm thấy có điều ái muội? [Fans đừng có chửi, chửi chính là thừa nhận, đây chỉ là ý kiến riêng của tôi, không phải là một sự thật khách quan đã định sẵn, đừng có úp nồi lên đầu tôi.”
“Lầu trên +1”
“+1”
Tân Quỳ vốn dĩ đang tải mấy ảnh meme của cư dân mạng xuống xem rất vui vẻ thì thấy ba bình luận cuối cùng, đột nhiên ho khan, thiếu chút nữa không thở được.
“…”
Làm gì có chuyện ái muội!!!
Đến bây giờ cô vẫn chưa rửa sạch được “nỗi oan khuất” đâu!
- --
Hạ Vân Nghi ra khỏi Hoa Anh Đình Thành, trực tiếp lái xe đi về phía công ty của mình.
Anh trực thuộc công ty giải trí Nhất thiên, ngay một năm trước đã có phòng làm việc riêng, được mở ra song song với hợp đồng của công ty, tự điều hành bởi chính đoàn đội của mình.
Vào đầu xuân, chuyến lưu diễn solo của anh vừa mới kết thúc.
Công ty hy vọng anh có thể bắt đầu kế hoạch lưu diễn của năm mới vào cuối mùa hè để thúc đẩy hoạt động của công ty.
Công ty giải trí Nhất Thiên bồi dưỡng ra nhiều nghệ sĩ, có bề dày kinh nghiệm trong việc tạo ra người nổi tiếng, chiếm cứ nửa giới giải trí. Về lĩnh vực ca hát thì đều đặt trên người Hạ Vân Nghi trong hai năm gần đây.
Năm ngoái, anh đã phá kỷ lục về doanh thu bán vé, trực tiếp khiến cho lợi nhuận thuần của công ty tăng lên gấp đôi.
Không đề cập đến những hiệu quả và lợi ích kinh tế khác do lưu lượng kéo qua, ba chữ “Hạ Vân Nghi” này không chỉ ảnh hưởng bên trong Nhất Thiên mà còn chiếu rọi trong giới giải trí.
Đối với phương án do công ty đưa ra, Hạ Vân Nghi cũng không có ý kiến gì.
Đời người vốn rất ngắn ngủi, số lần có thể ở trên sân khấu cũng âm thầm bị thiêu đốt trong một số năm hạn chế.
Cho nên anh có có xu hướng phát hành album vào cuối mùa hè và thể hiện bản gốc của bài hát dưới hình thức buổi biểu diễn.
Lễ trao giải cách đây ít lâu là một trong số ít lịch trình của Hạ Vân Nghi, trên thực tế, anh rất bận giống như những gì anh nói đều là ở phòng thu âm dốc sức sáng tác.
Phòng làm việc cá nhân đứng tên Hạ Vân Nghi tổng cộng có ba phòng.
Một căn phòng có không gian riêng tư để tìm linh cảm sáng tác, một phòng thu âm để phổ nhạc, sửa lời, phối âm, cùng một căn phòng để lên lịch trình và kế hoạch cá nhân – phần lớn thời gian để cho nhân viên công tác phụ trách làm việc.
Nhân viên đi theo anh cũng không nhiều lắm, có một nhóm chuyên môn trang điểm, chỉ dùng đến khi tham dự một số dịp quan trọng, trừ điều này ra thì chỉ có một người đại diện và một trợ lý.
Hình thành hết sức đơn giản, hoàn toàn không phải là cách sắp xếp của một đỉnh cấp lưu lượng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến fans từng bảo vệ quyền lợi cho anh trên Weibo chính thức của công ty. Nhưng Hạ Vân Nghi từ trước đến nay đều dùng tác phẩm để nói chuyện, đối với chuyện này anh đã tự mình phản hồi lại, nói rằng anh hoàn toàn tập trung vào các ca khúc, anh không cần quá nhiều những thứ khác.
Từ trước đến nay và về sau, đều là như vậy.
Fans hô to anh là người tốt, từ đó về sau không đem chuyện này lên bàn nói nữa.
Kỳ thật thì phản ứng như vậy vẫn là do người đại diện của Hạ Vân Nghi không tồi, vẻ ngoài chất phác, cũng không có tật xấu gì lớn cả.
Lý Tùng là người đại diện được chính công ty giải trí Nhất Thiên bồi dưỡng, có thể nói là “Kim bài” của bộ phận quản lý của công ty.
Lúc trước anh ta chuẩn bị kế hoạch cho công ty đã làm không ít người nổi tiếng nhưng đa số đều ở trong khu vực an toàn, từ sau khi nhận Hạ Vân Nghi, Lý Tùng chỉ chuyên tâm dẫn dắt một người này.
Sự thật chứng minh, dưới sự phối hợp của hai người, Hạ Vân Nghi đã liên tục vươn lên, tuy nói rằng thiếu niên thiên tài lập tức bạo hồng sau khi debut nhưng mấy năm gấn đây độ hot của anh không giảm mà còn tăng lên, nhìn không ra nửa điểm có xu hướng suy tàn. Trong lịch sử giới giải trí chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Nhưng cũng có một số chỉ trích, lịch trình của Hạ Vân Nghi chủ yếu là chụp ảnh tạp chí và các buổi biểu diễn, ngoại trừ một số ít chương trình giải trí mà anh tham gian thì thời gian còn lại trong năm đều không tìm thấy bóng dáng anh đâu.
Một mặt Lý Tùng nghe tiếng nói của các fan mặt khác cũng muốn tiếp tục gia tăng sự xuất hiện của anh để thu hút fan đã từng đề cử cho anh không ít chương trình giải trí cực hot.
Không có ngoại lệ nào cả, đều bị đẩy ra.
Lúc này đây, giải trí Nhất Thiên hợp tác cùng tập đoàn Cố thị cũng coi như một cơ hội rất tốt.
Lý Tùng đẩy phòng sáng tác, trực tiếp đi đến trước bàn Hạ Vân Nghi, “Anh tìm em mấy lần, hóa ra trốn ở đây.”
Hai người đã quá thân quen nhau, Lý Tùng trực tiếp ngồi lên bàn, ném cho Hạ Vân Nghi một túi văn kiện trong suốt rất dày.
Hạ Vân Nghi còn không thèm ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, “Anh không gõ cửa.”
Lý Tùng không hề bị dọa chút nào, cười “ha ha” hai tiếng, tự cho mình một cái bậc thang, “Gõ cửa cậu cũng không để tôi đi vào. Nhìn chút đi, bảng lịch trình nóng hổi mới ra lò, kế tiếp cậu có một buổi chụp hình quảng cáo cho tạp chí Thì Dương.”
Hạ Vân Nghi nói ừ, tùy ý để túi hồ sơ hơi hơi mở, cũng không mở ra.
“Lâu lắm rồi cậu không có chương trình giải trí, không nhất định phải tham gia, nhưng có đội khi hai bên cùng có lợi, cậu vui tôi vui mọi người vui. Thi thoảng cậu đi đi, tăng độ nhận diện một chút cũng được mà.”
Lý Tùng lấy tay vỗ lên bàn một cái bày tỏ tầm quan trọng của nội dung cuộc nói chuyện này, “Suy nghĩ kỹ một chút đi, tôi bấm ngón tay tính toán, chương trình tạp kỹ gần đây nhất em xuất hiện là vào năm đầu tiên cậu debut, chương trình mà cậu tham gia ít đến mức anh có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên… cậu không biết mình đã nhận được bao nhiêu lời mời tham gia chương trình tạp kỹ sao?”
Lý Tùng rất có tư thế lải nhải, vào lúc này, Hạ Vân Nghi cứ để anh ấy tùy ý nói, chưa từng hé răng, chỉ hơi hạ mi, tự mình viết phổ nhạc.
“Cậu cho anh một phản ứng xem nào.”
Lý Tùng vừa nói, vươn tay lấy túi văn kiện, mở mấy tờ giấy ra, “Gần đây công ty có hợp tác cùng Cố thị, lần này chụp ảnh tạp chí cùng nhau sau đó là chương trình tạp kỹ cực hot do công ty chúng ta chuẩn bị, được sản xuất rất công phu cũng rất vui nữa, anh cảm thấy thật sự không tồi, cậu nghĩ lại đi, nếu cậu thật sự không muốn thì anh cũng không ép…”
Lúc Lý Tùng đang nói được một nửa thì Hạ Vân Nghi lấy tập văn kiện rồi mở ra, sau đó bình tĩnh nhìn vài tờ.
“Được.”
Lý Tùng bị cắt ngang nửa chừng, ngẩn người. Nhưng mà sau khi anh ấy phản ứng kịp những gì Hạ Vân Nghi nói thì càng sửng sốt hơn.
“Anh không nghe lầm chứ, đại minh tinh của chúng ta đồng ý! Đồng ý!” Lý Tùng thiếu chút nữa không nhảy lên đi đến ôm Hạ Vân Nghi một cái, bị Hạ Vân Nghi vô tình ngăn lại.
Cơ thể của anh ấy không cho phép anh ấy di chuyển quá nhiều, vì vậy đành bỏ cuộc.
Lý Tùng vui vẻ, nhảy từ trên bàn xuống, “Vậy thì thôi, đợi chút nữa anh nói với Tiểu Lưu một tiếng, đã sắp xếp xong, cậu tin tưởng sự lựa chọn của anh. Anh không quấy rầy cậu sáng tác nữa, đi trước đây.” Anh ấy vừa nói vừa xoay người, tầm mắt lơ đãng liếc qua mặt bàn Hạ Vân Nghi.
Dừng một chút, Lý Tùng vội vàng thắng gấp.
“Cậu thích ăn loại đồ ăn này từ khi nào vậy?” Anh ấy rất nghi ngờ.
Trên bàn Hạ Vân Nghi đều là máy tình, tài liệu, cùng với một số nhạc cụ cho nên những đồ ăn giống như loại này căn bản chưa bao giờ tồn tại ở đây, giờ này phút này lại có nhiều gói như vậy, thật là bất ngờ.
Nhưng Lý Tùng không để ý, chỉ cho là thú vui lúc nhàn rỗi của Hạ Vân Nghi mà thôi.
Anh ấy tùy ý lấy một gói, miệng lẩm bẩm, “Tên nhóc này, thịt bò cay rất hợp khẩu vị của anh.”
“Nhưng mà nhỏ quá, đối với loại dạ dày trâu như anh thì không đủ nhét kẽ răng.” Lý Tùng cầm hai gói trong tay, hỏi cho có, “Anh lấy một gói ăn nhé.”
Hạ Vân Nghi vẫn chưa từng có phản ứng nghe thấy vậy lập tức ngước mắt lên.
Anh đặt bút xuống, thân bút dừng trên mặt bàn phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ.
Sau đó Hạ Vân Nghi trực tiếp ngồi dựa vào lưng ghế.
Cười như không cười nhìn chằm chằm Lý Tùng.
“Anh lấy một cái thử xem.”
Lý Tùng: “….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT