Tân Quỳ quả thực sợ hết hồn.

Bỗng dưng chạm phải ánh mắt, lại còn phát hiện bị người ta dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trong lúc nhất thời, đại não cô đình trệ trong nháy mắt.

Nhưng mà Tân Quỳ còn chưa kịp vẫy tay với Hạ Vân Nghi, ngay khi ánh mắt hai người giao nhau, nhân viên công tác đã cất giọng nói, “Em gái, em lại đây nhìn xem… vị trí máy chính ở đây, bên cạnh là thiết bị thu âm, chút nữa em chú ý nhìn camera nhé, nếu không thu âm được thì nhớ lên tiếng nhắc.”

Tân Quỳ đứng dậy khỏi ghế đẩu, vừa gật đầu vừa đáp lại, “Ừm, được.”

Trước khi ghi hình, cô được chỉ định đến nơi nhân viên đã sắp xếp từ trước, đó là bên trái Hạ Vân Nghi. Một là để thuận lợi cho việc quay, hai là thuận lợi cho bố cục và người đều ở trong khung hình. Dù sao cũng là người được phỏng vấn đầu tiên, tóm lại yêu cầu cẩn thận chút.

Nhân viên công tác còn điều chỉnh thử lần cuối, nhưng đường đi ở giữa bị cản trở. Đôi chân thẳng dài đang vắt chéo của Hạ Vân Nghi trở thành chướng ngại vật. Anh như đông cứng người, dưới ánh mắt im lặng ý bảo hạ chân xuống của Tân Quỳ, cũng không có bất luận động tác tránh né nào. Rõ ràng rất bướng bỉnh.

Tầm mắt so với lúc trước… thậm chí còn nhìn thẳng hơn. Anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cô, cũng không lên tiếng.

Tân Quỳ không biết anh đây là bị sao, chỉ đành gãi đầu. Cô cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng không khó để hiểu…

Có lẽ Hạ Vân Nghi bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ nên tức giận. Phản ứng như vậy đã diễn ra rất lâu rồi, không hề thay đổi. Bầu không khí mang theo chút lệ khí không quá rõ ràng.

Tân Quỳ ngẩn người ở chỗ này, nhìn anh vẫn đang không có ý định né chân ra, dứt khoát đi đường vòng.

Khi khom lưng đi đến gần Hạ Vân Nghi, lòng cô vẫn cứ sợ hãi, “Tiền bối, nói thật, vừa nãy tôi bị anh dọa sợ.”

Sau tối ngắm sao trên đỉnh núi ở ngoại ô, nhận thức về Hạ Vân Nghi trong lòng Tân Quỳ đã thay đổi hơn trước, cho nên càng lúc càng thân với nhau hơn, cô cũng không phải quá mức câu nệ.

Cô cũng thành thật nói ra suy nghĩ của mình trước mặt Hạ Vân Nghi. Nếu phải hình dung thì ít nhất lá gan của Tân Quỳ đã lớn hơn trước nhiều.

“Bị tôi dọa sao?”

Hạ Vân Nghi cuối cùng chậm rãi lên tiếng, ánh mắt dõi theo Tân Quỳ.

“Đúng vậy, cực kỳ, hoàn toàn.” Tân Quỳ làm tư thế rét run để diễn tả tâm trạng lúc nãy của mình, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi.

Nhưng mà những lời này lại khiến Hạ Vân Nghi đứng dậy.

“Ừm.”

“Nói chuyện phiếm cùng người khác là vui vẻ, còn tôi thì dọa đến cô.”Hạ Vân Nghi dừng một chút, ngữ điệu lạnh lùng, “Cô có ý này phải không?”

“…”

Tân Quỳ không nghĩ tới Hạ Vân Nghi nghĩ cô là người như vậy.

Sau khi khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, cô không nhịn được, lại liếc trộm thêm lần nữa.

Đường cong gò má cứng rắn, đường cằm thẳng tắp. Môi cũng mím thành một đường thẳng, biểu cảm trên mặt cũng lạnh lùng xa cách.

Tân Quỳ không đáp lại anh, thay vào đó là đang không ngừng tò mò, cô cong môi.

“Rất buồn cười?” Hạ Vân Nghi nhướng mày.

Tân Quỳ vốn định kìm nén, nhưng tâm trí lại nhớ tới giọng điệu vừa rồi của Hạ Vân Nghi, cô lại nhịn không nổi.

Ngay sau đó, cô gái cong mắt, “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói…”

“Tiền bối… anh có cảm thấy giọng điệu vừa nãy của anh…”

“… Rất giống oán phụ không?”

- -- 

Buổi phỏng vấn đã chính thức bắt đầu. Tân Quỳ phục hồi lại tinh thần, âm thầm ảo não.

Cô nhất định là điên rồi…

Không điên thì sao dám trả lời như vậy với Hạ! Vân! Nghi!

Thật ra vào lúc đó cô thực sự cảm thấy buồn cười. Cô chẳng qua là chợt nghĩ đến bộ phim truyền hình cẩu huyết đã xem trước đó nên bị chọc đúng huyệt cười, cảm thấy giọng điệu của Hạ Vân Nghi giống như oán phụ, rất có oán niệm mà thôi. Cô chỉ đơn thuần nghĩ như vậy chứ không có ý gì khác.

Nhưng lời vừa nói ra, cô thật sự giải thích như vậy, như thể nó không thuyết phục chút nào.

Tân Quỳ âm thầm thở dài, lại liếc mắt nhìn Hạ Vân Nghi.

Sắc mặt đối phương lạnh tanh. Hơn nữa hiếm thấy anh không muốn nói chuyện với cô.

Sau đó một loạt các hành động lấy lòng của Tân Quỳ đều trở nên vô ích.

Haiz…

Không thể không nói, Hạ Vân Nghi lúc này giống như một con mèo kiêu căng, lại rất khó dỗ.

“Chuẩn bị, 1, 2, 3, bắt đầu.”

Lời nhắc nhở của nhân viên khiến Tân Quỳ quay đầu lại, ngừng suy nghĩ linh tinh.

Cô vội vàng khắc chế lại ý nghĩ không tưởng lại, hắng giọng nói.

Trước màn ảnh, biểu hiện của hai người đều không có gì khác thường, đều là những câu thoại theo kiểu mẫu.

Tân Quỳ hỏi, Hạ Vân Nghi trả lời.

Tân Quỳ: “Chúng ta đều biết Hạ thần rất ít khi tham gia gameshow, anh có thể nói cho mọi người biết tại sao lần này anh lại quyết tâm tham gia chương trình lần này không?”

Hạ Vân Nghi: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là đột nhiên muốn thôi.”

Tân Quỳ: “Ừm ừm, nghe nói lần này anh tham gia hạng mục bắn tên, anh có thể chia sẻ cho mọi người một chút kinh nghiệm về bắn tên không?”

Hạ Vân Nghi: “Tìm tư thế đứng đúng. Một số người đã sai ở ngay bước này.”

Tân Quỳ: “…”

Tân Quỳ: “Tham gia hạng mục bắn tên này cùng anh còn có bạn tốt Ninh Nhiên, hai người có cổ vũ nhau trước khi thi đấu không?”

Hạ Vân Nghi: “Điều này thì không, cậu ấy không cần, tôi cũng không cần.”

Tân Quỳ: “……..”

Tân Quỳ: “Vậy nhắc tới lịch trình, fans và cư dân mạng đều rất hứng thú tới lịch trình tiếp theo của anh, không biết Hạ thần có kế hoạch cụ thể gì không? Về ca khúc hay album mới?”

Hạ Vân Nghi: “Sẽ có album và concert vào cuối hè.”

Tân Quỳ: “Oa, phong cách của bài hát mới trong album là gì vậy?”

Hạ Vân Nghi: “Tôi đang thử nhiều phong cách khác nhau, nhưng điều chắc chắn là…”

Khi Hạ Vân Nghi nói đến đây, ngước mắt nhìn sang cô phóng viên Tân Quỳ. Ngay sau đó, anh chậm rãi nói tiếp câu vừa nãy, “Sẽ không dùng phong cách oán niệm.”

“Có thể chắc chắn chính là không dùng phong cách oán niệm.”

Tân Quỳ nghe đến đây, càng chắc chắn cảm giác mờ nhạt trong lòng mình. 

Hạ Vân Nghi chính là đang lấy việc công trả thù chuyện tư, cố ý trong lúc phỏng vấn làm cô nghẹn chết!

Tân Quỳ bình tĩnh lại, duy trì nụ cười xinh đẹp, “Vậy xin hỏi một câu cuối cùng, hôm nay Hạ thần có muốn đạt được giải nhất không?”

“Thuận theo tự nhiên.” Anh không trực tiếp đồng ý, giọng điệu nhàn nhạt.

Sau đó, người không hề làm theo kịch bản được định sẵn – Hạ Vân Nghi hỏi lại cô, “Vậy còn cô thì sao, cô nghĩ thế nào?”

“… Hử?” Tân Quỳ trố mắt trong một giây.

“Cô có cảm thấy tôi sẽ đạt được hạng nhất không?”

“Tôi cảm thấy sao…” Thật ra Tân Quỳ không biết thực lực giữa Hạ Vân Nghi và những người khác chênh lệch bao nhiêu, nhưng vấn đề này thành công làm cô dừng một chút, rơi vào trầm tư, cô chậm rãi nói thêm, “Không được cũng không sao, nếu anh đạt được thì thật tuyệt.”

Sau khi phỏng vấn kết thúc, một lúc lâu sau nhân viên vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần. Cuộc trò chuyện vừa rồi của Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi tôi hỏi anh đáp cực kỳ trôi chảy. Vẻ mặt khi nói chuyện cũng hết sức linh hoạt, chưa kể đến ánh mắt và từng cử chỉ nhỏ của họ.

Kỳ lạ hơn là Hạ Vân Nghi lại nói nhiều như vậy, đã nói nhiều mà còn ở trước mặt Tân Quỳ mang theo ý đùa giỡn.

Người ngoài cuộc trong lúc mơ hồ có cảm giác như vậy, nhưng còn người trong cuộc, Tân Quỳ không hề phát hiện ra.

Cô biết rõ sự thật trong nội dung của cuộc trò chuyện hơn bất cứ ai, nhưng so với những người khác cô càng cảm thấy Hạ Vân Nghi… có chút gian tà. Chính là kiểu cố ý, không chút che đậy.

Tân Quỳ tận lực tránh Hạ Vân Nghi sau khi kết thúc phỏng vấn. Cũng không phải bởi vì cái gì khác… chủ yếu là… cô vẫn còn muốn giữ mặt mũi!

- -- 

Sau khi liên tục phỏng vấn ba, bốn tiền bối, lịch trình của cô phóng viên nhỏ Tân Quỳ cuối cùng cũng kết thúc thành công, mặc dù có chút khó khăn.

Cô trở về phòng nghỉ, nằm ườn ra, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Đoạn video phỏng vấn kia chắc chắn sau này sẽ được đăng lên mạng, cũng không biết lúc đó cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào.

Nhưng nội dung trò chuyện của hai người đều xoay quanh hai người, những người trên mạng cũng sẽ hoàn toàn không thể hiểu sâu được, đương nhiên sẽ không thể biết được bí ẩn bên trong. Giống như là bí mật nhỏ giữa hai người, chỉ có họ mới biết.

Tại sao lúc trước cô không biết Hạ Vân Nghi là người hai mặt như vậy chứ.

Tân Quỳ gạt bỏ những suy nghĩ này đi, vội vàng xem lời thề khai mạc.

Khi khai mạc cuộc thi, Hạ Vân Nghi là người tuyên thệ duy nhất trên đài, Tân Quỳ à người dưới đài phụ trách dẫn dắt những nghệ sĩ khác cùng đọc lời thề.

Sau khi chính thức vào sân, khán đài sáng rực ngập tràn fans.

Mỗi một fanclub đều được phân những khu vực khác nhau, kích thước cũng khác nhau.

Khi các nghệ sĩ lần lượt vào hội trường đều sẽ có tiếng thét chói tai và tiếng gọi ầm ĩ vang lên hết lần này tới lần khác.

Năm nay khi Tân Quỳ xuất hiện, thật sự đã tốt hơn năm trước rất nhiều. Không chỉ có số lượng fans tăng lên, chỗ ngồi dành riêng cho fans – làn sóng “hoa hướng dương” cũng chiếm diện tích không nhỏ, khi nhìn từ xa, mỗi một bảng đèn hoa hướng dương trên tay mọi người sáng rực chói mắt, những bông hoa sặc sỡ khiến cho khu chỗ ngồi trở nên độc đáo.

Tân Quỳ bởi vì gần đây hoạt động tích cực trong mắt quần chúng, độ nhận diện và độ hảo cảm trong mắt mọi người không cần nói cũng biết đều tăng cao. Cho nên đến phiên cô vào hội trường, fans của các nhà khác có ấn tượng tốt với cô cũng không keo kiệt giọng của mình, cực kỳ ủng hộ và chào đón cô.

Dĩ nhiên so với Hạ Vân Nghi, mọi thứ của những người còn lại đều rất nhỏ, không đáng kể giống như con kiến.

Fans của anh trải khắp bốn phía khán đài, quy mô tiếp ứng cũng rất lớn, hoàn toàn áp chế những nhà khác.

Giá vé và sự nổi tiếng của cuộc thi dành cho nghệ sĩ lần này tăng cao thực sự là do Hạ Vân Nghi.

Fans của anh không chỉ giới hạn trong độ tuổi từ mười tới hai mươi, mà từ những bác gái lớn tuổi cho đến những đứa trẻ vẫn còn đang ê a học chữ, trải dài trên mọi lĩnh vực đều là những người thích anh.

Cho nên việc tiếp ứng còn chia làm hai loại, mặc dù bất động nhưng vẫn hài hòa.

Fans mẹ (*) dùng vật tiếp ứng là đèn tia chớp còn fans trẻ là đèn chong chóng dùng gió chuyển động, hai loại đèn này có hình dáng giống nhau nhưng hiệu ứng sáng khác nhau. 

(*) Fans mẹ: Những người có tình cảm đối với idol như đối với con cái, xem idol như những em bé để bảo vệ và chăm lo với tình thương của một người mẹ.

Một loại là phóng túng, kiêu ngạo, tượng trưng cho cây rìu phá đi những bụi gai trên con đường vô tận, mở ra tương lai và khả năng vô tận, một loại thì ôn hòa, đón gió, ngụ ý con đường làm minh tinh trôi chảy, đạt được đỉnh cao.

Đây cũng được coi là một huyền thoại  tiếp ứng trong lịch sử giới giải trí. Điều ấn tượng nhất kỳ thật vẫn là bài hợp ca của fans Hạ Vân Nghi.

Ban tổ chức đã phát bài hát khiến Hạ Vân Nghi trở nên nổi tiếng “Phá lang”, trong âm hưởng cao vút, tiếng vang vang vọng khắp hội trường.

Nhưng mà sau hết thảy những náo nhiệt, sau khi đạt tới sự cuồng dã cực điểm khi anh xuất hiện, mọi người liền bình tĩnh trở lại.

Đồng thời, khi lễ tuyên thệ khai mạc của các vận động viên, toàn bộ fans trên khán đài đều im lặng, chỉ vì muốn phối hợp với Hạ Vân Nghi.

“Tôi đại diện cho bản thân và tất cả các nghệ sĩ, nêu cao tinh thần thi đấu Olympic, tuân theo quy tắc không gian lận hay dùng thuốc, công bằng, công chính. Trong suốt cuộc thi giữ vững tinh thần giao lưu là chính, thi đấu là phụ. Mời tất cả mọi người cùng tôi tuyên thệ…”

Vừa dứt lời, đôi mắt vốn phải nhìn thẳng về phía trước của anh lại ngước lên.

Ánh mắt anh không nghiêng không lệch, chỉ hơi thấp xuống một chút.

Tân Quỳ đứng dưới sân khấu, nín thở, đồng thời ngước mắt nhìn về bóng người cao lớn đang đứng trên khán đài.

Không hề giống như lúc trước.

Vào giờ phút này, phía sau cô có vô số nghệ sĩ, nhưng phía trước cô chỉ có một người là Hạ Vân Nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play