Sau khi Hà Nguyễn Dương và Ninh Nhiên mua cà phê xong, cũng tiện thể mua một cốc cho Hạ Vân Nghi luôn.
Nhưng khi bọn họ mở cửa ra, phòng tập lại hoàn toàn trống rỗng, một bóng người cũng không có.
“Tôi gặp ảo giác sao?” Hà Nguyễn Dương sững sờ tại chỗ, băn khoăn, “Không lẽ cậu ấy có kế gì mới với tôi?”
“Không phải ảo giác, quả thực là không có ai.” Ninh Nhiên cầm toàn bộ cà phê trên tay, “Muốn trêu cậu cũng không làm trò này, cậu cho rằng Hạ Vân Nghi trẻ con như cậu ư?”
“Tôi trẻ con chỗ nào?” Hà Nguyễn Dương trừng mắt.
“Đừng nghĩ tôi không biết, cậu từng này tuổi rồi còn muốn ôm dì Nguyễn làm gấu bông cho cậu ngủ.”
“…”
Hà Nguyễn Dương bớt chút thời gian nhắn WeChat cho Hạ Vân Nghi.
“Làm gì vậy, vừa mới nói ra ngoài, cậu ấy lại không muốn, hiện tại là đang làm gì.”
Ninh Nhiên bị mạch não làm cho sợ ngây người, “Cậu còn không cho phép người ta có việc, đi WC linh tinh?”
“Không thèm nói với cậu nữa.” Hà Nguyễn Dương lên tiếng đáp lại, “Thôi tôi không ở đây nữa, đế chỗ khác còn vui hơn, đúng lúc cũng muốn đi xem Tiểu Tân Quỳ luyện thế nào rồi.”
Hà Nguyễn Dương vừa nói xong câu đó, còn chưa kịp đẩy cửa thì cửa đã chậm rãi mở ra.
Hạ Vân Nghi đi tới, liếc nhìn Hà Nguyễn Dương không chút cảm xúc.
“Buổi chiếu phim tối sắp kết thúc, có đi hay không?”
“Vậy thì… đi.” Hôm nay Hà Nguyễn Dương đi nhờ xe Hạ Vân Nghi, nếu Hạ Vân Nghi, cậu cũng không thể ở lại đây.
Thật ra thì ngoài suất chiếu tối vẫn có suất chiếu sáng, cũng chỉ cần quẹt thẻ một lần nữa.
Nhưng thấy dáng vẻ Hạ Vân Nghi như vậy, xem ra là muốn về sớm.
“Ừ.”
Hạ Vân Nghi nói rồi liếc nhìn Ninh Nhiên, Ninh Nhiên có chút mờ mịt, “Tôi cũng đi cùng các cậu?”
Hà Nguyễn Dương kêu “Đương nhiên rồi.”, vỗ vai Ninh Nhiên, “Chứ sao nữa, Hạ thần của chúng ta đã lên tiếng, vậy thì đi cùng nhau, à đúng rồi, chút nữa đi đến Thành Tây ăn khuya đi, tôi mời.”
Ninh Nhiên nhìn Hà Nguyễn Dương như người mắc bệnh hay quên, cậu không chỉ quên lời thề bơ Hạ Vân Nghi mà còn ném ý định đi qua chỗ Tân Quỳ xem một lát ra sau đầu.
- -
Trong thời gian Tân Quỳ tập bắn cung, buổi đọc kịch bản chung của bộ phim “Bánh xe thời gian” cũng đã được xếp vào lịch trình.
Bối cảnh bộ phim này là khuôn viên trường và thành phố, không có ngoại cảnh, phần lớn được quay trong studio và phim trường, những cảnh quay đầu đều được quay ở trong nước.
Địa điểm tổ chức buổi đọc kịch bản là nơi cô thử trang phục lúc trước.
Lý Nghiêm từ trước đến nay không thích trì hoãn, khi đưa Tân Quỳ đến đây, anh cũng đưa cô tới sớm để chờ giống như buổi chụp ảnh tạp chí lúc trước vậy.
Không bao lâu sau, nơi các nhân viên công tác tụ tập vang lên tiếng chào đón.
Người đến hiện trường lúc này là nữ phụ số hai – Lâm Ấm.
Đối phương chậm rãi đi tới, khi đi qua Tân Quỳ còn cong môi với cô, để lộ má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Hẳn là đang chào hỏi cô.
Tân Quỳ hơi sững sờ nhưng vẫn lịch sự cười đáp lại.
Nếu cô nhớ không lầm thì Lâm Ấm cũng là nghệ sĩ của Cố thị.
“Cô ấy vừa chào hỏi với em đúng không?”
Tân Quỳ chờ bóng dáng Lâm Ấm biến mất mới quay đầu lại hỏi Lý Nghiêm.
Cô hỏi như vậy cũng có nguyên do, lúc trước Tân Quỳ có gặp Lâm Ấm ở Cố thị vài lần, đối phương căn bản không thèm để ý đến cô. Đối phương luôn hời hợt, cho người ngoài cô ta là một người thanh cao, bất cần. Tân Quỳ hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, chỉ nghĩ rằng cô ta mắc bệnh ngôi sao, cho nên căn bản không để tâm.
Đây là lần đầu tiên cô ta chào hỏi còn mỉm cười với cô.
“Đúng vậy, người đại diện của Lâm Ấm và anh có quen biết.” Lý Nghiêm không biết hai người có quan hệ như thế nào, nhưng thấy Tân Quỳ không lôi kéo anh ấy hỏi lung tung này kia, cũng đại khái biết cô nghĩ gì.
Lý Nghiêm và Tân Quỳ lại ngồi đợi một lát, anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ, “Buổi đọc kịch bản hôm nay chắc chắn phải đối diễn, chúng ta quay lại phòng nghỉ để em chuẩn bị nhé?”
“Bây giờ em không quan tâm, em đã lật nát cái kịch bản rồi, anh cứ tin ở em.” Tân Quỳ vừa nói vừa nhìn về phía trước, “Kỳ thật em muốn chờ chị Long Miểu, chị ấy rất đẹp.”
Tân Quỳ biết Long Miểu, nhưng lại chưa từng gặp người thật.
Đối phương là diễn viên được Cố thị nâng đỡ từ năm ngoái, xinh đẹp rạng ngời, được đồn là như có một dòng nước trong đôi mắt, mà loại phong tình vạn chủng này chính là loại “họa quốc yêu cơ” khiến Long Miểu rất nổi bật trong giới giải trí.
Nhưng cũng có tin đồn tính tình Long Miểu có vẻ không được tốt lắm, không có nổi được một người bạn ở trong giới, bị giới truyền thông nói là tiểu yêu tinh thích đùa bỡn.
Những người thích cô thì cực thích, những người ghét cô thì cực kỳ ghét, hai bên phân hóa rất nghiêm trọng, đấu đá nhau rất kịch liệt.
Long Miểu sau khi đóng một bộ phim liền nổi, tài nguyên cũng trở nên tốt hơn.
Hiện tại đều là những kịch bản để cô ấy làm vai chính được đưa tới, để cô ấy tùy ý chọn lựa.
So với những người xung quanh xa lánh với Long Miểu, Tân Quỳ có chút ấn tượng tốt với cô ấy.
Năm ngoái khi Tân Quỳ được ra mắt, được làm khách mời trong một bộ phim do Cố thị tự sản xuất, trong tiệc liên hoan tối của đoàn làm phim, Tân Quỳ tự lẩn vào một góc chơi một mình.
Khi đó, Long Miểu đi ngang qua thuận tay đưa cho cô một chai nước trái cây, có lẽ thấy cô không uống rượu cùng mọi người nên nghĩ cô cô đơn.
Ánh đèn tại nơi liên hoan quá tối, hai người hoàn toàn không thấy rõ mặt đối phương.
Sau đó, Tân Quỳ dựa vào quần áo mới tình cờ biết được đó là Long Miểu.
“Sau khi đóng xong, có rất nhiều thời gian để xem, tốn công như vậy làm gì?” Lý Nghiêm nói xong, không biết lại nghĩ tới điều gì, đè thấp giọng thần bí nói: “Nhưng mà cô ấy… được rồi, em nhìn một chút cũng được, anh ở lại với em.”
Tân Quỳ hết sức khinh bỉ nhìn Lý Nghiêm: “Anh Nghiêm, anh muốn nhìn đại mỹ nữ thì cứ nói thẳng ra, còn cứ vòng vo.”
Chỉ có tưởng tượng luôn rất tốt đẹp, cuối cùng Tân Quỳ và Lý Nghiêm cũng không đợi được Long Miểu.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim chạy tới tìm hai người, nói là nam chính và nam phụ đều đã đến, sau khi sắp xếp một chút liền chuẩn bị buổi đọc kịch bản.
Nhà sản xuất và đạo diễn đã sắp xếp, Tân Quỳ cũng không thể ở lại, đành cầm kịch bản đi với Lý Nghiêm vào trong phòng.
Phòng họp mặt rất to, khi Tân Quỳ kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn thấy Ninh Nhiên ở phía chéo đối diện của mình.
Cô gật đầu với đối phương, sau đó ngoãn ngoãn ngồi xuống vị trí của mình.
“Bánh xe tình yêu” thật ra là một bộ phim tình cảm lãng mạn nhẹ nhàng. Nam chính Diệp Chi Lạc có gia cảnh nghèo khổ, trong khi đó nữ chính Biệt Anh lại có gia cảnh giàu có. Trong kỷ niệm thành lập trường, Biệt Anh vừa gặp đã yêu Diệp Chi Lạc, rất nhanh đã theo đuổi anh một cách mãnh liệt.
Diệp Chi Lạc mới đầu không có chút ý nghĩ dư thừa nào đối với Biệt Anh, vẫn luôn lảng tránh và thái độ từ chối. Sau đó, qua nhiều lần chạm mặt trong khuôn viên trường, Diệp Chi Lạc đã động tâm với Biệt Anh nhưng lại lo lắng về gia cảnh khốn khó của nhà mình.
Cảm giác tự ti, chán nản cứ ngày một dâng lên, lan tỏa trong bóng tối của tương lai mờ mịt.
Diệp Chi Lạc lớn lên trong gia đình đơn thân, có mẹ bị bệnh nặng nằm liệt giường, chi phi sinh hoạt hàng ngày túng quẫn còn cộng thêm chi phí chữa bệnh cao nữa. Mà mẹ Diệp bởi vì nhà nữ phụ Từ Chiêu Đệ giúp đỡ, cả ngày chỉ nghĩ cách để Diệp Chi Lạc và từ chiêu đệ kết đôi.
Nhưng lúc này, nam nữ chính đã ở cùng một chỗ.
Bởi vì tiền đồ, tương lai, gia cảnh cách quá xa, hai người cũng không thể mở lòng với nhau nên tạo thành chênh lệch, cùng với hiểu lầm liên tục chồng chéo lên nhau, cuối cùng hai người chia tay, ly biệt, cho đến vài năm sau mới gặp lại nhau lần nữa.
Nửa phần sau của “Bánh xe thời gian” nói về hai người sau khi trưởng thành đi làm. Tuy Diệp Chi Lạc đã leo thẳng lên vị trí cao nhất, nhưng trong những năm xa cách Biệt Anh, anh giống như cái xác không hồn, hai người không ngừng dây dưa, xóa bỏ hiểu lầm, cuối cùng cũng trở về bên nhau.
Ngoài tuyến nhân vật chính, phần hấp dẫn nhất của bộ phim này nằm ở những nhân vật phụ. Bộ phim này không chỉ nói về tình yêu mà còn thể hiện những nhiệt huyết, những mộng tưởng của người trẻ tuổi một cách cực kỳ chân thật.
Hình tượng nhân vật mà biên kịch hướng đến rất động lòng người.
Tân Quỳ đóng vai một học muội giúp đỡ nam nữ chính khi học đại học, trong phần nói về cuộc sống trưởng thành thì là trợ lý của nữ chính, xuyên suốt bộ phim tuy chỉ là phông nền, nhưng thật ra suất diễn không hề ít.
Ngoài ra cô còn có cảnh quay được theo đuổi rất hài hước.
Khi lướt qua cốt truyện một lần nữa, Tân Quỳ thở dài một cái, trong lòng khó chịu như đang có từng giọt từng giọt nước nóng nhỏ xuống.
Lần đầu tiên cô đọc kịch bản, cô đã khóc rất nhiều, khi xuống lầu ăn cơm trưa, hai mí trên sưng đỏ lên khiến ba mẹ Tân sợ hãi.
So với cốt truyện của cô, Tân Quỳ càng thích câu chuyện tình yêu của nam nữ chính hơn.
Một lòng một dạ, thâm tình, chỉ có lẫn nhau.
Đây là mong ước về tình yêu của cô trong tương lai khi còn trẻ con.
Nhìn thì đơn giản nhưng lại khó làm được.
Nghe nói biên kịch viết lên kịch bản này dựa trên câu chuyện tình yêu của ba mẹ cô ấy.
Tân Quỳ thấy vậy, nhéo mặt mình một cái, định dùng cảm giác đau đớn làm tê liệt cảm xúc dư thừa của mình.
“Xem kịch bản mà mặt mày ủ ê như vậy sao?” Lâm Ấm ngồi ở bên phải Tân Quỳ, thấy cô như vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nhưng quả thật là chờ hơi lâu rồi, cô đã đọc gần hết kịch bản rồi.”
Tân Quỳ thấy Lâm Ấm đột nhiên mở miệng, còn chưa kịp suy nghĩ cái gì mà “Chờ hơi lâu” đã nghe thấy đối phương chậm rãi nói.
“Em xem cả đoàn làm phim chúng ta đều phải chờ một mình Long Miểu.” Lâm Ấm giống như giải thích, hoặc như đang muốn tìm một đồng minh cho mình, “Nhưng mà cô ấy bận rộn như vậy, chưa kể còn bị tắc đường, đến trễ một chút cũng không sao.”
Tân Quỳ không phụ họa theo, chỉ nhìn đồng hồ, “Nhưng mà chị Lâm Ấm, còn mười phút nữa mới đến lúc bắt đầu mà.”
Lâm Ấm đơ mặt trong nháy mặt, lập tức cười rộ lên, “À, chị biết là vẫn chưa bắt đầu, thật ra chị nóng lòng muốn gặp người nên quên mất.”
Ngay vào lúc cô ta vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.
Long Miểu mái tóc xoăn sóng, đôi môi đỏ mọng, giày cao gót nện xuống mặt đất vang lên tiếng vang có quy luật.
Nhà sản xuất và đạo diễn cùng đứng lên, nhiệt tình chào đón.
Long Miểu khom lưng, sau khi chào hỏi liền ngồi vào ghế, bỏ kính râm xuống, vẫy vẫy tay với tất cả diễn viên, dáng vẻ rất tùy ý.
Ninh Nhiên gật đầu với Long Miểu, hai người bắt đầu nói chuyện.
Tân Quỳ đột nhiên được nhìn thấy người thật, tâm tư thì lung lau nhưng đầu óc lại ngưng hoạt động.
Thật là xinh đẹp…
Cô rất thích các chị gái đẹp, đã thế người chị này còn thuận tay cho cô một chai nước trái cây.
“Có thể không nhìn chằm chằm nữa không?” Lý Nghiêm thấy Tân Quỳ như vậy, hơi khom người, tiến đến bên tai cô dặn dò, “Em không giống như tới đây đóng phim mà giống như paparazzi tới chụp ảnh.”
“… Anh mới là paparazzi ấy!”
“Nếu thích như vậy thì em cứ bảo với anh em một tiếng, mời người ta ăn cơm riêng.”
“Không, em không cần, chẳng lẽ anh em lợi hại đến vậy sao? Em không cần dựa vào anh ấy, không tìm anh ấy đâu!”
Mặc dù cố duyên chi cũng phụ trách nghệ sĩ của Cố thị, nhưng ăn một bữa cơm còn phải nhờ tới mặt mũi của cố duyên chi làm gì.
Tân Quỳ không chút suy nghĩ đánh rớt người đàn ông hữu hiệu này.
Thứ nhất, cô không muốn làm lộ bối cảnh của mình, thứ hai xin cố duyên chi còn không bằng tự dựa vào bản thân.
- -
Buổi đọc kịch bản chung diễn ra rất thuận lợi.
Trước đó Tân Quỳ đã chuẩn bị rất đầy đủ, giữa buổi có vào cảnh đối diễn, Tân Quỳ làm rất tốt. Đạo diễn liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn khen vài câu.
Duy chỉ có lúc đối diễn với nữ chính, Tân Quỳ hơi căng thẳng.
Nhưng khi bắt đầu, cô nhanh chóng hồi phục, dù sao sau này cô còn phải diễn nhiều với Long Miểu.
Đến khi kết thúc thì đã là chiều.
Bởi vì đoàn làm phim vẫn chưa phải chính thức, mấy người có kịch trình đều đi trước.
Tân Quỳ đại khái sẽ đóng quân ở đây nên được bố trí một căn phòng riêng.
Căn phòng vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, trong khoảng thời gian nhân viên thu dọn, Tân Quỳ nhìn đoàn làm phim dựng cảnh quay, cũng coi như là làm quen địa điểm quay trước, tìm chút cảm giác.
Trưa hè oi bức, dù bên trong studio đã dùng máy lạnh và quạt lớn, nhưng chị đi dạo có hai vòng, Tân Quỳ vẫn đổ ít mồ hôi.
Cô tự dưng thấy hơi mệt, dứt khoát đi tìm một chiếc ghế tựa cho nhiếp ảnh gia để ngả lưng.
Nhiếp ảnh gia thấy Tân Quỳ không câu nệ tiểu tiết như vậy, cũng để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Cô đang nằm thì gặp Lâm Ấm cũng đang đợi dọn phòng, đối phương ưu nhã ngồi đối diện cô, “Tân Quỳ, em nóng sao?”
“Rất nóng nha, cảm thấy không thể diễn tả bằng lời được, nơi này quả thực giống như một cái lò vậy.” Tân Quỳ dùng tay quạt cho mình, hơi hối hận tại sao lại để quên quạt hoa hướng dương ở nhà.
“Đúng thế, em cũng nghĩ như vậy đúng không.”
Lâm Ấm hơi oán giận, người đại diện của cô ta vừa nãy đi vào che ô cho cô ta, đồng thời nói, “Xe của chúng ta không vào được, xe RV (*) của Long Miểu đang đậu ở đó.”
(*) Xe RV: là một dạng xe chuyên dùng cho du lịch với đầy đủ tiện nghi trên xe như điều hòa, bàn ghế, giường tủ, tủ lạnh, bếp,…
“Không thể khiến cô ta rời đi sao?” Lâm Ấm nhíu mày, ngẩng đầu chất vấn người đại diện.
Người đại diện nhún vai, “Chắc chắn là không.”
Sau đó, người đại diện của Lâm Ấm dặn dò mấy câu rồi chạy ra ngoài.
Lâm Ấm buồn bực trong lòng, nhưng phải kiềm nén đến khó chịu.
Cô ta đưa mắt nhìn Tân Quỳ, “Tân Quỳ, xe bảo mẫu của em có thể vào đây không?”
“Tại sao phải vào đây?” Tân Quỳ vừa nói cho nhiếp ảnh gia mấy nhà hàng ngon nhất gần đây, nghe thấy Lâm Ấm hỏi vậy liền xoay người nhìn qua.
“Không có gì, chị chỉ hỏi chút thôi.” Lâm Ấm khẽ nói, “Chị đang nghĩ, chỉ cần em cho xe bảo mẫu vào phim trường, hẳn là rất tiện, như vậy càng mát hơn, sau khi chụp ảnh xong là có thể lên xe nghỉ ngơi.”
Tân Quỳ xua xua tay, “Không sao, đoàn phim đã sắp xếp phòng cho chúng ta rồi mà, đến lúc đó em sẽ đến đấy nghỉ.”
Nói đến đây, Tân Quỳ thật ra cũng đã nghi ngờ, tại sao Lâm Ấm cứ cố chấp muốn nói chuyện với cô như vậy, còn luôn nói những đề tài lạ lùng.
Cái gì mà bảo cô cho xe bảo mẫu vào đây…
Chẳng lẽ xe cô ta không giống vậy à?
“Em cũng ngây thơ quá rồi.” Lâm Ấm đang cười, nhưng giọng điệu lại ngược lại, “Một số người thoát khỏi kiếp khổ rồi cuối cùng cũng có thể lên mặt, có thể hưởng thụ được gì thì hưởng thụ, bây giờ còn lén lén lút lút chiếm đặc quyền, chiếm hết phúc lợi. Em đó, sao em còn ở đây ngoan ngoãn nghe lời chứ.”
“Cái gì lén lén lút lút?” Theo sau những lời nói này, Long Miểu đột ngột xuất hiện.
Đối phương mỉm cười nhìn Lâm Ấm, “Cô Lâm, đã lâu không gặp, cô quên tôi là người như thế nào sao?”
Lâm Ấm còn đang cứng đờ mặt không nói câu nào, Long Miểu lại làm như thân mật, khóe miệng cong lên một độ cong nhàn nhạt, “Còn tôi, tôi vẫn luôn thoải mái hào phóng, lén lút làm gì cho phiền phức.”
“Phải làm công khai thì mới có ý nghĩa.” Long Miểu nói đến đây, dừng một chút, tầm mắt bỗng nhiên chuyển hướng về phía Tân Quỳ và nhiếp ảnh gia, “Em nói xem có đúng không Tân Quỳ?”
“… Hửm?”
“Em đi cùng chị qua đây.”
“Đi đâu?”
“Đưa em đi hưởng thụ một chút một cách công khai.”
“…. Vâng, vâng!”
Đến khi ngồi lên xe của Long Miểu, Tân Quỳ còn chưa hoàn hồn khỏi tình cảnh đấu kiếm căng thẳng vừa nãy.
Đối phương sau khi lên xe nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở của Long Miểu vang lên rõ ràng.
Tân Quỳ ngồi đối diện với cô ấy, trong lúc nhất thời cô muốn hỏi chị đại tình cảnh bây giờ.
Cô là gì…
Là một tùy tùng nhỏ chạy theo nịnh bợ?
Khi Tân Quỳ còn đang suy nghĩ trăm lần cũng không ra, Long Miểu vẫn luôn đeo bịt mắt đột nhiên lên tiếng, “Trong tủ lạnh có đồ ăn và thức uống, nếu em muốn thì cứ lấy.”
“Chị…” Tân Quỳ nói, “Sao chị lại đột nhiên đối tốt với em thế?”
Hôm nay hai người chưa từng nói chuyện với nhau câu nào mà.
Long Miểu từ trước tới nay không quá nhiệt tình với cô, chỉ là xã giao hết sức bình thường.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Giọng nói Long Miểu không hề có chút phập phồng, “Bên ngoài nóng như vậy, vào đây không thoải mái sao?”
Hai mắt Tân Quỳ sáng lên, cô cũng không tự coi mình là người ngoài nữa.
Cô cất bước đi đến tủ lạnh trước mặt, nghiêm túc chọn nước ngọt.
Tủ lạnh đặt ở ngay gần ghế sofa chỗ Long Miểu nghỉ ngơi, hơi lạnh liên tục tỏa ra.
Tân Quỳ ngửi thấy được một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương này không phải loại phổ biến, rất độc đáo.
Cô dùng sức hít một hơi thật sâu, lập tức có cảm giác như đang trong phòng làm việc của Cố Duyên Chi.
Bên trong xe chỉ có hai người, cho nên những động tĩnh nhỏ của cô không thể giấu được Long Miểu.
“Em ngửi gì vậy?”
“Trên xe khá thơm, mùi hương này không thể ngửi được ở trên người khác.”
Long Miểu cũng không để ý, kéo bịt mắt xuống nhìn Tân Quỳ, “Mùi mà em nói là mùi thơm trên người chị.”
“…”
Tân Quỳ không bao giờ nghĩ tới, những lời này được nói ra từ miệng của Long Miểu lạnh lùng kiêu sa.
- -
Sau khi kết thúc buổi họp, Tân Quỳ hào hứng mấy ngày.
Không cần những người khác, cô đã tự mình thành công.
Tân Quỳ đã thêm được WeChat của Long Miểu, họ đã trao đổi nhiệt tình giữa buổi quay phim đâu là nơi thoải mái nhất, đâu là nhà hàng ngon nhất.
Thiếu chút nữa là ký hợp đồng để hợp tác cho lần tới.
Long Miểu quả thật rất bận, nhưng khi đối mặt với Tân Quỳ, cô ấy có thể bớt chút thời gian trả lời vài câu.
Sau khi ở chung, Tân Quỳ cảm thấy Long Miểu cũng không giống như những lời đồn trên mạng. Hơn nữa cô thấy Long Miểu cũng đối xử với người đại diện của mình như vậy, không có bất cứ sự phân biệt nào.
Bỏ những điều này qua một bên, cô đã biết trước cuộc sống khi ở trong tổ quay phim sẽ rất vui, đồng thời trong mấy ngày này số lần Tân Quỳ đến phòng tập thể thao cũng nhiều hơn.
Cuộc thi thể thao dành cho nghệ sĩ chỉ cách có mấy ngày nữa, trước mắt cô phải tạm thời ôm chân Phật, cố gắng tạo cải thiện cảm giác cho tay mình.
Dù sao mục tiêu của Tân Quỳ là không được bắn không trúng bia, bắn trúng rìa ngoài cũng được, như vậy cũng không đến mức quá mất mặt, cũng không quá xấu hổ.
Mấy ngày nay thời gian cô đến phòng tập không ổn định, nhưng trong khoảng thời gian không ổn định có thể người quen đi thường xuyên cũng không có gì lạ.
“Ninh Nhiên không tới sao?” Tân Quỳ thấy Hà Nguyễn Dương, câu đầu tiên đã hỏi vậy.
Cô cũng chỉ là phản ứng theo bản năng, gần đây Ninh Nhiên luôn tham gia bên đoàn làm phim, quả thật chỉ là phản ứng theo bản năng, không có ý gì khác.
“Cô phải rõ hơn chúng tôi chứ, không phải hai người ở cùng một đoàn làm phim sao?”
“À, thật ra tôi không để ý đến anh ấy lắm, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Cô gái chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn thế nào cũng thấy dáng vè ngốc nghếch.
Hà Nguyễn Dương cười cười, cũng không muốn trêu cô nữa, “Ninh Nhiên có lịch trình khác, không có thời gian tới đây.”
Nói xong, cậu vỗ vỗ Hạ Vân Nghi bên cạnh, tỏ vẻ trong sạch, “Nếu không tin thì cứ hỏi lão Hạ.”
Anh cũng ừ một tiếng, rồi sau đó nói, “Mấy ngày nay cô tập được nhiều chưa?”
Tân Quỳ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
“Không quá nhiều, mấy ngày nay tôi không có tới.”
Haiz…
Trước đây cô còn hứa với Hạ Vân Nghi, sẽ tập luyện thật nhiều. Bây giờ lại rơi vào tình cảnh xấu hổ như thế này khiến cô làm gì còn mặt mũi nữa!!
Hà Nguyễn Dương bên cạnh nghe hai người nói chuyện, giơ tay lên đập vào đầu mình một cái, phát ra một tiếng “bốp” khiến Tân Quỳ lập tức nhìn sang.
“Khó trách ngày nào bọn tôi cũng tới đây, tôi còn đang nghĩ tại sao vẫn luôn không gặp cô.”
“… Các anh ngày nào cũng tới?” Tân Quỳ bắt được từ ngữ mấu chốt nhất.
Cô nghi ngờ, quay lại suy nghĩ một chút, thật ra trong lòng cũng đã có đáp án.
Càng là người đứng trên cao, tầm nhìn càng xa thì càng nỗ lực hơn.
Mấy chương trình thế này, đối với hai người này mà nói, kỳ thật hoàn toàn không cần phí nhiều thời gian để đi tập như vậy.
Giống như Hạ Vân Nghi, anh bận như vậy, thế nhưng vẫn dành chút thời gian ra ngoài tập.
Tân Quỳ nghĩ đến đây, chậm rãi ngước mắt, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Hạ Vân Nghi nhướng mày.
Mặc dù không lên tiếng nhưng cô vẫn có thể hiểu ý anh.
Đại khái là muốn nói “Lần sau không được đến muộn.”
Tân Quỳ nhìn anh, môi cô cong lên một độ cong nhàn nhạt.
- --
Lần tập này, ba người đều ở trong cùng một phòng.
Trong lúc Hạ Vân Nghi hướng dẫn Tân Quỳ vài câu, Hà Nguyễn Dương nóng lòng muốn thử, cũng muốn tiến lên bắn mấy lần, nhưng bị Tân Quỳ đuổi đi.
Sau khi kết thúc, Hà Nguyễn Dương nhiệt tình mời Tân Quỳ ăn khuya.
“Có một quán ở Thành Tây, người bình thường không thể đặt được chỗ, nếu là bạn bình thường tôi sẽ không nói đâu.”
Tân Quỳ do dự, một mặt cô quả thực hơi đói bụng, mặt khác… cô cũng không có cách nào từ chối được.
“Lão Hạ cũng đi, mấy ngày nữa chúng tôi cũng bận không thể đến phòng tập được, bữa này coi như bữa chia tay đi.”
“Bữa chia tay là dùng như vậy sao?” Tân Quỳ cảm thấy có chút nghi ngờ.
Hà Nguyễn Dương không chắc chắn, mở miệng hỏi ngược lại, “Dùng… như vậy được không?”
Hạ Vân Nghi thấy hai người nói chuyện không ngừng, không biết nói đến bao giờ, dứt khoát nói, “Đi xe tôi đi.”
Từ phòng tập đến bãi đỗ xe cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tân Quỳ đi theo hai người đàn ông trẻ tuổi, đang tính thời gian sẽ về tới nhà sau khi ăn cơm xong, vô thức ngồi vào ghế lái phụ của xe Hạ Vân Nghi.
“…”
Cô chỉ vô thức ngồi lên xe giống như đợt Hạ Vân Nghi đến hầm xe dưới nhà cô mà thôi. Hiện tại ký ức trong đầu còn chưa hoàn toàn biến mất, cô hoàn toàn làm theo bản năng.
Hà Nguyễn Dương không để tâm chút nào, nhưng cũng không quên trêu chọc.
Cậu kéo cửa sau, cúi người ngồi xuống, “Được, ưu tiên con gái, cho cô ngồi ghế phụ của tiền bối Hạ của cô.”
Tân Quỳ bĩu môi, đột nhiên cảm thấy Hà Nguyễn Dương thi thoảng nói hơi nhiều.
Thảo nào lúc trước Hạ Vân Nghi không thèm để ý tới cậu.
Hạ Vân Nghi thấy Tân Quỳ lên xe vẫn còn xem điện thoại, dặn cô: “Đừng xem điện thoại nữa, thắt dây an toàn vào đi.”
“À được.” Tân Quỳ tính toán thời gian một chút, hoàn toàn tới kịp, rồi sau đó buông di động, hai tay kéo dây an toàn.
Khi Tân Quỳ đang thắt dây an toàn, Hà Nguyễn Dương khẽ thở dài.
“Ai có thể nghĩ tới cô gái đầu tiên ngồi trên ghế phụ bên cạnh Hạ Vân Nghi lại là Tân Quỳ cô chứ.” Hà Nguyễn Dương nhổm người lên, tư thế nhàn nhã, thấy Tân Quỳ chậm chạp thắt dây an toàn, lại mở miệng nói thêm, “Lần đầu tiên ngồi, khó tránh khỏi có chút lạ lẫm, cô cứ từ từ, không phải vội.”
Tân Quỳ chỉ là không cẩn thận ngồi vào dây an toàn, sau khi rút ra được liền đáp lại theo bản năng, “Không phải lần đầu tiên, chỉ là vô tình ngồi lên dây thôi.”
“Không phải lần đầu tiên?” Hà Nguyễn Dương kinh ngạc chớp mắt.
“…”
“A! Ý của tôi là không phải lần đầu tiên thắt dây an toàn.”
Tân Quỳ lập tức giải thích dưới giọng điệu trêu ghẹo của Hà Nguyễn Dương.
Hai người đôi co một hồi lâu, Tân Quỳ nhẹ nhàng cắn môi dưới, tầm mắt vô thức quét qua Hạ Vân Nghi đang ngồi ở ghế lái.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của anh đang đặt trên tay lái, đầu ngón tay gõ nhẹ mấy cái.
Dường như anh nhận ra tầm mắt Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi nhìn qua, cong môi, “Được rồi, tôi lái xe đi đây.”
- -
Quán ăn mà Hà Nguyễn Dương nhắc tới quả thực không quá lớn, mà là một quá ăn nhỏ được đặt trong hẻm.
Không có quầy hàng cố đinh, vị trí được đặt ngẫu nhiên trong góc.
Mặt tiền của cửa hàng không lớn lắm, lầu trên chỉ có mấy phòng bao, Hà Nguyễn Dương đã muốn tới đây từ trước, lại quen với bà chủ ở đây nên đã đặt bàn từ sớm.
Hạ Vân Nghi không muốn ăn cái gì, sau khi ngồi xuống cạnh Tân Quỳ, đưa thực đơn cho cô, “Cô muốn ăn gì thì chọn đi.”
“Anh không ăn sao tiền bối?” Tân Quỳ nhận thực đơn, nhớ rõ anh đã lái xe đến đây.
“Ừ.” Hạ Vân Nghi lắc đầu, “Tôi không muốn ăn.”
“Không muốn ăn thì cậu tới làm gì, cậu rõ ràng là muốn làm tôi ăn mất ngon.” Hà Nguyễn Dương tận dụng mọi thứ, bật chế độ dỗi người, không để mình chịu thua.
Cậu nói chuyện vài câu với bà chủ rồi đi lên lầu, vị trí của mình đã bị người khác chiếm, đành ngồi đối diện hai người.
Hạ Vân Nghi lười biếng liếc mắt một cái, hiếm thấy anh không đáp lại.
Có vẻ tâm tình khá tốt.
Tân Quỳ nắm chặt thực đơn trong tay, nhìn Hạ Vân Nghi, không biết đang nghĩ gì. Sau đó, cô lấy bút đánh dấu vài món rồi đưa thực đơn cho Hà Nguyễn Dương.
Hà Nguyễn Dương cúi đầu nhìn, có chút kinh ngạc, cậu cho rằng cô sẽ chọn tựa như lần trước ăn, không nghĩ tới…
“Cô chọn món có chút thanh đạm nha Tiểu Tân Quỳ, hơi ít, để tôi chọn thêm mấy món hải sản nhé?”
Chỉ là là mấy món hải sản mà thôi, không có gì đáng ngại.
Tân Quỳ vừa định đồng ý, đầu còn chưa gật, đã có người lên tiếng nhanh hơn, đã vậy còn từ chối một cách quyết đoán, cực kỳ lưu loát.
“Không được.”
Hạ Vân Nghi vươn tay ra lấy thực đơn trong tay Hà Nguyễn Dương.
Anh nhìn một lượt, nói: “Không gọi hải sản.”
“Tại sao!” Hà Nguyễn Dương rõ ràng không phục, “Họ Hạ, lúc trước tôi ăn hải sản cậu nào có hé răng lời nào, cậu yêu cầu nhiều như vậy làm gì. Cậu không ăn thì đừng động vào…”
“Không vì gì cả.”
Hạ Vân Nghi cắt lời Hà Nguyễn Dương, nhàn nhạt liếc cậu một cái, “Tân Quỳ dị ứng hải sản.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT