Sau một tuần lùi xe vào gara để đậu xe ngang, Sơ Trừng tập luyện đến chán nản nên không còn hứng thú nữa.

Chỉ trong mấy ngày thôi mà cậu đã gửi hai chiếc ô tô đến showroom 4S, nếu không nghỉ ngơi thì những chiếc xe yêu quý của thầy Dụ sẽ gặp chuyện mất.

Từ khi Sơ Trừng về nhà, anh Xuyên bận rộn do giảng viên hướng dẫn phân công nhiều việc. Khó lắm bọn họ mới hẹn gặp mặt được thì anh lại được sắp xếp tham dự lễ kỉ niệm gì đó, thế là Sơ Trừng đến thẳng địa điểm tổ chức sự kiện.

Tại Trung tâm Văn hóa – Thể thao, Từ Xuyên chịu trách nhiệm điều phối công tác.

Anh cao một mét chín, thân hình cân đối khỏe khoắn nhưng lại có khuôn mặt hơi tròn và hiền lành, trông mặt anh hoàn toàn không phù hợp với vóc dáng hay tính cách.

Là đệ tử thân cận của một bậc thầy văn chương, Tiến sĩ Từ cư xử khiêm tốn lịch sự trước mặt thầy cô, mỗi một động tác đều rất tao nhã và trang nghiêm.

Nhìn anh Xuyên giả vờ nghiêm túc mà Sơ Trừng thực sự không quen.

Tuy nhiên đây dường như là kĩ năng tiêu chuẩn của lớp người trẻ này. Cho dù tính cách của bọn họ có hoang dã hay ngang ngược đến mức nào thì cũng không ai trong số họ tỏ ra vô lễ trước mặt người khác.

Trong địa điểm tổ chức sự kiện, có rất nhiều giáo viên mà Sơ Trừng quen khi còn học cao học nên cậu không dám lộ mặt, vậy nên cậu đành nấp sau những cây cột để nhắn tin cho anh Xuyên.

[Tôi tới rồi, đang đợi ông ở phòng khách tầng một.]

Từ Xuyên trong đám đông liếc nhìn điện thoại một lúc, tiếp tục trò chuyện cười đùa với mọi người rồi tìm thời cơ thích hợp để lặng lẽ rút lui.

Từ Xuyên tìm thấy Sơ Trừng đang trốn trong góc. Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới. Cậu mặc một chiếc áo len đan màu trắng tươm tất và đội một chiếc mũ lưỡi trai sẫm màu, khuôn mặt nhỏ gần như bị vành nón che khuất,

Từ Xuyên phàn nàn: “Sao ông cứ lén la lén lút thế?”

“Còn phải nói nữa.” Sơ Trừng trợn mắt nhìn anh: “Xung quanh toàn là bạn thân bạn tốt của người nhà, cứ gặp là bọn họ hỏi chuyện ông bô nhà tôi, ông nghĩ tôi dám bước qua không?”

Từ Xuyên lộ rõ ​​bộ mặt thật trước bạn xấu, anh nhướng mày hả hê: “Nhìn xem, đây là nỗi đau thầm kín của con cháu danh gia vọng tộc.”

Sơ Trừng mắng hắn: “Im đi, vừa rồi ông yên lặng như vậy cũng đẹp trai lắm.”

Từ Xuyên cười đến đê tiện rồi lắc đầu, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên nhìn quanh: “Sao ông lại đến đây một mình? Ông đã hứa dẫn tôi đi gặp thầy Bent…”

Sơ Trừng liếc nhìn anh.

Từ Xuyên lập tức đổi cách nói: “Ông đã hứa dẫn tôi đi gặp cơ bụng tám múi rồi mà?”

“Ông vẫn cứ nên gọi thầy Bentley đi.” Sơ Trừng mím môi: “Buổi chiều anh ấy bận đi dự sự kiện với người nhà.”

“Haiz, lại có duyên không phận.” Từ Xuyên bày tỏ sự hối tiếc về điều này.

Sơ Trừng nhìn về phía sau buổi lễ sắp kết thúc: “Đi về được chưa? Tối nay đi ăn chung không?”

Từ Xuyên gật đầu: “Được, nhưng phải hơi trễ đấy. Hội trường nhỏ bên kia có một buổi kí tặng sách, đàn em hôm nay không tới được nên nhờ tôi hỗ trợ quan sát.”

“Đàn em?” Sơ Trừng bắt được từ khoá: “Ông thích hả?”

“Đừng có nói linh tinh, người ta cưới rồi, đang dẫn dắt gia đình học lên Tiến sĩ.” Từ Xuyên mở miệng đáp lại, sau đó lại rít lên giọng điệu đàn ông nghiêm túc đột nhiên trở nên ngượng ngùng, “Nhưng tác giả tham gia kí tặng sách lại là mẫu người lí tưởng của tôi.”

Sơ Trừng nghiêng đầu có hứng thú nhìn anh: “Người thế nào?”

Từ Xuyên tâm sự: “Tôi rảnh rỗi ghé qua xem rồi mua một cuốn sách thôi. Người ta hiền lành, trí thức nhưng tác phẩm lại rất sâu sắc và thể hiện tài hoa.”

“Trân trọng con người vì sách hay quý sách vì con người?” Sơ Trừng tưởng đối phương chỉ nói bừa thôi nhưng không ngờ anh lại có vẻ nghiêm túc như thế.

Từ Xuyên cho biết: “Hai cái chẳng liên quan gì đến nhau.”

Sơ Trừng hỏi dò: “Nhưng chẳng phải ông thích phú bà tính cách phóng khoáng tự do sao? Hình mẫu của ông biến thành nữ nhà văn hiền lành trí thức từ khi nào vậy?”

“Ông không hiểu đâu.” Từ Xuyên nhìn cậu đầy ẩn ý: ​​“Phú bà chỉ là cái mác tôi gắn cho tri kỉ của mình thôi, nhưng sự dịu dàng và nét đẹp tri thức là thứ mà đàn ông khao khát suốt cuộc đời.”

Sơ Trừng lẩm bẩm: “Vậy tại sao tôi lại không cảm nhận được?”

Từ Xuyên không chút do dự nói: “Chuyện bình thường, bởi vì ông là người mà đàn ông khao khát”.

… Sơ Trừng nhất thời không nói nên lời, cậu suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục hỏi anh: “Thế ông có bằng lòng từ bỏ phú bà vì khao khát cả đời của mình không?”

Từ Xuyên không nói gì.

Trong khi cả hai đang trò chuyện, bọn họ đã đi qua địa điểm chính của sự kiện đến khu vực kí tặng sách.

Tác giả ngồi ở bàn kí tên đeo khẩu trang đen. Như anh Xuyên đã nói, cô mang đến cảm giác trầm lặng, lạnh lùng, sau khi kí xong cô sẽ nói ‘cảm ơn bạn đã yêu thích’ bằng giọng nói nhẹ nhàng.

Từ giọng có thể đoán tác giả đang cảm lạnh, thỉnh thoảng khi người hâm mộ sách hỏi liệu cô có thể chụp ảnh chung không thì cô mới tháo khẩu trang ra kiên nhẫn hợp tác. Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay vô cùng xinh đẹp khi trang điểm nhẹ nhàng.

Sơ Trừng nhìn rõ mặt người trên sân khấu mà giật mình.

Đây không phải là… Dụ Thần sao?

Sơ Trừng kinh ngạc một lát rồi quay đầu lại, cậu thấy Từ Xuyên đang chăm chú nhìn quầy chữ kí mà không thể tin nổi rồi nói: “Ông vừa nói đây là lần đầu ông gặp chị ấy à? Đừng nói ông yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

Từ Xuyên đáp lại: “Nhưng bọn tôi hẳn là có duyên phận, tôi cảm thấy tác giả này rất quen, chắc kiếp trước tôi đã từng gặp rồi.”

Sơ Trừng lập tức ngăn cản suy nghĩ phi thực tế của đối phương: “Không cần nói chuyện siêu hình, kiếp này ông gặp rồi.”

“Hả?” Từ Xuyên khó hiểu: “Thật không?”

Sơ Trừng thẳng thắn nói: “Chị ba của viên ngọc quý Bò Cạp tám múi cơ bụng một mét tám chín của ngành Khoa học và Kĩ thuật, ông nói xem có thật không?”

Lượng thông tin quá lớn khiến Từ Xuyên không kịp phản ứng, hắn khựng lại: “Chờ một chút để tôi ‘load’ đã…”

Mối quan hệ phức tạp và trùng hợp giữa mọi người gần như đốt cháy CPU của Tiến sĩ Từ.

“Hơn nữa, người có duyên không phận với ông cũng đang ở đây.” Sơ Trừng hất cằm về phía cuối hàng.

Một bóng người cao lớn đứng phía sau đang làm vệ sĩ cho Dụ Thần nhìn thẳng về phía này.

Buổi kí tặng sách đã kết thúc.

Dụ Thần và Dụ Tư Đình rời ra bằng đường nội bộ, Sơ Trừng với Từ Xuyên đã đợi sẵn ở lối ra.

“Thầy Sơ.” Chị ba nhà họ Dụ nhìn thấy Sơ Trừng từ xa đã lập tức nhiệt tình vẫy tay.

Sơ Trừng nhìn hai chị em rồi mỉm cười: “Thật trùng hợp, hai giáo viên Dụ luôn ạ.”

Dụ Thần mỉm cười đáp lại, còn Dụ Tư Đình có vẻ không hài lòng với việc được gọi cùng chức danh với chị gái.

Sơ Trừng quay sang giới thiệu: “Đây là bạn tốt kiêm bạn cùng phòng thời đại học của em – Từ Xuyên.”

Ban nãy anh Xuyên không hề dè dặt, thầm gọi cô là mẫu người lí tưởng nhưng hiện tại anh đã bày ra hình tượng đàng hoàng.

Với vẻ mặt có phần ngây thơ dối trá, anh lịch sự gật đầu rồi nói: “Chào chị ạ.”

“Chào em, chị tên Dụ Thần.” Người đối diện càng cười hào sảng hơn.

Khi Sơ Trừng nhắc đến anh Xuyên với Dụ Tư Đình trước đây, cậu đã hứa sẽ mời bọn họ một bữa khi về Bắc Kinh. Hôm nay bọn họ lại tình cờ gặp nên có thể ăn tối cùng nhau.

Địa điểm ăn uống được Sơ Trừng chọn. Đó một nhà hàng cách Trung tâm Văn hóa – Thể thao không xa, điều quan trọng là nó nằm ngay cạnh quán bar Bách Hối.

Đây là nơi họ gặp nhau lần đầu nhưng chỉ có Sơ Trừng và Dụ Tư Đình còn nhớ.

Trong suốt bữa ăn, Từ Xuyên, người tham gia với tư cách là ‘nhà mẹ đẻ’ lại hoàn toàn tập trung vào Dụ Thần.

Sơ Trừng đã hiểu ý anh Xuyên nhiều năm, tự nhiên cậu cảm nhận được sự nghiêm túc của anh nên đành phải thấp giọng nhắc nhở: “Cô Dụ Thần lớn hơn ông đến năm, sáu tuổi.”

Từ Xuyên chẳng để tâm: “Thầy Bentley cũng hơn ông đến năm, sáu tuổi.”

Vì thế Sơ Trừng không còn gì để nói.

Nhà hàng này đồng thương hiệu với một nhà máy rượu nước ngoài, đây nơi tuyệt vời để thưởng thức rượu vang và nghe những bản nhạc hay. Ăn cơm xong thì đương nhiên phải uống, mấy người ngồi trong phòng riêng ai cũng có tâm sự, thế nhưng bên ngoài lại có vẻ rất hòa hợp.

Là một ‘chim xanh’ có trình độ, Sơ ​​Trừng thấy Từ Xuyên có ấn tượng tốt với cô Dụ Thần nên đành phải giúp hai người tạo thêm đề tài.

Còn gì khơi dậy sự hứng thú của hai người này ngoài sáng tác văn học, Sơ Trừng muốn nói về những điều mà Dụ Thần quan tâm nên đương nhiên cậu phải nói nhiều về tiểu thuyết của cô.

Vừa nhắc tới đây là Dụ Tư Đình đã không nói thêm vào nữa. So với mấy cái tiểu thuyết nội dung gi ết chết em trai bắt cóc chị gái gì đó, hắn càng thích sách của ông Sơ hơn.

Dụ Thần cùng các em trò chuyện đến là vui vẻ, thỉnh thoảng cô nhếch môi mỉm cười cầm li champagne đưa rượu lên môi.

Do thói quen mà động tác uống rượu của cô thực sự quyến rũ và tiêu sát, ngay cả những đầu ngón tay trắng như sứ cầm li rượu cũng có phong cách riêng.

Không hiểu sao Từ Xuyên lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc. Ngay lúc trí nhớ của người kia dần quay trở lại, Sơ Trừng thản nhiên làm động tác nhét một mảnh giấy vào cổ áo hắn.

Từ Xuyên cuối cùng cũng nhớ ra mình thực sự đã từng gặp Dụ Thần trước đây, khi đó là một khía cạnh hoàn toàn khác.

Cảm giác này cứ như tri kỉ và khao khát cả đời của anh đã được nhập vào làm một.

Thực ra Từ Xuyên và Dụ Thần rất hợp nhau nên anh chỉ việc đứng lên rồi qua ngồi uống rượu cùng cô, dần dần cả hai đều đã say khướt.

Dụ Tư Đình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, hắn ra khỏi phòng riêng, tiện tay túm lấy bạn trai.

Sơ Trừng mở đầu câu chuyện từ nãy đến giờ, cậu không uống nhiều nên không say. Dụ Tư Đình lái xe tới nên không đụng đến một giọt rượu nào.

Cả hai người đều tỉnh táo đứng trước bồn rửa mặt, Dụ Tư Đình cúi đầu với đôi mắt mơ hồ, tựa cằm vào vai người đối diện.

Sơ Trừng xối nước vào lòng bàn tay rồi cười rồi nói: “Giáo viên nhà họ Dụ hôm nay tâm trạng có vẻ tốt.”

“Em đang nói tới giáo viên nhà họ Dụ nào?” Dụ Tư Đình hơi không vui vì bị ngó lơ ở trong phòng riêng, hắn thấp giọng hỏi.

“Cô Dụ Thần.” Sơ Trừng không nhận ra mà vẫn tiếp tục giải thích vô ích.

Một Tiến sĩ Văn học và một nữ nhà văn tuyển thuyết bí ẩn, một người bỏ nhà đi chơi thể thao điện tử, một người tốt nghiệp trường danh giá và viết tiểu thuyết, một người thức khuya bị đau gan, người còn lại uống rượu hại thận, đây chẳng phải là một tổ hợp tuyệt vời sao?

Theo lời anh Xuyên thì mọi việc đều là tuỳ duyên, khi bọn họ cùng nhau gọi điện thì chỉ có Sơ Trừng được bắt máy, những tờ tiền Dụ Thần ném cũng là do anh Xuyên nhặt lên…

Dụ Tư Đình nghe cậu suy nghĩ chẳng liên quan mà trong lòng càng đậm vị chua chát, hắn đột nhiên giơ tay kéo hông đối phương để xoay người cậu sang đối mặt với hắn.

“Em chưa giải quyết xong mối quan hệ của mình mà còn có thời gian quan tâm đ ến người khác à?”

“Hả?”

Sơ Trừng còn chưa hiểu thì hai chân cậu đã bị đối phương nhấc lên. Hắn đặt cậu ngồi quay lưng về phía gương.

Chiều cao này vừa phải để Dụ Tư Đình nghiêng người ôm lấy eo cậu, hôn đến là nhẹ nhàng.

Sơ Trừng chợt sợ hãi, trong đầu có hàng trăm đoàn tàu cao tốc chạy qua, cậu lắp bắp cảnh báo: “Dụ Tư Đình… Anh không được gây chuyện ở đây.”

“Yên tâm.” Dụ Tư Đình cười khẽ, một tay hắn ôm mặt cậu hôn từng chút một, từ lông mi đến má đến sống mũi và khóe môi: “Anh không phải người không biết chọn địa điểm.”



Sơ Trừng không nói nên lời, nhưng trong lúc hoảng hốt, cậu được người yêu hôn mạnh đến mức vô thức vòng tay qua cổ đối phương để đáp lại bằng kĩ năng hơi lóng ngóng.

Dụ Tư Đình thích cậu chủ động như thế, sau một lúc tách ra, hắn dùng mu bàn tay xoa khóe miệng, cười rồi nói: “Nhưng có lẽ anh không kiềm chế được đâu, hôm nay anh nhận ra thầy Sơ khá là nhiệt tình đấy.”

Cổ Sơ Trừng đỏ bừng vì xấu hổ, rõ ràng hắn là người bắt đầu, tại sao cuối cùng cậu lại là người bị trêu chọc?

Chỉ cần Dụ Tư Đình đặt tay lên Sơ Trừng là cậu có thể cảm nhận được cảm giác không muốn tách rời.

Thực sự muốn thay đổi địa điểm…

Nhưng lí trí mách bảo hai người hôm nay điều kiện không cho phép, ít nhất không thể bỏ Từ Xuyên và Dụ Thần đang say khướt ở đây.

Đêm khuya tĩnh lặng, Sơ Trừng và Dụ Tư Đình ôm ấp đến mệt mỏi rồi thì trở về phòng riêng. Đúng như dự đoán, hai người còn lại càng say hơn đã ngã gục xuống ghế sofa.

Kết thúc bữa tiệc, mỗi người phải đưa một người về và thu dọn tàn cục.



Sáng hôm sau, nhà họ Dụ bắt đầu một ngày yên bình như thường lệ.

Dụ Tư Đình với Lộc Ngôn đang ngồi ăn sáng cùng nhau. Ánh nắng chiếu rọi xuống những chiếc đ ĩa Pháp trắng tinh và tỏa ra từng lớp ánh bạc.

Có tiếng bước chân ở cầu thang gần đó. Dụ Thần say rượu lẫn buồn ngủ bước xuống nhà hàng với cái cổ cứng ngắc run rẩy.

Dụ Tương ngồi ở một bên sofa hơi đổi tư thế, chị lật trang báo buổi sáng chậm rãi nói: “Bây giờ mọi người đã có mặt đông đủ thì cho chị hỏi một câu, ai trong số các em đã lái chiếc 911 của chị ra ngoài và để nó bị trầy xước?”

Dụ Tư Đình dùng nĩa chọc một miếng trứng chiên cho vào miệng, sau đó nuốt xuống rồi nói: “Em lái.”

Đối với hành vi tự thú vô cùng thẳng thắn này, Dụ Tương bình tĩnh liếc nhìn hắn: “Em có lời trăng trối nào không?”

“Khụ…” Lộc Ngôn ngồi cùng bàn nghẹn sữa, cậu nhóc ho nhẹ mà không nói gì.

Dụ Tư Đình ngước mắt lên.

Tính cách của hắn vốn đã lạnh lùng, cho dù ở nhà cũng không nói lời dư thừa. Tuy nhiên dưới sự đe dọa bằng lời nói từ chị hai, hắn cử động môi và thốt ra một câu hỏi kì lạ: “Lý Viêm có chết không chị?”

Dụ Tương cau mày: “Lý Viêm là ai?”

Dụ Thần đã đi tới bên máy pha cà phê, cô bình tĩnh ấn bột cà phê, trả lời mà không ngẩng đầu: “Nhân vật phụ trong cuốn sách mới của em.”

Dụ Tương chắp hai chân trong bộ suit chuyên nghiệp, vẻ mặt khó hiểu: “Em sắp chết rồi mà còn quan tâm đ ến chuyện này à?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Dụ Tư Đình không hề thay đổi, hắn nói tiếp: “Hôm qua chị ấy nói tới đây thì bắt đầu nói vớ va vớ vẩn, sau đó bất tỉnh nhân sự.”

Sau khi xem xét những người đi ăn tối qua, Dụ Tương cuối cùng cũng hiểu ra rồi. Câu hỏi vừa rồi không phải em trai cô muốn biết, mà là em dâu.

Chắc là do tối qua chị ba say rượu và làm trò điên khùng, phá hỏng chuyện tốt đẹp của hai người khiến thiếu gia không vui.

Dụ Thần cũng hiểu ra ý tứ, cô thấp giọng hỏi: “Gì? Em trách chị à?”

“Hoá ra đây là lí do em trút giận lên xe của chị hả?” Dụ Tương không buông tha.

Dụ Tư Đình nuốt miếng ăn sáng cuối cùng, uống nửa li nước chanh rồi ném bộ dụng cụ ăn uống xuống. Con dao và nĩa bằng thép tiếp xúc với đ ĩa ăn phát ra tiếng kêu lớn.

Bầu không khí trong phòng khách lập tức đông cứng lại.

Lộc Ngôn nhận ra ba người lại tổ chức phiên tòa xét xử tại nhà. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, phòng ăn sẽ biến thành một chiến trường hỗn loạn trong vòng ba phút.

Cậu nhóc tập mãi thành quen nên nhanh chóng nhét hai miếng hạt dẻ vào miệng, một nửa trái trừng chiên, uống thêm một ngụm sữa đậu nành, sau đó ‘tốc biến’ để kẻo chậm một bước sẽ vô tình bị thương.

Trên đường chạy trốn, cậu mơ hồ nghe thấy những chủ đề thảo luận trong tòa án hôm nay.

Dụ Tương nói thế này: “Em có bao giờ nghĩ tới việc xe bị va chạm liên tục không phải lỗi của em ấy mà là do em dạy không được chưa? Em dẫn người ta về để chị dạy thử xem?”

Dụ Thần bồi thêm: “Sao em vô dụng như vậy chứ? Hai em quẹt thẻ của chị rồi đến ngay khách sạn tình yêu, lấy phòng giường đôi VIP rồi tiếp tục chuyện tối qua đi nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play